Thống Ngưỡng (Đau)

Chương 14

Biên tập: Rosa

Lúc Nghê Già xuống taxi, không ngờ lại gặp Cố Nam Minh đang đứng dưới tiểu khu chờ mình.

Cô ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây?”

Cố Nam Minh đi tới, sắc mặt rất kém: “Cô sao vậy? Đột nhiên cúp máy, gọi lại cũng không được?”

Cô vừa đi vào tiểu khu vừa nói: “Di động bị người ta ném hư rồi.”

“Ai?”

Cô không định giấu diếm: “Trần Kính Sinh.”

Cố Nam Minh vừa nghe tên này thì phát cáu, há mồm liền mắng: “Hắn bị ngu sao?”

Nghê Già gật đầu: “Đúng vậy.”

“F*ck!” Cố Nam Minh kéo cô lại, lông mày chau chặt: “Hắn lại tìm cô gây sự?”

“Không.” Nghê Già gỡ tay hắn ta ra, nói: “Chắc là muốn tìm cậu gây sự.”

“Tìm tôi?”

Nghê Già nhìn hắn ta: “Nghe nói cậu bỏ thuốc hắn.”

“Bỏ thuốc? Ông đây không làm chuyện ngu ngốc.” Cố Nam Minh cười lạnh: “Tống Chương gọi điện hỏi tôi, ngày bọn họ đi uống rượu, quả thật là tôi đang ở quán bar kia, mẹ nó, vấn đề là tôi vốn không nhìn thấy bàn của bọn họ.”

“Vậy sao bọn họ lại nghi ngờ cậu?” Nghê Già đứng trước cửa, hỏi: “Cho rằng cậu đang trả thù?”

Trả thù chuyện lần trước Trần Kính Sinh bẻ gãy cánh tay của hắn ta.

“Bartender của bàn bọn họ là một người anh em của tôi, có lẽ tôi nên nói trước.” Mặt Cố Nam Minh đầy sốt ruột: “Dù sao tôi cũng nói với Tống Chương rồi, tùy bọn họ tin hay không thôi.”

Nghê Già nhàn nhạt nhìn hắn ta một lát rồi nói: “Tôi tin cậu.”

Cố Nam Minh – người vẫn luôn hùng hùng hổ hổ, đột nhiên im lặng vì câu nói này.

Dù là ai thì bị ném loại chuyện oan ức này vào người cũng sẽ tức đến chết. Trần Kính Sinh lại là tên không dễ chọc, mọi người nghe gió thì chính là mưa, cũng không ai dám nghịch vảy rồng, tìm tòi nghiên cứu cái gọi là sự thật.

Hắn ta vốn đang nghĩ thế nào giải thích cho Nghê Già, vì trong mắt cô, hắn ta là loại côn đồ đánh đánh giết giết, ăn thiệt thòi phải đòi lại, không từ thủ đoạn. Nhưng bây giờ, có vẻ hắn ta không cần nói nhiều lời vô nghĩa nữa.

Cố Nam Minh ho một tiếng, buồn bực nói: “Vậy còn được.”

Nghê Già vỗ vỗ vai hắn ta: “Tôi đi trước.”

Cố Nam Minh gọi cô lại, lấy di động của mình đưa cho cô: “Cô dùng của tôi trước đi, tôi vẫn còn một cái cũ.”

Nghê Già không nhận: “Vậy cậu đưa cái cũ cho tôi mượn.”

“Được rồi, cho cô cô cứ cầm đi, cũng không phải tặng cho cô.” Cố Nam Minh đưa di động cho cô: “Đợi mua cái mới rồi trả tôi.”

Nghê Già nhìn hắn ta, không từ chối nữa, cô vốn cũng không thích khách khí với người khác.

Cô thuận tay quẹt một cái: “Mật khẩu?”

Cố Nam Minh đột nhiên ngại ngùng nắm tay lại, không hé răng.

Nghê Già ngẩng đầu: “Sao vậy?”

Hắn ta cau mày như đang chấp nhận rủi ro: “Sinh nhật của cô.”

Nghê Già: “…”

Cô nhìn không ra vẻ mặt gì.

Trong phút chốc, trong lòng Cố Nam Minh bất ổn, hắn ta thích cô, cô dường như biết, lại như không biết.

Nhưng hắn ta không muốn cô biết.

Người như Nghê Già, tính cách không chói lọi diêm dúa như bề ngoài, trông cô không đứng đắn nhưng kiêu ngạo từ trong xương.

Thời gian quen biết không dài nhưng hắn ta đã thấy rõ.

Hắn ta không khống chế được cô.

Nhưng cũng không muốn mất cô.

Nghê Già yên lặng chớp mắt, sau đó cong môi, khẽ mở miệng.

“666.”(*)

(*) một câu tiếng lóng, có nghĩa là tuyệt vời, tốt, dope. (theo baidu)

Cố Nam Minh: “…”

***

Nghê Già không đụng vào di động của Cố Nam Minh, cô chuẩn bị bớt chút thời gian đi mua cái mới, nhưng lại đột nhiên nhớ tới, di động bị hư còn ở chỗ của Trần Kính Sinh.

Chỉ cần nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của cậu, cô liền đau đầu.

Nhưng cô không muốn đổi số di động, đầu năm nay cái gì cũng ràng buộc với di động, cô lười làm đi làm lại.

Nghĩ như vậy, di động bị hư phải lấy lại được, nói cách khác, cô còn phải gặp Trần Kính Sinh lần nữa.

Nhưng, nghĩ đến di động hoàn toàn hỏng hết của Trần Kính Sinh, chưa kể là dãy số, tâm trạng Nghê Già cũng tốt lên một chút.

***

Trần Kính Sinh học lớp 11/9, chuyện này không khó hỏi thăm.

Nghê Già chuẩn bị đi tìm cậu một chuyến.

Giữa trưa tan học, lớp trưởng ôm một xấp giấy đăng ký vội vội vàng vàng xông vào phòng học, vỗ vào bàn giáo viên: “Khoan đi đã, khoan đi đã.”

“Làm cái gì vậy!”

Nhóm bạn học lẩm bẩm, có mấy người vốn đã đi tới cửa chỉ có thể quay lại vị trí.

Nghê Già ôm hai tay, lẳng lặng nghe.

Lớp trưởng bày ra tờ giấy đăng ký lên bàn giáo viên, nói: “Đại hội thể dục thể thao ở trường tháng sau sẽ tiến hành, đây là lần đại hội thể dục thể thao cuối cùng của khối 12 chúng ta, mọi người hãy nhiệt tình đăng ký đi.”

Có bạn học kinh ngạc, nói: “Đại hội thể dục thể thao? Không phải khối 12 không được phép tham gia sao?”

“Tớ vừa mới nhận được thông báo, nói là để chúng ta tham gia lần cuối cùng, giữ lại hồi ức đẹp đẽ. Vốn là lúc đại hội thể dục thể thao ở trường sẽ rất ầm ĩ, mỗi ngày đều bật radio, giáo viên lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học của chúng ta, chi bằng tham gia.” Lớp trưởng nói xong, tràn đầy nhiệt huyết mà quát: “Các bạn học, hãy nhiệt tình đăng ký nào!”

Trong lớp ngay lập tức nổ tung nồi, đại hội thể dục thể thao, theo một nghĩa nào đó, chính là một ngày nghỉ.

Đây là một phúc lợi trời ban cho các học sinh khối 12 – những người đang phải ngâm mình trong biển đề thi khổ không thể tả.

Lớp Nghê Già là lớp chuyên lý, tất cả nam sinh đều tranh nhau đăng ký hạng mục, trong nhóm nữ sinh, trừ bỏ hai đội bóng rổ tích cực một chút thì mỗi người phải ôm đồm đến bốn hạng mục, những người khác đều không hẹn mà cùng làm đà điểu.

Gom góp lại, tám trăm mét nữ còn thiếu một người, ba ngàn mét không có ai.

Tất cả đều là hạng mục chạy đường dài, chạy ra đường chân trời xấu xí cũng được đi, còn phải kiểm tra sức chịu đựng.

Không ai muốn để mình chịu tội.

Lớp trưởng ở trên bục lắc lắc tờ giấy đăng kí trong tay: “Không ai đăng ký hai hạng mục này sao?”

Một giây trước, lớp học còn tiếng người ồn ào náo động, chỉ chốc lát sau đã yên tĩnh lại.

Lớp trưởng tiếp tục cổ vũ: “Ba ngàn mét không có người đăng ký sẽ xem như mất quyền thi đấu, hãy tham gia đi, nếu tổng hợp điểm số cuối cùng mà lọt vào top ba người đầu tiên sẽ có tiền thưởng!”

Tám trăm mét không tệ, ba ngàn mét vốn không nhiều người chạy, chỉ cần kiên trì, dành được một thứ hạng cũng không thành vấn đề.

Nhưng ngoài người có chuyên môn, rất ít người sẵn sàng chủ động tham gia.

Người bên cạnh Nghê Già im lặng hồi lâu, đột nhiên giơ tay lên, cẩn thận nói: “Tớ đăng ký ba ngàn mét.”

Sấm sét trên mặt đất.

“F*ck!”

“Sở Lê? Người như cái giá mắc quần áo mà chạy ba ngàn mét sao?”

Nghê Già cũng nhấc mi, nhìn cô ấy một cái.

Sở Lê bình thường nhìn dịu dàng yếu ớt, không ngờ còn có sự can đảm này.

“Cậu điên hả?” Triệu Như đi thẳng đến chỗ cô ấy: “Mệt chết đấy!”

Sở Lê cười nhẹ, lộ ra cái má lúm hạt gạo nhỏ xíu.

“Tớ muốn thử xem, từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng tham gia, đây là cơ hội cuối cùng.”

Triệu Như lắc lắc cánh tay của cô ấy: “Lên đại học có rất nhiều cơ hội! Lần này có thể khoe khoang được cái gì?”

“Không giống như vậy.” Sở Lê đã làm ra quyết định, đứng dậy đi tới bục giảng, cầm lấy một tờ giấy đăng ký.

Lớp trưởng nhất thời vui vẻ ra mặt: “Nhìn xem Sở Lê người ta này các bạn nữ! Còn ai muốn đăng ký nữa không?”

Có người báo ba ngàn mét, lớp học lại khôi phục thành trạng thái ríu ra ríu rít.

Trong khi mọi người bảy miệng tám lời, thời gian từng giây từng phút trôi qua, có vẻ là nếu đăng ký hạng mục không xong sẽ không tan học.

Nghê Già có chút phiền.

Cô ngồi dựa vào ghế, mở miệng: “Tôi.”

Lần này không phải là một tiếng sấm, mà là pháo nổ đì đùng.

Rõ ràng là Lớp trưởng không ngờ cô sẽ tham gia loại hoạt động tập thể này, trong phút chốc có hơi ngớ ra: “Cậu… cậu muốn đăng ký hạng mục gì?”

Nghê Già lấy một cây bút lông từ trong hộp bút ra, đứng dậy đi về trước: “Cái nào còn chưa đầy?”

Lớp trưởng còn lơ mơ, cúi đầu nhìn danh sách trong tay: “Tám trăm mét còn thiếu một người… Ba ngàn mét ít nhất hai người tham gia…”

Nghê Già ngắt lời cậu ta: “Vậy hai cái này.”

Lớp trưởng há to miệng, vẻ mặt không thể tin.

Bạn học phía dưới cũng cùng một vẻ mặt.

Hai hạng mục chạy đường dài gộp chung một chỗ…

Cô điên sao?

Nghê Già thấy mặt cậu ta dại ra, dứt khoát tự mình ra tay, cô rút hai tờ giấy đăng ký trong tay cậu ta ra, điền thông tin xong, không nói gì, xoay người ra khỏi lớp.

***

Dường như trên người những kẻ côn đồ không học vấn không nghề nghiệp đều có một đặc điểm giống nhau.

Học tập kém, thể dục tốt.

Nghê Già cũng không ngoại lệ, tuy cô không phải là học sinh chuyên thể thao, nhưng cô có rất nhiều người bạn chuyên thể thao. Khi còn học cấp hai, cô thường xuyên trốn học tìm bọn họ chơi, thỉnh thoảng cũng chạy bộ với các giáo viên thể dục.

Nghê Già thích vận động, thích cách cơ thể tiết mồ hôi, tự tại như gió, cái gì cũng có thể ném ra sau đầu.

Cô từng học đến mặt xám mày tro, là mặt trái của mọi phương thức giáo dục, nhưng chỉ cần đến đại hội thể dục thể thao, chủ nhiệm lớp cầm lấy những tờ giấy khen lớn nhỏ mà cô giành được thì hận không thể ôm cô hôn hai cái.

Hai hạng mục chạy đường dài gộp chung với nhau, chỉ có một ngày điều chỉnh và nghỉ ngơi, cô chưa từng thử.

Nhưng, tố chất cơ thể của cô rất tốt, chỉ cần kiên trì thì không thành vấn đề.

Nghê Già vừa suy nghĩ miên man vừa đến cửa lớp 11/9, cách giữa trưa tan học đã qua gần 20 phút, trong lớp đã sớm không còn một bóng người.

Shit.

Nghê Già tức giận trợn mắt.

Cô xoay người, lại không nghĩ gặp một đám nam sinh từ toilet nam đi ra.

Cầm đầu là Trần Kính Sinh và Tống Chương.

Trải qua mấy trận phong ba không mấy vui vẻ, nhóm người này đã có ấn tượng về Nghê Già.

Ban đầu, bọn họ cho rằng Trần Kính Sinh khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, bị vẻ bề ngoài của cô gái này mê hoặc, sau khi chuyện video lộ ra, bọn họ lại cho rằng Trần Kính Sinh ghét cô.

Sau đó, mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên rắc rối.

Nghe nói, ngày hôm qua Tống Chương đưa Nghê Già đến nhà Trần Kính Sinh, kết quả, sức khỏe của Trần Kính Sinh còn chưa bình phục hoàn toàn, thế mà hôm nay lại đến trường.

Không liên quan gì đến cô sao?

Không tin.

Nhưng giận dữ cũng không phải cách để hận.

Yêu sao?

Vậy cũng quá kỳ lạ rồi.

Nghê Già bước tới, Trần Kính Sinh mặt không biểu cảm nhìn cô.

Cô khẽ hít một hơi, mở lời: “Tôi tìm cậu có việc.”

Ánh mắt Trần Kính Sinh lạnh lùng, không lên tiếng nhưng cũng không bỏ đi.

Nghê Già duỗi tay về phía cậu: “Trả di động hư lại cho tôi.”

Cậu nói: “Ném rồi.”

“…”

Nghê Già ngẩn ra.

Phải nhỉ.

Cậu hoàn toàn có thể ném chiếc di động bị hư của cô đi.

Sao cô có thể cho rằng cậu sẽ tốt bụng giúp cô giữ?

Nghê Già cảm thấy không cần nói thêm gì nữa, xoay người bước đi, ánh mắt không dừng trên người cậu thêm một giây.

Sắc mặt Trần Kính Sinh càng ngày càng khó coi.

Tống Chương cảm thấy, Trần Kính Sinh có thể làm lạnh tốt hơn máy điều hòa.

Cậu ta thở dài trong lòng, nhanh chóng tiến lên phía trước, giữ chặt ống tay áo đồng phục của Nghê Già: “Đi cái gì chứ, cùng ăn cơm đi.”

Quả nhiên, phản ứng của Nghê Già không cho cậu ta chút mặt mũi nào, cô quét mắt: “Cậu là ai?”

Có người không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng.

Tống Chương cảm thấy đau đầu.

Cậu ta quay đầu, nháy mắt với Trần Kính Sinh, nói đôi câu đi!

Trần Kính Sinh không đếm xỉa gì tới cậu ta, hai tay đút trong túi, không nhìn bất kỳ ai, đi lướt qua bọn họ.

Giống như đang cười nhạo cô và Tống Chương.

Nghê Già nhìn theo cái ót của cậu, không biết đường gân nào bị nối sai, đột nhiên ý muốn chiến đấu được khơi dậy.

Cô ung dung nói: “Vậy cùng nhau ăn cơm đi.”
Bình Luận (0)
Comment