Toái Ngọc cổ vực rộng mấy nghìn dặm, linh khí kinh nhân cực độ, ngay cả không khí cũng tựa hồ biến đắc cực kỳ ẩm ướt, cây cối rực rỡ sắc màu.
"Thật ra là địa mạo gì?"Đột nhiên, Ngụy Tác tỏ vẻ kinh hãi.
Gã dùng Địa Mẫu cổ kinh nối thông địa mạch, đến cách Toái Ngọc cổ vực hai, ba nghìn dặm thì bị cắt đứt. Gã cảm tri được địa mạch Toái Ngọc cổ vực tựa hồ bị sức mạnh kinh nhân nào đó từ trước thời viễn cổ đã đánh tan, thậm chí như thể nhiều địa mạch đã tan biến, bị uy năng kinh thiên biến thành lạc ấn tựa đồ đằng, chỉ để ghi lại sức mạnh nghịch thiên nào đó từng tồn tại.
Sức mạnh nào mà khiến thiên địa cũng không còn là tồn tại chí cao mà biến thành bức tranh ghi lại dấu ấn?
Nghịch thiên, đó là sức mạnh siêu thoát thiên địa!
Nếu là đại đạo pháp vực của tu sĩ thì sức mạnh này hoàn toàn vượt khỏi thiên địa!
A!
Ngụy Tác hít sâu một hơi.
Đến gần là gã nhìn rõ năm, sáu linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực có linh khí cuồn cuộn, thậm chí tràn ra nhũ bạch sắc linh quang hóa sinh thành một nhánh cây dị thường, rủ xuống vạn dải hư ảnh bạch sắc linh thụ!
Nơi này đích xác là viễn cổ chiến trường, khẳng định bạo phát đại chiến kinh thiên hơn cả thời đại của Linh Lung Thiên, nguyên khí quy tắc của địa mạch dưới Toái Ngọc cổ vực đã bị triệt để khuấy loạn, thần thông của gã không thể đoán được nhưng qua Địa Mẫu cổ kinh thì thoáng cảm tri ra Toái Ngọc cổ vực có khí tức kinh nhân cuộn chảy, như trong địa mạch có tồn tại thứ cực kỳ thích hợp hóa sinh linh khí linh mạch, như thần long ngủ sâu không biết bao nhiêu vạn năm.
Lạc ấn siêu thoát thiên địa... Linh khí hình thành hư ảnh bạch sắc linh thụ... Địa mạch kinh nhân đoạt thiên địa tạo hóa... Tất cả khiến tâm thần Ngụy Tác sôi lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Ngọn núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục chiếm cứ cách Toái Ngọc cổ vực nghìn dặm, lục sắc linh quang quang tráo che kín cảnh tượng bên trong, sơn cốc có linh quang lóe sáng lại ở giữa hai phe, cách nhau năm trăm dặm.
Sơn cốc dày đặc tu sĩ, khí tức lên tận thinh không, khiến vân khí phía trên không ngừng biến hóa, thậm chí rực rỡ sắc màu và cực quang.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lẻ tẻ có tu sĩ cưỡi mây lành hoặc phi độn pháp bảo, hoặc yêu thú đáp xuống, bầu không khí bình tĩnh nhưng dồn nén, tạo cảm giác thập phần cổ quái.
"Lệ Nhược Hải? Có chuyện gì mà y xuất hiện ở đây?!"Ngụy Tác lại chấn kinh, tầm mắt hiện lên một đạo thanh hoàng sắc độn quang từ xa lao tới, bên trong là mỹ nam tử tuấn tú, khí tức thành thục, mặc lưu kim pháp y mỏng, linh khí hình thành hình man hoang cổ thú bốn cánh khí tức hung mãnh, khác hẳn với khí tức xuất trần phiêu dật của y.
Tu sĩ này là bạn cũ của Ngụy Tác, Linh Thú cung cung chủ Lệ Nhược Hải!
Tu vi của Lệ Nhược Hải đã đề thăng kinh nhân, đạt Kim đơn ngũ trọng sơ kỳ.
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác thi triển phổ thông linh quang độn pháp, lướt về phía Lệ Nhược Hải.
Ở đây không thể dùng Địa Mẫu cổ kinh nối thông địa khí, đối với Ngụy Tác cực kỳ bất lợi, gã càng cẩn thận, khống chế cả độn tốc linh quang độn pháp, biến mình thành một cao thủ Kim đơn nhất trọng.
"Vị đạo hữu này là…?" Ngụy Tác đến nhanh, Lệ Nhược Hải nhận ra, truyền âm hỏi. Ngụy Tác dùng Tùy tâm ảo hóa quyết biến thành một trung niên tu sĩ lùn thấp Lệ Nhược Hải không nhìn ra.
"Lệ cung chủ, mỗ là Ngụy Tác." Ngụy Tác đến gần Lệ Nhược Hải, đồng thời truyền âm cho Lệ Nhược Hải,
"Ở đây xảy ra chuyện gì?""Ngụy đạo hữu?!" Lệ Nhược Hải run lên, nhãn quang lóe lên kịch liệt đoạn lướt tới với tốc độ nhanh hơn,
"Ngụy đạo hữu, không ngờ lại gặp ở đây, thế nào, đạo hữu qua đường nên không biết có chuyện gì?""Mỗ tìm theo dấu chỗ thiên địa linh khí dày đặc mà tới đây, dọc đường đối phó một toán tu sĩ Ngọc Hành đại lục, biết đại tông môn bên đó chuẩn bị đấu với Ngọc Thiên tông, Tây Tiên nguyên." Ngụy Tác đến cạnh Lệ Nhược Hải mới truyền âm,
"Ở đây thay đổi thế nào, sao các vị lại tới?"Cố nhân tương phùng, Thiên khung lại tan vỡ nên như cách biệt đã một kiếp, Lệ Nhược Hải không đổi sắc nhưng nhìn Ngụy Tác thập phần cảm khái, "Ngụy đạo hữu đã biết Huyền Phong môn và Chân Võ liên hợp với tông môn Ngọc Hành đại lục chưa? Các hạ không sai, mấy tông môn đó định đâu với Ngọc Thiên tông, Tây Tiên nguyên ở đây nhưng Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên bố trí cấm chế kinh nhân, đả phá giải tất ngọc thạch câu phần, nên song phương ước định ngồi lại bàn bạc. Ngọc Hành đại lục có ưu thế, nên không chịu nhún, thành ra Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên phái nhiều tu sĩ hướng các phương cầu viện. Lần đàm phán này liên quan đến lợi ích cả Thiên Huyền đại lục nên tuyệt đại đa số tông môn vàa đại tu sĩ được tin đều tới."
"Tiến hành đàm phán ở đây?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, việc này nằm ngoài dự liệu, xem ra Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên có cấm chế cực kỳ kinh nhân, đối phương có ngần ấy thần huyền đại năng mà cũng bị chấn nhiếp.
"Phe Ngọc Hành đại lục cùng Huyền Phong môn, Chân Võ khẳng định không muốn tử thương nhiều, giao đấu thì phe thắng cũng không biết sẽ phải mất đi bao nhiêu tu sĩ, tuy nhiên dù đàm phán cũng khó tránh tỷ thí một phen để xem thực lực song phương thế nào, nếu phe Ngọc Hành đại lục hơn hẳn tất Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên phải nhượng bộ." Lệ Nhược Hải bảo Ngụy Tác,
"Phe Ngọc Hành đại lục diệt không ít tông môn của Thiên Huyền đại lục, là cường đạo ngoại lai đếm cướp bóc, Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên hứa rằng chỉ cần hợp lực chống ngoại địch, sau đó sẽ không can thiệp vào đường hướng các tông môn phát triển, nên tuyệt đại đa số tu sĩ Thiên Huyền đại lục đứng về phe Ngọc Thiên tông và Tây Tiên nguyên.""Linh Thú cung hiện tại thế nào?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, Linh Lung Thiên ẩn trong một tấm áo choàng đen, đang tới sơn cốc, nhưng ban nãy ra hiệu là nó đi trước.
"Linh Thú cung gần lập động phủ bên ngoài Thiên khung Nam Quan thành, nhưng ở đó có tu sĩ Ngọc Hành đại lục đi qua, bản cung không địch nổi nên thả hết yêu thú mới thoát được, đệ tử và yêu thú nuôi dưỡng tử thương rất nhiều. Hiện tại tu sĩ Linh Thú cung tụ tập tại điểm của Thái Tố tông lập ra, ở bên ngoài Thiên khung cách đây một vạn năm nghìn dặm." Lệ Nhược Hải cười khổ, chỉ về rất xa sau lưng.
"Tâm Hữu Lan thế nào rồi?" Ngụy Tác nhíu mày. Linh Thú cung rõ ràng bị phá sơn môn, đi đường xa xôi trong lúc thú triều căn chưa tan, tổn thất tất thập phần kinh nhân.
"Nó trọng thương, bất quá không đáng ngại." Lệ Nhược Hải nhìn Ngụy Tác,
"Ngọc Hành đại lục và Huyền Phong môn, Chân Võ liên hợp, khí thế hung hung, may mà Ngụy đạo hữu đến đây, lần đàm phán này chúng ta thêm phần thắng.""Đàm phán bắt đầu khi nào?" Nhãn thần Ngụy Tác băng hàn hẳn. Thân bằng hảo hữu của gã không nhiều, Lệ Nhược Hải và Tâm Hữu Lan ít nhất cũng là hai trong số đó, tuy họ không chết nhưng gã biết để thoát được tất thập phần hung hiểm, vận khí không may, dọc đường gặp yêu thú có thực lực kinh nhân thì đã xong đời. Được gã nhắc trước, Linh Thú cung vốn không có gì nguy hiểm, nhưng vì không may mà suýt mất mạng, như thế càng khiến gã dấy lên sát ý băng lãnh.
"Tối nay." Lệ Nhược Hải đáp.
"Mỗ sẽ che giấu thân phận, nếu có ai hỏi, các hạ cứ bảo mỗ là tán tu." Ngụy Tác gật đầu, truyền âm cho Lệ Nhược Hải đoạn cùng đi.
Đỉnh núi quanh sơn cốc rất thấp đối với tu sĩ, chỉ hai, ba trăm trượng nhưng sơn cốc không nhỏ, tới một trăm năm, một trăm sáu mươi dặm.
Trong đó có không ít tu sĩ, đều là tu sĩ Thiên Huyền đại lục, tu sĩ Ngọc Hành đại lục chưa ai lộ diện.
Nơi này linh khí cực kỳ nồng, lần này đàm phán liên quan đến lợi ích của mọi tông môn và tất cả tu sĩ Thiên Huyền đại lục, thoạt nhìn là thấy trong sơn cốc không thiếu linh khí của Kim đơn tu sĩ dấy lên, vốn những Kim đơn đại tu sĩ hiếm khi ra mặt ở tu đạo giới hoặc bình thường không để lộ tung tích, không mấy nổi danh Thiên Huyền đại lục, hoặc cơ hồ không ai biết tới nhưng giờ đều xuất hiện trong sơn cốc.
Đây là thịnh hội hoàn toàn áp đảo ngày hội minh của Hóa Thiên giáo, đàm phán kiểu này theo thực lực nên sẽ có tỷ thí kinh thiên.