CHƯƠNG 395: CHINH PHỤC NAM NHÂN
Dịch giả: Luna Wong
Đôi mi thanh tú của Mạnh Thanh Hoan giương lên cười cười tính là cam chịu, nàng cầm
ấm trà rót trà cho bọn họ, đề cử nói: “Đều nếm thử, đây chính là trà vân vụ cực phẩm.”
Mông Lung rất không khách khí, nàng nâng chung trà lên khẽ ngửi trà hương khen: “Lá trà cua Lâu hồ ly đưa quả nhiên là cực phẩm.”
Mạnh Thanh Hoan từ chối cho ý kiến, ánh mắt của nàng hơi đổi, nhìn về phía Tiêu Thủy Vân có thanh âm ý tứ hàm xúc khác hỏi: “Công chúa, sao ngươi không uống trà?”
Tiêu Thủy Vân bĩu môi nói: “Trà có cái gì ngon để uống.” Theo nàng, trà trong thiên hạ đều là một vị, không có gì ngon để uống.
Mạnh Thanh Hoan lắc đầu nói: “Trà này tựa như nam nhân, phải tế tế thưởng thức, trên đời này trà loại hàng vạn hàng nghìn, luôn luôn khẩu vị ngươi thích. Nam nhân cũng thế, trên đời này cũng sẽ có một nam nhân làm ngươi động tâm, để ngươi nhớ mãi không quên!”
Tiêu Thủy Vân nghe lời này, trong óc liền hiện ra dung nhan bất cần đời, vĩnh viễn mang theo tiếu ý ôn hòa đạm nhiên tiêu sái của Dạ Mạch Hàn, nàng thất thần chỉ chốc lát, chợt nghe Mạnh Thanh Hoan hỏi nàng: “Công chúa nghĩ tới ai? có phải là Kính vương điện hạ không?”
“Mới không phải.” Tiêu Thủy Vân có loại cảm giác bị người rình ra tâm tư, nàng vội vội vàng vàng nâng chung trà lên đổ một ngụm lớn.
Mạnh Thanh Hoan lại than thở: “Công chúa, trà không phải uống như vậy, ngươi phải từ từ phẩm, thử tới, thử lui. Đối đãi nam nhân cũng là đạo lý đồng dạng!”
Tiêu Thủy Vân bưng chén trà trong tay, gương mặt kinh ngạc nhìn nàng.
Mạnh Thanh Hoan nghiêm túc, nói rằng: “Mượn lời của Kính vương điện hạ mà nói, công chúa cho rằng Kính vương là một người thế nào?”
Tiêu Thủy Vân cơ hồ là không chút nghĩ ngợi nói rằng: “Hỗn đản, vô sỉ, phúc hắc, miệng mồm ác độc!” Nàng dừng một chút, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó Dạ Mạch Hàn say rượu, thần tình không khỏi chần chờ chỉ chốc lát, trên mặt có chút mê man.
Mạnh Thanh Hoan không nghĩ tới, Dạ Mạch Hàn ở trong lòng Tiêu Thủy Vân có nhiều khuyết điểm như vậy, thật là làm cho người ngoài ý.
“Vậy có phải công chúa thường thường bị hắn tức giận đến giơ chân, đầy bụng lửa giận không thể phát tiết, hận không thể ăn hắn hay không?” Mạnh Thanh Hoan tiếu ý nhợt nhạt hỏi.
Tiêu Thủy Vân không ngừng gật đầu, coi như tìm được rồi tri kỷ.
Mạnh Thanh Hoan cười cười nói: “Nhưng ta cảm thấy, đối phó Kính vương điện hạ kỳ thực rất đơn giản, hắn hỗn đản ngươi hỗn đản hơn hắn, hắn vô sỉ ngươi càng vô sỉ hơn hắn. Ngươi phải học lấy nhu thắng cương, nếu như hắn chọc giận ngươi, ngươi chen mất giọt nước mắt giả yếu, xem hắn không tước vũ khí lệch sao?”
Tiêu Thủy Vân trừng một đôi mắt to, cả kinh nói: “Đây. . . Thực sự được sao?”
“Đó là tự nhiên, đối phó nam nhân ngươi có thể bắt được nhược điểm của hắn, treo đủ khẩu vị của hắn, thời điểm nên cường thế thì cường thế, nên mềm yếu thì mềm yếu. Phải có cá tính của mình, không thể làm ra vẻ kiều nhu như nữ tử trong khuê phòng, nhược tú xuất chân ngã, bày mặt tốt nhất của bản thân ra cho hắn xem, như vậy nam nhân mới có thể nhớ mãi không quên ngươi, ái mộ mộ chi!”
Bookwaves.com
Mạnh Thanh Hoan hướng các nàng truyền thụ kinh nghiệm quý báu của mình, hơi có chút dáng vẻ đắc ý.
Kỳ thực nàng muốn nói cho các nàng biết, yêu một người phải to gan, không nên nhát gan, phải hắn được nắm, không làm chuyển để bản thân hối hận.
Dù sao, ở trên đời này, tìm một người hữu duyên không dễ.
“Nhớ kỹ, nếu như một nam nhân yêu ngươi sẽ bao dung tất cả của ngươi, nếu như hắn không thương ngươi, đó là ngươi hao tổn tâm cơ cũng là uổng công! Ái tình, là thứ không thể cưỡng cầu nhất trên đời này.”
Mạnh Thanh Hoan nói chuyện thần sắc nhận chân vài phần, ánh mắt nàng chân thành nhìn Tiêu Thủy Vân nói: “Công chúa, Kính vương tuyệt đối sẽ là một nam nhân tốt, sau này cũng sẽ là một hảo phu quân, hy vọng ngươi không nên bỏ qua.”
Đáy lòng của Tiêu Thủy Vân khẽ động, đối mặt ánh mắt chân thành và ngôn ngữ của Mạnh Thanh Hoan như vậy, giờ khắc này nàng rốt cuộc minh bạch ca ca của mình tại sao lại nhớ mãi không quên nàng(MYH), Hiên vương sủng ái nàng(MTH)có thừa.
Mạnh Thanh Hoan không giống người thường, cái loại khí chất mê người này trên người nàng, là các nàng vọng trần mạc cập!
“Cám ơn ngươi, Thanh Hoan. Ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Trong lòng của Tiêu Thủy Vân tràn đầy đấu trí, tuy rằng nàng còn không rõ ràng loại cảm giác này với Dạ Mạch Hàn cái có phải yêu hay không, nhưng sau này, nàng quyết không để Dạ Mạch Hàn khi dễ nàng.
Nàng trước đây bị ủy khuất, nàng nhất định phải đòi lại! Nàng phải kéo mặt nạ trên mặt Dạ Mạch Hàn xuống, xem hình dạng chân thật nhất của hắn!
Nghe qua phen nhân ngôn luận làm sao đối đãi nam này của Mạnh Thanh Hoan xong, mọi người có thể nói là thụ ích lương đa.
Bốn người các nàng uống trà, trò chuyện với nhau thật vui thẳng đến mặt trời lặn mới tán đi.
Ra trà lâu, Mạnh Thanh Hoan duỗi người, một thân dễ dàng, chợt nghe thanh âm của Dạ Mạch Hàn u oán nói: “Ngươi và Tiêu Thủy Vân nói cái gì, sao ta cảm giác ánh mắt của nàng nhìn ta là lạ?”
Mạnh Thanh Hoan bày hình dạng không thể trả lời, chỉ thấy Dạ Quân Ly đi ra, hắn ôm Mạnh Thanh Hoan ở trong lòng quay Dạ Mạch Hàn nói: “Nhị ca, ta muốn dẫn tiểu cửu đi một chỗ, ngươi có muốn cùng đi hay không?”