Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 420


CHƯƠNG 420: CHIÊU HOA CÔNG CHÚA


Dịch giả: Luna Wong


Trường Lan nhìn dung nhan nhất thời mất đi sinh cơ của Mạnh Thanh Hoan trên giường hẹp, đáy lòng của hắn sáp, nỗi đau đáy mắt lan tràn dựng lên.


Nhận được thư của Dạ Quân Ly gửi, hắn liền ngựa không ngừng vó tới Dạ Chiêu. Nàng đến tột cùng đã trải qua cái gì? Vì sao ngắn ngủi hơn tháng không thấy, nàng gầy gò thành như vậy?


“Đây là đang ở công chúa phủ, Dạ Đình Giang hắn. . . Sắc phong ngươi là Chiêu Hoa công chúa! Ánh mắt của ngươi bị đại tuyết chước tổn thương thành quáng tuyết chứng, bất quá ngươi yên tâm, đây chỉ là mang tính tạm thời, không bao lâu mắt sẽ không có chuyện gì. Chỉ là bệnh của ngươi lúc này rất nghiêm trọng, phải cẩn thận điều dưỡng mới được.”


Thanh âm ôn nhã của Trường Lan giải thích với nàng, hắn không lo lắng mắt của nàng, lại lo lắng thân thể của nàng.



Lúc hắn tới, nàng đã hôn mê ba ngày, vẫn sốt cao không lùi.


Hắn giữ nàng một ngày đêm, mới chuyển biến tốt.


Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan có chút đê mê, lẩm bẩm nói: “Chiêu Hoa công chúa?”


Nàng đột nhiên khẽ cười ra tiếng, mang theo lãnh ý lành lạnh: “Cả đời này của ta thật đúng là đủ truyền kỳ, từ cửu tiểu thư thượng thư phủ không được cưng chìu đến thứ nữ của Ngọc tướng quân phủ, tiếp cho tới bây giờ công chúa của một nước, chẳng biết sau này còn có kinh hỉ gì chờ ta nữa?”


Trong thanh âm của nàng tràn đầy phúng ý, thanh âm kia rơi vào trong tai Trường Lan, lo lắng đau nhức.


“Tiểu cửu, hết thảy đều sẽ đi qua. Không nên suy nghĩ nhiều, lúc này điều dưỡng tốt thân thể của ngươi là quan trọng nhất.” Trường Lan nhẹ giọng khuyên nàng, người sinh bệnh kiêng kị tâm tình tối tăm nhất, nếu nàng vẫn như vậy, bệnh này chỉ sẽ nặng hơn.

Nhưng lúc này, có biện pháp nào có thể để cho nàng vui vẻ?


Mạnh Thanh Hoan có thể nghe ra lo lắng trong thanh âm của Trường Lan, nàng hít mũi một cái, hít sâu một hơi, kéo môi lên nói: “Trường Lan, ta không sao. Mặc kệ phát sinh cái gì cũng sẽ không đánh ngã ta, bất quá chỉ là nữ nhi của Dạ Đình Giang, muội muội của Dạ Quân Ly, nếu số phận vô pháp cải biến, vậy cũng chỉ có thể tiếp thu!”


Tuy rằng sự thực tàn nhẫn, nhưng theo Mạnh Thanh Hoan, cái này cũng không có gì.

Phản chính nàng và Dạ Quân Ly, vốn cũng không có tương lai, sứ mệnh của nàng là cứu hắn! Vô luận bọn họ biến thành quan hệ thế nào, nàng đều sẽ cứu Dạ Quân Ly.


Muội muội thì thế nào?


Ở trên đời này, ai cũng vô pháp cản nàng!



“Tiểu cửu, ngươi là một nữ tử tâm tính kiên nghị, ta biết ngươi nói có thể tiếp thu, vậy liền nhất định có thể tiếp thu! Ngươi yên tâm, vô luận phát sinh cái gì, ta cũng sẽ bồi ở bên cạnh ngươi!” Trường Lan giơ tay lên xoa nhẹ đầu của nàng, đây là cơ hội Thương Minh nói sao?


Cơ hội thuộc về hắn!


Bookwaves.com

Hắn không có cùng Dạ Quân Ly tranh đoạt chém giết, cơ hội này là thượng thiên cho hắn! Nàng là nữ nhi của Dạ Đình Giang, muội muội của Dạ Quân Ly, công chúa của Dạ Chiêu quốc.


Thân phận này, hắn nên vui hay nên buồn?


Dạ Quân Ly truyền tin để hắn đến kinh, cũng không phải vì đơn giản là chữa bệnh cho Mạnh Thanh Hoan như vậy, hắn làm sao chẳng biết?


“Trường Lan, Dạ Quân Ly, hắn có khỏe không? Yêu nghiệt kia không có làm ra chuyện ngu ngốc gì giống lần trước chứ?” Thanh âm tràn đầy lo lắng của Mạnh Thanh Hoan hỏi hắn.


Do nhớ kỹ lần trước nàng lừa Dạ Quân Ly thất thân cho Trường Lan, yêu nghiệt kia vì gặp nàng dĩ nhiên lấy thông linh ngọc trên người ra, biến thành một người chết.



Nàng thật sợ lúc này đây Dạ Quân Ly lại như vậy! Sợ hắn mất đi tín niệm sống tiếp!


Trường Lan ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra bi sắc nồng đậm nhìn nam nhân đứng ở cách đó không xa!


Không sai, Dạ Quân Ly vẫn luôn ở chỗ này, cách giường mười bước, hắn cùng hắn, giữ tiểu cửu một ngày một đêm.


Chỉ là hắn nhưng không muốn để tiểu cửu biết sự hiện hữu của hắn, cũng không dám quá gần nàng!


“Hắn rất tốt, ngươi yên tâm.” Trường Lan nhìn Dạ Quân Ly, nhìn lệ quang lưu động gợn sóng ở đáy mắt của hắn, nhìn thân thể hắn hơi run.


Rõ ràng gần trong gang tấc, cũng rốt cuộc vô pháp tới gần, loại đau nhức này. . . Hắn hiểu!


Bình Luận (0)
Comment