Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 415


CHƯƠNG 415: BUỔI TRƯA XỬ TỬ


Dịch giả: Luna Wong – truyện càng ngày càng đi theo hướng cẩu huyết, tác giả bẻ lái gắt quá


Dạ Đình Giang híp mắt một cái, khóe môi xẹt qua một tia tiếu ý máu, thanh âm u lãnh nói: “Quả nhiên thật can đảm, thật khí phách, chỉ tiếc là một hồng nhan họa thủy!”


Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan cau lại, nhìn đáy mắt Dạ Đình Giang xẹt qua sát khí, đáy lòng nàng kinh hãi, lại nghe Dạ Đình Giang lạnh giọng trách mắng: “Hoàng nhi của trẫm vì ngươi cam nguyện buông tha thái tử vị, hiền thần của trẫm vì ngươi dám lấy từ quan uy hiếp trẫm, Ngọc Thanh Hoan, ngươi cho rằng trẫm còn có thể lưu ngươi sao?”


Tâm trạng của Mạnh Thanh Hoan ngạc nhiên.


Dạ Quân Ly vì nàng từ thái tử vị? Hiền thần, chẳng lẽ là Lâu Vũ Thần? Đáy mắt nàng hội tụ lưu quang, thần sắc khẽ run, nỗ lực bình phục tâm có chút hỗn loạn của bản thân.


“Cho nên hoàng thượng nếu muốn giết ta?” Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan sâu kín hỏi.


Nàng biết đế vương chấp chưởng đại quyền sinh sát, nhưng tội danh này, cũng quá trẻ con! Hồng nhan họa thủy, cũng không phải nàng nguyện ý!



“Ngươi cho là trẫm không dám giết ngươi?” Âm cuối của Dạ Đình Giang nhướng một cái, thanh âm mang theo một cổ hàn khí.


Mạnh Thanh Hoan yếu ớt cười, sắc mặt ngạo nghễ nhãn thần mát lạnh, thần sắc phong tư kia sái nhiên tươi đẹp, không hề sợ hãi: “Thần nữ chính là phúc tinh quý nữ bảo hộ Dạ Chiêu, giết thần nữ, bệ hạ không lo lắng bách tính thiên hạ xôn xao kinh biến, giang sơn rung chuyển sao?”


Con ngươi u lãnh của Dạ Đình Giang thu lại, hàn khí bức người, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, trong hoảng hốt tựa hồ từ nàng nhìn thấy cái bóng của người khác.


Hắn thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên nâng môi lên cười nói: “Ngươi không nói thiếu chút nữa trẫm đã quên mất, nếu ngươi là phúc tinh quý nữ phù hộ Dạ Chiêu, nếu trẫm đón ngươi ở lại trong cung tự nhiên cũng không gì đáng trách!”


“Nếu Ly nhi và Lâu Vũ Thần đều thích ngươi, trẫm ban ngươi cho ai cũng không thích hợp, cùng với như vậy, không bằng tuyên ngươi vào cung sắc phong làm phi, như vậy cũng có thể chặt đứt niệm tưởng của bọn họ, ngươi cho rằng thế nào?”


Khóe môi của Dạ Đình Giang nhộn nhạo tiếu ý âm hiểm.


Tay của Mạnh Thanh Hoan xuôi ở bên người chợt nắm chặt, trong ánh mắt lóe lên một tia duệ sắc! “Nếu thần nữ không đáp ứng thì sao?” Mạnh Thanh Hoan cắn răng, thanh âm chìm vài phần.


Dạ Đình Giang hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí kiêu căng uy nghiêm: “Trẫm là thiên tử, không có ngươi lựa chọn nào khác!”


“Nhưng thần nữ có quyền lợi lựa chọn sinh tử, nếu hoàng thượng chấp niệm nạp thần nữ vi phi, thần nữ cũng chỉ có thể lấy cái chết minh chí!” Mạnh Thanh Hoan bày dáng dấp thấy chết không sờn, thà chết chứ không chịu khuất phục.


“Muốn chết, vậy trẫm thành toàn ngươi!”


Bookwaves.com

Thanh âm của Dạ Đình Giang thản nhiên lạnh lẽo, quay người ngoài cửa nói: “Người đến, Ngọc Thanh Hoan ngỗ nghịch phạm thượng, kháng chỉ không tuân, kéo xuống, chờ buổi trưa ngày mai lập tức xử tử!”


Ngoài cửa thị vệ tuân lệnh, đi đến, ý đồ mang Mạnh Thanh Hoan đi.


Ai ngờ Mạnh Thanh Hoan tự đứng lên, nàng quét Dạ Đình Giang ngồi trên lòng ỷ một mắt, đột nhiên hỏi: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân! Bệ hạ cũng biết ý của những lời này chứ?”



Đáy mắt của Dạ Đình Giang hiện lên một tia khốn sắc, thanh âm u lãnh nói: “Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?”


Mạnh Thanh Hoan nhíu mày, tấm tắc hai tiếng: “Người nàng yêu, quả nhiên không phải ngươi!” Nàng lưu lại câu ý vị thâm trường này liền xoay người đi ra ngoài.


Mạnh Thanh Hoan từng nhớ kỹ Dạ Quân Ly đã nói với nàng, chỗ của Tiêu Tầm Dương có một bức tranh của Vu Phất Vân, trên bức họa đề hai câu thơ này.


Nguyên lai, chính như Tiêu Tầm Dương nói vậy, bài thơ này Dạ Đình Giang cũng không biết! Có thể thấy được Vu Phất Vân, đích xác chẳng bao giờ yêu hắn!


Đế vương cao cao tại thượng này, bất quá chỉ là một nam nhân thật đáng buồn, hắn không hiểu thế nào là yêu, mới ghen ghét người yêu nhau trong thiên hạ, cho nên mới muốn chia rẽ nàng và Dạ Quân Ly!


Bất kể là cái gì, nàng cũng không sợ! Nàng tin tưởng, Dạ Quân Ly nhất định sẽ tới cứu nàng!


Phía sau Dạ Đình Giang lại tựa hồ như ngơ ngẩn, câu người nàng yêu quả nhiên không phải ngươi kia, là đang nói ai?


Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân, vu sơn bất thị vân, Vu Phất Vân, Phất Vân?


Nàng làm sao sẽ biết Phất Vân?


Đáy mắt của Dạ Đình Giang hiện lên một tia kinh sắc, nàng làm sao sẽ biết, Phất Vân chưa từng có yêu hắn, thậm chí. . . Thậm chí. . .



“Bệ hạ, Hiên vương điện hạ thỉnh cầu yết kiến!” Thanh âm của Phúc Hải từ ngoài cửa truyền vào.


Dạ Đình Giang nghe tên Hiên vương, lãnh ý đáy mắt càng phát đặc hơn, hắn cắn răng, hai tay không ngừng run rẩy, thanh âm u lãnh nói: “Không gặp, truyền chỉ ngày mai hưu triều, đóng chặt cửa cung, không cho đòi ai cũng vào không được cung!”


“Vâng.” Phúc Hải lên tiếng trả lời lui xuống.


Cả người Dạ Đình Giang vô lực ngã ngồi ở long ỷ, kho chuyện cũ bị hắn niêm phong cất kỹ này chỉ một thoáng tuôn ra, nhất mạc mạc tái hiện, xé rách tim của hắn.


Hắn đột nhiên một tay che mắt, tùy ý nước mắt kia từ giữa khe hở chảy ra.


Cả đời này của hắn, tất cả chấp niệm và tâm ma đều là do một nữ nhân dựng lên, hắn hao hết tâm lực chiếm được nàng, nhưng mà đến cuối cùng chỉ là một hồi chê cười. . .


Một hồi thiên đại chê cười!


Bình Luận (0)
Comment