Biên tập: Rosa
Nghê Già đi ra thang máy liền gọi điện cho Cố Nam Minh, kể đơn giản cho hắn ta nghe, hỏi hắn ta có biết người ở đâu hay không.
“Tối qua tôi còn thấy nó mà.”
Vì say rượu nên đầu Cố Nam Minh còn hơi đau: “Sau khi tan tiệc nó không đi chung với bọn tôi, chắc là đi với ai đến quán nét nào qua đêm rồi.”
Nghê Già đi dọc theo đường phố: “Vậy cậu hỏi bạn cậu xem, bà chủ của tôi bảo nó về nhà gấp.”
Cố Nam Minh sảng khoái đồng ý: “Được, để tôi gọi điện hỏi một chút.”
Nghê Già đi không có mục đích, tùy tiện tìm cái ghế đá ven đường ngồi xuống, nhàn nhã nhìn chằm chằm đường phố.
Sau khi đếm tới chiếc xe thứ 15 chạy vùn vụt qua, Cố Nam Minh gọi lại.
Cô đặt di động bên tai.
Cố Nam Minh hỏi: “Cô ở đâu?”
Nghê Già cất giọng nhàn nhạt: “Ven đường.”
“Đường nào? Tôi đi tìm cô.”
“Tìm tôi làm gì, tìm Ngô Triệt đi.”
“Hầy, chuyện của thằng nhóc kia khá phức tạp.”
Nghê Già giương mắt, quả nhiên là gặp rắc rối, cô đã đoán được tám chín phần.
“Gây chuyện rồi?”
“Ừ, nó đi hát ở Bách Nhạc Môn, không biết vì sao đánh nhau với một thằng nhóc cùng tuổi, đúng lúc anh trai của thằng nhóc kia cũng ở đó, Ngô Triệt bị bọn chúng chặn lại, không đi được.”
“…”
Nghê Già hết chỗ nói, bây giờ, thằng oắt con này thật cmn bận rộn.
Nghê Già đứng dậy, đứng ở ven đường ngăn một chiếc taxi.
Nghe thấy cô nói với tài xế địa chỉ của quán karaoke Bách Nhạc Môn, Cố Nam Minh sốt ruột: “Cô muốn đến đó?”
Nghê Già: “Nếu không thì sao?”
“Cô đi thì làm được gì? Đừng tự mình chuốc lấy phiền phức.”
Nghê Già không đáp, thản nhiên nói: “Cúp đây.”
“F*ck, cô có thể hay không đừng…”
Tiếng rống gấp gáp của Cố Nam Minh bị cô cắt đứt.
Cô đặt khuỷu tay trên mép cửa sổ, gió lạnh rót đầy trong xe, tóc bị thổi tán loạn.
Ánh sáng loang lổ của đèn đường rơi trên mặt cô, mịt mờ không rõ.
Leng keng một tiếng, di động rung lên, Cố Nam Minh gửi tới một tin nhắn…
“Phục cô rồi, ngoan ngoãn chờ ở cửa, bây giờ tôi đi tìm cô.”Nghê Già cười nhẹ.
***
Trần Kính Sinh từ toilet trở về phòng bao, nhìn quét một vòng, không thấy bóng dáng Tống Chương.
Hứa Hòa Nghiên chen lên bục, chọn trước một bài hát, đẩy ca khúc “Like” mình đã chọn lên đầu tiên.
Cô ta thích bài này sáu năm rồi.
Tối nay, cô ta muốn hát cho người trong lòng cô ta nghe.
Sắc mặt của Trần Kính Sinh từ lúc trở về đã không tốt, cậu tùy ý ngồi xuống sofa, tiện tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn.
Ngậm một điếu, nghiêng đầu châm lửa, ánh lửa lóe lên đường cong thon gầy dưới cằm của hắn, lưu loát, kiên nghị.
Cậu hút một hơi, môi mỏng phả ra một luồng khói, ngón tay kẹp điếu thuốc, cổ tay lười biếng phủ lên đầu gối, ngồi bắt chéo chân.
Trần Kính Sinh là người lạnh lùng, cậu hiếm khi cười, lúc cười chủ yếu là da thịt đang cười, còn trong mắt không có bất kỳ sự thích thú nào.
Cậu có đủ thói xấu: bắt nạt người khác, bất nhân bất nghĩa, đánh nhau đến đổ máu.
Nhưng nếu bạn nhìn vào mắt cậu, bạn sẽ hiểu rằng cậu nên là một người như vậy.
Tính côn đồ có sẵn trong xương, không cố tình bày ra dáng vẻ giống bạn cùng lứa. Một âm tiết phát ra từ ánh mắt của cậu cũng đủ làm cho người ta miệng khô lưỡi khô.
Nhưng, trong mắt cậu toàn là sự độc ác, tính cách gần như cố chấp, cậu rất nóng tính, lúc nổi giận rất gay gắt khiến người ta không dám tiếp cận.
Hứa Hòa Nghiên thích cậu như vậy.
Lúc thiếu niên đã bất chấp như vậy, chờ đến khi cậu đội trời đạp đất thì sẽ đoạt lấy cảm tình của người khác như thế nào? Cô ta không dám tưởng tượng.
***
Trần Kính Sinh thuốc hút được một nửa, dùng mắt bảo Tiếu Khải Minh tới đây.
Tiếu Khải Minh bỏ chai rượu xuống, đi qua, cậu ta ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi: “Sao vậy?”
Trần Kính Sinh thở ra một ngụm khói, giọng điệu lạnh lùng: “Tống Chương đâu?”
“À, em trai anh ấy xảy ra chút chuyện, nói là đi qua xem một chuyến, vừa khéo cũng ở Bách Nhạc Môn.”
Trần Kính Sinh trên mặt không biểu cảm, không biết đang nghĩ cái gì.
“Hình như là con trai của bà chủ tiệm đồ nướng “Uy Ý”, em trai của Tống Chương chẳng phải học lớp 8 sao? Hai bọn nó chung khối.”
Động tác hút thuốc của Trần Kính Sinh dừng một chút, cô gái vừa mới xuất hiện trên hàng lang kia, dù là dáng người hay tư thế, đều rất giống Nghê Già.
Cậu biết cô làm thêm ở tiệm đồ nướng “Uy Ý”.
Có thể người đó là cô.
Trần Kính Sinh dụi thuốc lá, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếu Khải Minh còn đang nghi ngờ vì sao cậu đột nhiên quan tâm chuyện của người khác thì người đã kéo cửa, đi mất.
Hứa Hòa Nghiên ở bên cạnh ôm microphone, nước mắt sắp trào ra.
Cô ta hát cực kỳ xúc động nhưng Trần Kính Sinh vốn không hề nghe.
“Cậu ấy đi làm gì vậy?” Hứa Hòa Nghiên tủi thân, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Tiếu Khải Minh.
Tiếu Khải Minh nói: “Tìm Tống Chương.”
Hứa Hòa Nghiên mất hứng: “Tống Chương có gì tốt mà tìm? Cậu ta không phải đi xem em trai sao?”
Tiếu Khải Minh thấy phiền, nói: “Nếu cô muốn tỏ tình thì nhanh đuổi theo đi, phòng 308, đi đi.”
“Ai muốn tỏ tình?” Hứa Hòa Nghiên tức giận không thừa nhận, microphone cũng ném cho người khác: “Để cậu ta ở chung với Tống Chương luôn đi!”
Tiếu Khải Minh lười quan tâm cái tính khẩu thị tâm phi của nữ sinh: “Cắt, cô làm dáng cái gì? Nếu thích thì cứ nói thẳng, tỏ ra giận dỗi cái gì, chờ ai dỗ cô sao?”
Hứa Hòa Nghiên đỏ mắt, không hé răng.
Tiếu Khải Minh còn không quên kích thích cô ta: “Lần trước cô nói chuyện với hắn, người ta quan tâm đến cô sao?”
Cậu ta nói là ngày Nghê Già bị đánh.
Hứa Hòa Nghiên có ấn tượng, ngày đó cô ta nhìn Trần Kính Sinh một hút hết một bao thuốc, lặp lại trong lòng hồi lâu, mới nói ra.
Cậu nghiện thuốc lá dữ thật đó.Giọng nói đắn đo, mềm mại đáng yêu, vừa lộ liễu vừa nhẹ nhàng.
Ai nghe xong không đỏ mặt?
Đáng tiếc Trần Kính Sinh giống như khối băng vạn năm, dù cô ta có hóa thành nước xuân mềm mại cũng không thổi bay được cậu.
Từ trước đến nay, Hứa Hòa Nghiên đều thích định nghĩa mình thành kiểu phụ nữ lẳng lơ đê tiện, cử chỉ đến lời nói đều hiện lên mùi vị phụ nữ, mặc quần áo hay trang điểm cũng theo phong cách trưởng thành.
Trong số bạn gái mà Trần Kính Sinh quen, kể cả Phàn Nhân, ai nấy đều biết rõ cậu thích loại này, thon gầy, xinh đẹp gợi cảm, ngực to eo nhỏ.
Tóm lại là hai chữ, ưu tú.
Hứa Hòa Nghiên lớn lên cũng không kém, tóc dài hơi xoăn, mặc đồ đen, hôm nay còn đặc biệt mang một đôi giày cao gót màu hồng. Tuy không hợp với lứa tuổi nhưng hóa trang như vậy còn rất giống thật.
Mãi đến ngày hôm nay gặp Nghê Già, Hứa Hòa Nghiên mới biết được cô ta đã thua ở đâu.
***
Nghê Già vừa vào phòng liền thấy Ngô Triệt đang bị mấy người lôi kéo, trong miệng còn mắng nhiếc.
Thấy cô và Cố Nam Minh xuất hiện, ánh mắt của nó liền đỏ nhưng lại cố nén, buồn bực gọi.
“Anh Minh, chị Già.”
Mấy nam sinh 14,15 tuổi đang kéo Ngô Triệt, thấy anh chị nó đến, thả lỏng tay, đồng loạt nhìn qua.
Cố Nam Minh bọn họ biết, nhưng cái người tên “chị Già” này là ai?
Dù chưa từng gặp cô nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trông cô rất đẹp, cao cao gầy gầy, khí thế lại mạnh mẽ.
Nhưng Tống Chương nhận ra cô.
“Không phải là nhân viên của tiệm kia sao? Thằng nhóc này cũng là nhân viên của tiệm?” Tống Chương giơ cằm về phía Ngô Triệt, ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.
Nghê Già cũng nhận ra hắn ta, ngày đó hắn ta ngồi bên cạnh Trần Kính Sinh, nghe hắn ta chế nhạo, hẳn là quan hệ của bọn họ không tệ.
“Tống Chương, anh hãy cho tôi chút mặt mũi.” Cố Nam Minh kéo Nghê Già ra phía sau, nói: “Các người cũng chặn chúng ở đây hơn nửa ngày, như vậy là được rồi.”
Tống Chương cười: “Chủ yếu xem hai thằng nhóc này, dù sao cũng học chung một khối, có mâu thuẫn không tốt.”
Có mâu thuẫn không tốt, còn chặn không cho người đi?
Nghê Già nhướng mày, đứng phía sau Cố Nam Minh hỏi: “Anh muốn giải quyết như thế nào?”
Bàn tay đang nắm lấy tay cô căng thẳng, Cố Nam Minh quay đầu mắng nhỏ: “Đừng gây chuyện nữa!”
Nghê Già mặt không biểu cảm quay đầu nhìn hắn ta.
Tống Chương nhìn hai người tôi tới anh đi, hỏi Cố Nam Minh: “Cô ấy là bạn gái cậu?”
Nghê Già không lên tiếng.
Cố Nam Minh liếc cô một cái rồi nhìn Tống Chương: “Đúng vậy.”
Tống Chương chau mày, giống như nhớ tới gì đó, ánh mắt có chút hứng thú.
“Đều là người quen, tôi cũng không muốn làm mọi người khó xử. Theo như tôi biết, cả hai đều sai, nói xin lỗi nhau về nhà trong hòa bình, thế nào?”
Lời này của Tống Chương là cho Cố Nam Minh bậc thềm.
Hắn ta gật đầu.
Nhưng trong phòng rất nhanh yên tĩnh lại, Ngô Triệt cứng đầu, em trai Tống Chương cũng quay mặt sang, cục diện rơi vào bế tắc vì không ai chịu mở miệng trước.
Nghê Già nhàn nhạt lên tiếng: “Ngô Triệt, em nhanh xin lỗi người ta trước đi.”
“Dựa vào cái gì!” Ngô Triệt lập tức quay đầu, vẻ mặt không phục.
Nghê Già đè ép lửa giận, tiếp tục khuyên: “Đây là chuyện cá nhân của hai đứa, em rộng lượng một chút, nói xin lỗi trước, người ta cũng sẽ…”
“Ai nói với cô đây là chuyện cá nhân?” Một giọng nam lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Khí lạnh tràn vào.
Nghê Già cứng người.
Cô quay đầu lại, Trần Kính Sinh đã dựa người vào cửa phòng bao.
Mặt mày lạnh lùng, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa rét lạnh.