"Chỉ cần ngươi giao ta cho sư huynh, ta sẽ bảo sư huynh truyền Tinh phách lưu đan quyết cho ngươi! Có đạo thuật pháp này thì công pháp Âm Thi tông ngươi luyện sẽ không bị âm khí quá độ, tổn hao tinh khí, ảnh hưởng không tốt đến nhục thân nữa. Căn bản không lo giống Huyết Linh lão tổ, tu đến Kim đan ngũ trọng mà còn lo lắng đủ đường, không dám động thủ với ai vì sợ tổn hao thọ nguyên!""Không phải ngươi ước chiến với Ngụy tiểu tử của Hải Tiên tông hả? Ngụy tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, có nhiều pháp khí quỷ dị nên ta bại trong tay y, y còn lấy được nhiều thi thể yêu thú, thu lợi không ít trong Đạo Huyền điện, thực lực khẳng định còn mạnh hơn, tuổi như y mà có tu vi và thực lực như thế, tế ngộ kinh nhân, là uy hiếp cực lớn với ngươi." Yêu Tán Tán kêu lên không ngớt,
"Y là địch nhân chung của chúng ta, ngươi thả ta thì ta sẽ bảo sư huynh cùng ngươi đối phó y, ngươi có hại gì!""Hóa ra ngươi bị y bức thành thế này. Xem ra ngươi ở gần nên biết rõ tình hình trong đại điện?" Yêu Tán Tán nói vậy, Diệp Linh tỏ ra chấn động, y vốn cho rằng đối phương gặp phải yêu thú không đối phó nổi nên mới phải thi triển đoạt xá thuật pháp, tinh phách ly thể đào vong. Y cho rằng gặp phải yêu thú thực lực như Hỗn nguyên ngân oa, bọn Ngụy Tác không thể sống sót. Nhưng giờ Yêu Tán Tán nói lại thì bọn Ngụy Tác không chỉ đối phó được mà còn thu thập cả Yêu Tán Tán định dính vào chia phần, kết quả này quá chấn kinh với y.
"Ta chỉ biết một môn thuật pháp 'Thính lan', nghe được từ rất xa, lúc các ngươi ở trong đại điện, ta không dám đến gần." Thấy Diệp Linh tựa hồ không cự tuyệt đề nghị của mình, Yêu Tán Tán hơi định thần, phẫn hận nói:
"Ta tưởng chúng và yêu thú lưỡng bại câu thương, Hỏa Vân chân nhân và Âm Lệ Hoa tổn hao đến độ không còn mọt nửa thực lực của phổ thông tu sĩ Kim đan kỳ nên định cướp hết, không ngờ thủ đoạn của Ngụy tiểu tử còn quỷ dị hơn tu sĩ Kim đan kỳ.""Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi. Chỉ cần ngươi bảo sư huynh truyền Tinh phách lưu đan quyết cho ta thì ta sẽ giao ngươi cho sư huynh, nhưng ngươi phải cùng ta đối phó tiểu tử đó." Diệp Linh mắt lóe lên lạnh lùng rồi hỏi,
"Sao ngươi lại bại trong tay y?""Y có một món đạo giai thượng phẩm kim sắc pháp bảo, chắc lấy được trong đại điện." Yêu Tán Tán hớn hở, nói nhanh, "Đáng sợ nhất là y có một thanh hắc sắc tiểu đao trạng, tựa hồ có thể hút khí huyết tu sĩ chuyển hóa thành uy năng pháp bảo. Y dùng pháp bảo này, rút khí huyết Hỏa Vân chân nhân rồi dùng ẩn hình pháp khí thu hút chú ý của ta trước không oanh kích kim đan, ta nhất thời không thể khống chế kim đan, bị y thu mất kim đan mà thất bại. Pháp bảo này, bản thân uy năng tựa hồ chưa đạt đạo giai nhưng huyết quang bắn ra cao hơn cả đạo giai thượng phẩm!"
"Y còn có cả Huyết tinh thạch, thuật pháp tạm thời phong ấn thương thế! Lúc ta đối địch với chúng đã thiêu đốt tinh huyết và kim đan uy năng, phát ra đòn mạnh nhất trọng thương Âm Lệ Hoa. Ta biết Âm Lệ Hoa và tiểu tử đó có Hồn khế bí pháp nên chỉ cần giết Âm Lệ Hoa thì y cũng mất mạng, tiếp đó chỉ phải đối phó Hỏa Vân chân nhân không còn một nửa thực lực, hai hoặc ba chiêu là đủ giải quyết vấn đề! Không ngờ Âm Lệ Hoa trúng đòn, những tưởng chất chắc thì y lại phong ấn thương thế, dùng Tam thanh thánh huyết trong Huyết tinh thạch liệu thương. Biết vậy thì ta đã tìm mọi biện pháp giết y trước!"
"Hắc sắc tiểu đao? Rút khí huyết tu sĩ chuyển hóa thành uy năng pháp bảo?" Diệp Linh ngẩn người, đột nhiên hớn hở,
"Thực huyết pháp đao! Ta hiểu rồi! Ngụy Tác, chả trách ngươi dám ngông cuồng như vậy với ta, hóa ra là dựa vào nó, ngươi chết chắc rồi!""Thực huyết pháp đao?" Yêu Tán Tán sững người.
"Pháp bảo này không có gì đặc biệt, trông không đạt cả linh giai pháp bảo. Kích phát thì mũi đao bắn ra huyết quang, đúng không?" Diệp Linh âm lạnh cười.
"Đúng thế, ngươi biết pháp bảo đó?""Trừ Thực huyết pháp đao của Bắc Mang sơn thì còn pháp bảo nào cổ quái như thế. Âm Thi tông bọn ta từ một phân chi Bắc Mang phát triển thành, nêu không nhờ đọc điển tịch trong tông môn, ta cũng không nhận ra pháp bảo này." Diệp Linh cười lạnh,
"Pháp bảo này dùng hài cốt một Thần huyền cảnh ma tu luyện chế thành, tuy có thể rút khí huyết tu sĩ chuyển hóa thành uy năng pháp bảo nhưng lực phòng ngự không đạt cả linh giai, chỉ cần đập vỡ bản thể, pháp bảo này sẽ vô dụng. Pháp bảo này rất dễ tổn hại, không ngờ còn một món lưu truyền lại, rơi vào tay y.""A! Bản thể phòng ngự không đạt cả linh giai! A! Ta lại bại dưới một pháp bảo như thế." Diệp Linh nói vậy, bạch sắc linh quang ré lên rùng rợn.
"Hỏa Vân chân nhân chết trong tay ngươi, Ngụy tiểu tử và những kẻ kia tình hình thế nào?" Diệp Linh coi như không nghe thấy Yêu Tán Tán gào hét, nhạt giọng hỏi.
"Âm Lệ Hoa tổn hao rất nhiều nhưng Ngụy tiểu tử không hề gì. Tựa hồ y và cáp mô đầu yêu thú đạt thành hiệp nghị gì đó. Cáp mô đầu yêu thú liên thủ với y đối phó Hỗn nguyên ngân oa, chứ không đối phó y." Yêu Tán Tán không ngốc, biết càng tô vẽ Ngụy Tác lợi hại, Diệp Linh càng cần y để cùng đối phó Ngụy Tác. Nếu giờ Diệp Linh đối phó được Ngụy Tác thì tác dụng của y sẽ kém đi, tình hình càng thêm nguy hiểm. Nên y cố ý giấu việc cáp mô đầu yêu thú đã chết và để lại lam sắc ngọc phù.
Quả nhiên, y vừa dứt lời, Diệp Linh nghiêm mặt, tỏ vẻ e dè. Lúc y bỏ chạy lần đầu đã giao thủ với cáp mô đầu yêu thú, biết mình không phải đối thủ.
"Đi thôi. Cáp mô đầu yêu thú rất quen thuộc Đạo Huyền điện, chưa biết chừng sẽ đuổi đến. Tinh phách như ta trong hai mươi bốn canh giờ phải tìm được nhục thân thích hợp để đoạt xá không thì sẽ hồn phi phách tán, chúng ta rời Đạo Huyền điện đã." Yêu Tán Tán thấy Diệp Linh e dè thì cổ vũ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm."Ừ, cũng đến lúc rồi." Diệp Linh liếc tinh phách của Yêu Tán Tán, mặt mũi lạnh tanh nói.
"Diệp Linh, ngươi nói gì hả?" Lời lẽ và thần sắc Diệp Linh khiến Yêu Tán Tán đột nhiên cảm thấy nguy hiểm trí mạng.
"Đưa ngươi lên đường chứ còn làm gì nữa? Tinh phách Kim đan kỳ đại tu sĩ cả trăm năm khó kiếm, dùng để luyện chế 'Thập hoang minh thần tiễn'." Diệp Linh mắt lóe lên, không hiểu nghĩ gì, vung tay phát ra một đạo bạch sắc quang phù có vô số khô lâu đầu phù văn nhỏ xíu giáng xuống tinh phách Yêu Tán Tán.
"A!" Quang phù giáng xuống, tinh phách Yêu Tán Tán co lại kịch liệt, gầm lên thảm thiết,
"Diệp Linh! Lẽ nào ngươi cũng muốn giống Huyết Linh lão tổ, tu đến Kim đan ngũ trọng mà không dám ra ngoài, ngươi không cần Tinh phách lưu đan quyết hả?""Ngươi tưởng ta ngốc chắc?" Diệp Linh mặt mũi lạnh tanh hừ lạnh, lại một đạo đạo quang phù ngưng tụ trong tay, đánh vào tinh phách Yêu Tán Tán đang quằn quại,
"Tinh phách lưu đan quyết, là thiên cấp thuật pháp nâng cao thần hải tuần hoàn, củng cố kim đan, là bất truyền chi bí của Hỏa Hoàng cung, chỉ có người kế thừa tông chủ và chưởng hình trưởng lão được luyện, lẽ nào với quan hệ giữa ngươi và Lý Nhược Huyền thì y sẽ truyền thuật pháp này cho ta?""A! Diệp Linh! Ngươi nhất định không chết yên lành, ta nguyền rủa ngươi sẽ bị bại vong mà chết! Bị đánh chết như một con chó trước mặt nghìn vạn tu sĩ!" Yêu Tán Tán ré lên tuyệt vọng.
"Trớ chú của ngươi mà hữu dụng thì ta đã chết mấy nghìn mấy vạn lần rồi."Diệp Linh không thèm ngẩng mí mắt, phát ra từng đạo quang phù.
Đạo đạo quang phù giáng xuống, sắc mặt Diệp Linh càng lúc càng nhợt nhạt, tựa hồ chân nguyên và tinh huyết tổn hao thập phần lợi hại, giọng Yêu Tán Tán nhỏ dần rồi tan biến, trong tinh phách có vô số khô lâu đầu phù văn nhỏ xíu lưu động, từ từ tụ lại, bạch sắc tinh phách kéo dài dần, biến thành bạch sắc tiểu tiễn dài cỡ một thước.
Tích tắc bạch sắc tiểu tiễn ngưng thành, khí tức kinh nhân từ tiễn thân toát ra, thượng tán phát nhi xuất, như viễn cổ minh thú ẩn mình dưới lòng đất, lấy minh hỏa làm thức ăn, đột nhiên nhảy lên mặt đất.
"Được lắm!"Cảm giác được khí tức của mũi tên, Diệp Linh giật giật chân mày, "Âm Thi tông trong vòng trăm năm không ai luyện chế được 'Thập hoang minh thần tiễn', ta nhờ cơ duyên xảo hợp, có được tinh phách hoàn chỉnh của Kim đan kỳ đại tu sĩ nên luyện thành! Có vật này, cơ duyên, khí vận như thế mà giết Ngụy tiểu tử dễ như trở bàn tay! Âm Lệ Hoa, ngươi tưởng tu thành kim đan từ thoát khỏi tay ta? Ngươi không biết ta có thứ này, chỉ cần lần này ngươi không chết, về Âm Thi tông tất sẽ thành đồ chơi của ta! Ta muốn thế nào, ngươi sẽ phải thế ấy!"