Thông Thiên Chi Lộ

Chương 165

"Vù!"
Tiếng rít kỳ dị từ miệng Nhân diện hàn băng thù phát ra. Hơi lạnh trắng toát liên tục đọng lại trên đầu Ngụy Tác, băng trùy vũ sắp rơi.
Cùng lúc, trong linh vụ vang lên tiếng ầm ầm, đột nhiên ánh lên tám dải tử sắc thần hải quang hoa.
Chát! Đồng thời, như có gợn sóng vô hình lan tỏa trên đầu Thiên Phong tử. "A!" Thiên Phong tử cong lại như con tôm, hai tay ôm đầu, kêu lên thê thảm tột bậc.
"Thần thức thứ! Đây là thuật pháp thần thức xung kích!"
"Tám thần hải! Y không phải tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng, mà là tam trọng! Y tu luyện thuật pháp che giấu tu vi!"
Toàn thể Thiết Huyết điện xôn xao, sắc mặt Đổng Thanh Y vốn đang đắc ý cũng biến đổi.
"Sao lại thế được! Sai y lại nhanh chóng tu luyện đến Chu thiên cảnh tam trọng!" Lý Hồng Lân thất kinh kêu lên.
"Hả?" Nghe Lý Hồng Lân ré lên, Tâm Hữu Lan đang nhìn Ngụy Tác chợt hiện rõ nét cười mỉm, cực kỳ có hứng thú.
Cùng lúc Thiên Phong tử ôm đầu kêu lên, một đạo hắc quang từ bạch sắc linh vụ xẹt ra, bắn thủng thanh sắc ngô công uốn lượn bên ngoài hắn.
Một mũi thanh đồng sắc trường đinh xuyên qua lỗ thủng mà Thiên Phong tử không cách nào vá lại, giáng vào kim sắc linh quang quang tráo.
Chát một tiếng, linh quang quang tráo nứt vỡ, nhất thời chưa tan vỡ, ngăn chặn mũi thanh đồng sắc trường đinh.
"Đáng tiếc!" Nhiều tu sĩ trên khán đài đều thở dài tiếc nuối.
Chỉ cần thanh đồng sắc trường đinh có uy năng cao hơn một tí, không giết được Thiên Phong tử thì ít nhất cũng trọng thương.
"Tiểu tử, ta phải giết ngươi!" Đồng thời, Thiên Phong tử cũng rít lên, tựa hồ đã khôi phục. Nhưng không ngờ được rằng phía dưới mũi thanh đồng sắc trường đinh có chỗ bắn ra một mũi đinh nhỏ, cách một tiếng, cắm vào ngực Thiên Phong tử!
Huyết quang tung tóe!
Thiên Phong tử ngừng kêu!
Thanh ngô kỳ tan linh quang, từ trên không rơi xuống, thanh sắc cự ngô nhe nanh múa vuốt rồi tan biến.
Lúc đó mọi tu sĩ mới phát hiện, vết thương trên ngực Thiên Phong tử không lớn nhưng trúng tâm mạch.
Một tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng có ngũ cấp yêu thú mà bị đối phương giết trong tích tắc!
"Chát, chát, chát, chát!"
Lúc đó, băng trùy vũ mà Nhân diện hàn băng thù kích phát mới rơi xuống.
"Ngươi dám giết Thiên Phong tử! Ngụy Tác, ngươi chết chắc rồi! Kim Thứu cung nhất định xé xác ngươi." Lý Hồng Lân thấy Thiên Phong tử tắt hơi thì ngẩn ra rồi kêu lên điên cuồng.
"Thế nào, Kim Thứu cung công khai tuyên bố giết nội môn đệ tử bản cũng, định tuyên chiến với Linh Thú cung hả? Các ngươi cho rằng mình hơn bản cung? Nếu thế ta không ngại giết thêm hai người của Kim Thứu cung." Tâm Hữu Lan cười lạnh, khiến toàn nhân Lý Hồng Lân cứng lại.
Băng trùy trút xuống như mưa, bạch sắc linh vụ bị hơi lạnh đông cứng tan hết.
Trong màn linh vụ tan đi, Ngụy Tác nghe thấy Lý Hồng Lân ré lên nhưng vẫn mặt mũi lạnh tanh che Xích giáp thuẫn chặn hết băng trùy. Hàn khí lẫm liệt tựa hồ không ảnh hưởng đến gã.
Từ mười ba tuổi đã một mình lăn lộn trong tu đạo giới cá lớn nuốt cá bé, Ngụy Tác hành sự tất nhiên không khỏi có hơi hướm như chó sói.
Giao thủ với Thiên Phong tử coi như đã chính thức kết thù với Kim Thứu cung, chỉ cần có cơ hội, Kim Thứu cung khẳng định sẽ trừ khử gã, tình thế này gã cứ diệt một trưởng lão của Kim Thứu cung đã rồi tính.
"Được!"
Trên khán đài, tu sĩ cao lớn trừng mắt như chuông đồng kêu lên.
Không ngờ Thiên Phong tử chỉ gặp mặt đã bị đối phương giết, hiện tại Nhân diện hàn băng thù mất quyền khống chế, đã dựa vào bản năng đấu với Ngụy Tác.
Ngũ cấp đê giai yêu thú đấu với một tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng, hơn nữa còn có linh giai tiến công pháp khí, linh giai pháp thuẫn, kết quả đã quá rõ ràng.
Quả nhiên, thân ảnh Ngụy Tác loáng lên một trượng, dưới chân nổ vang phát ra hỏa vân, quét sạch hàn khí.
"Hỏa vân độn! Được lắm, địa cấp trung giai độn pháp!" Có tu sĩ hiểu biết kêu lên.
Ngụy Tác vút lên một trượng thong thả lấy ra pháp khí kim sắc lý ngư.
Vù một tiếng, kim sắc lý ngư lao ra, tơ mang theo chất dính và hàn khí từ miệng Nhân diện hàn băng thù phun ra.
Nhưng pháp khí kim sắc lý ngư đột ngột phân thành trên trăm đạo kim quang, từ bốn phương tám hướng đổ vào Nhân diện hàn băng thù, đánh cho nó thập phần thê thảm. Xoạt, hắc sắc tiểu tiễn lại từ tay Ngụy Tác bay ra, trúng cổ Nhân diện hàn băng thù vốn không còn bao nhiêu sức phản kháng.
Nhân diện hàn băng thù rũ đầu, ngũ cấp đê giai yêu thú, ngay cả yêu đơn cũng không kịp phun ra, thì cũng như chủ nhân, bị Ngụy Tác dễ dàng giết chết.
Đừng nói Nam Cung Vũ Tinh, cả Hàn Vi Vi cũng kinh ngạc tột bậc, nàng ta tuy cho rằng Ngụy Tác đối phó Thiên Phong tử khẳng định không thành vấn đề, nhưng không ngờ dễ dàng như thế, cơ hồ là tu sĩ ở đẳng cấp khác nhau đối quyết.
Không chỉ người mà cả yêu thú cũng bị Ngụy Tác giết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhân diện hàn băng thù của Thiên Phong tử, tại Kim Thứu cung cũng là yêu thú hàng đầu, mạnh hơn Tứ dực sương ngô chưa trưởng thành mà Lý Hồng Lân mang theo. Lý Hồng Lân càng muốn thổ huyết là giết chết Nhân diện hàn băng thù xong, Ngụy Tác lại thu nó vào nạp bảo nang đoạn cũng như hai tu sĩ chiến thắng trước đó, lục lọi thi thể Thiên Phong tử tìm chiến lợi phẩm.
Ngụy Tác không hề khách khí thu hết đồ của Thiên Phong tử.
"Được!"
Tâm Hữu Lan cười vang không hề có phong phạm thục nữ tí nào. Thật ra nàng ta chống đối Đổng Thanh Y không chỉ vì Thiết Huyết điện của Đổng Thanh Y mô phỏng theo Đấu Thú cốc, nguyên nhân quan trọng nhất là Đổng Thanh Y rõ ràng hẹp hòi nhỏ mọn nhưng ngoài mặt luôn ra vẻ lòng dạ rộng rãi. Nếu hắn là người khác, Tâm Hữu Lan chưa biết chừng đã đánh cho cha mẹ hắn không nhận ra nhưng Đổng Thanh Y là Đông Dao thắng địa thiếu chủ, cả hai đều có điều e dè, không dám động thủ.
Ban nãy tại phách mại hội mang thiếu mấy vạn linh thạch, không thể khiến Đổng Thanh Y nếm mùi, hiện tại Ngụy Tác giết gọn Thiên Phong tử, Tâm Hữu Lan sảng khoái khôn tả.
"Tốt cái rắm!"
Nhưng lúc đó trên khán đài lại có người kêu to.
"À!" Tâm Hữu Lan mắt lóe sát cơ, đang nghĩ xem ai mà dám mắng nàng ta như vậy, ngoái lại thấy một tu sĩ cao lớn phẫn hận đứng lên nói to: "Tên khốn vô dụng đó hại lão tử thua cược phải ở trận chạy quanh đây."
Tu sĩ cao lớn vừa mắng chửi vừa cởi hết y phục, dưới chân rực bạch quang, không rõ dùng phi độn thuật pháp gì, trần trụi chạy quanh khán đài.
"Được, chân hán tử, nhìn rõ chưa!"
"Hảo hán tử! Nhất ngôn cửu đỉnh! Bọn ta ủng hộ ngươi!"
"Yên tâm, cứ từ từ, bọn ta sẽ trông nom hộ y phục và linh thạch đại."
Nhất thời, toàn khán đài ầm ầm.
Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi đỏ mặt, không dám nhìn tu sĩ trần trụi đang chạy.
"Không ngờ ngươi ẩn tàng kỹ như thế, ta đã coi thường ngươi rồi." Sắc mặt Đổng Thanh Y triệt để âm trầm, tựa hồ sắp phát tác, nhưng mắt lóe lên mấy lần thì nén lại, chỉ lạnh lùng nhìn Ngụy Tác đi xuống.
Ngụy Tác bình tĩnh: "Đổng thiếu chủ khách khí quá."
"Trong này có một nghìn viên thượng phẩm linh thạch." Đổng Thanh Y lấy ra nạp bảo nang, ném cho Tâm Hữu Lan đang nhìn hắn đầy thâm ý, tựa hồ không cần cả nạp bảo nang giá trị một hai nghìn linh thạch. Rồi hắn lấy từ một nạp bảo nang khác ra hơn hơn hai mươi là bạch sắc tam giác tiểu kỳ, "Đây là Linh vụ trận kỳ hoàn chỉnh, ngươi đếm đi."
Hơn hai mươi bạch sắc trận kỳ đưa hết cho Tâm Hữu Lan, Đổng Thanh Y không nói gì, trực tiếp ném hai phần địa đồ cho Ngụy Tác.
Ngụy Tác không hề nể mặt Đổng Thanh Y, kiểm tra kỹ càng.
Người như Đổng Thanh Y, hiện tại đã kết oán rồi thì dù kín tiếng thế nào cũng vô dụng, đối với Ngụy Tác, cách duy nhất là đề thăng tu vi, đừng để rơi vào tay hắn.
"Ngươi nhắc đến Hộ thần bảo phù, hiển nhiên muốn lấy nhưng vật này và Linh vụ trận kỳ hữu dụng với ta nên không thể cho ngươi, bất quá mười vạn linh thạch thuộc về ngươi, coi như đền bù." Tâm Hữu Lan tựa hồ cố ý đả kích Đổng Thanh Y, chia chác ngay trước mặt hắn. Xem xét trận kỳ xong, àng ta đưa một nghìn viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với mười vạn viên hạ phẩm linh thạch cho Ngụy Tác.
"Như Tâm cô nương nói là được." Ngụy Tác không hề do dự gật đầu. Tuy gã thích cả hai thứ nhưng với thực lực và tu vi hiện thời thì không thể mặc cả. Hơn nữa mười vạn hạ phẩm linh thạch, đối với gã cũng là một món lớn.
"Nếu không có việc gì, tại hạ cáo từ." Đón lấy nạp bảo nang, Ngụy Tác trực tiếp ra hiệu với Nam Cung Vũ Tinh cùng Hàn Vi Vi.
Đã đắc tội địa đầu xà Đổng Thanh Y, ở lại Thất Tinh thành phút nào là thêm phần hung hiểm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bình Luận (0)
Comment