Thư Của Tề Nhạc Tư

Chương 42

Ngày 20 tháng 9 năm 2006

Tôi đang ghi chép lại những việc ngày đó từng trải qua, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Mặc dù đã chậm rãi tiếp nhận cuộc sống trước mắt, nỗ lực sống giống như một người bình thường, nhưng thỉnh thoảng những ác mộng từng trải qua sẽ đột nhiên chui ra dọa tôi sợ.

Có một vài dấu ấn cả đời cũng sẽ không phai nhạt, cùng với việc vết thương này có khỏi hẳn hay không không liên quan.

Tối hôm qua tôi mơ thấy những chuyện xảy ra trong quá khứ, trong mộng người kia thậm chí còn cười quỷ dị nói cho tôi biết hắn đối với Tề Nhạc Tư cũng làm chuyện giống vậy, tôi đánh hắn, hắn lại còn nói rõ ràng là do tôi đưa Tề Nhạc Tư đưa đến trước mắt hắn.

Sau đó tôi từ trong mộng tỉnh dậy vì cảm thấy xấu hổ.

Mộng cảnh có lúc sẽ phản chiếu trạng thái lòng người, ban đầu tôi quả thật có ý nghĩ liên hệ Tề Nhạc Tư và người kia với nhau, nhưng chỉ là một thoáng liền trôi qua, không nghĩ tới, ý nghĩ buồn nôn kia còn có thể xuất hiện trong mộng cười nhạo tôi ngu xuẩn.

Sau khi tỉnh lại tâm tình thực sự khó chịu, đúng lúc không có chuyện gì, liền đi đến nhà Tề Nhạc Tư.

Bây giờ, con đường này tôi đã vô cùng quen thuộc, thỉnh thoảng mua một nhánh bách hợp đưa cho em cũng thành thú vui duy nhất trong cuộc sống buồn tẻ của tôi.

Tôi thích nhìn vẻ mặt em nghi ngờ, dù cho rất nhiều lần vì phải trốn đi, tôi căn bản không nhìn thấy em, chỉ là suy đoán.

Chuyện này rất thú vị, như là một trò chơi, tương tự chơi trốn tìm.

Tôi cho là Tề Nhạc Tư vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới là do tôi làm, nhưng là hôm nay, em gọi tên của tôi.

Theo thường lệ buổi trưa tôi cắm hoa vào trong hộp thư nhà em, sau đó bắt đầu trốn.

Cũng không lâu sau đó, em từ bên ngoài trở về, tôi lén liếc mắt nhìn, lần này, em đưa lưng về phía tôi.

Đáng ra em lấy hoa xong thì vào nhà luôn, nhưng là trưa nay em đứng ở nơi đó sửng sốt rất lâu.

Có mấy giây như vậy tôi còn tưởng rằng mình bị phát hiện, có chút lo lắng, nghĩ nên giải thích thế nào, sau đó lại nghe thấy em lớn tiếng gọi tên của tôi.

Mấy ngày nay, tôi chưa bao giờ dám vọng tưởng có một ngày có thể nghe được giọng Tề Nhạc Tư nói chuyện với tôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của rm, người này, đến giọng nói cũng đáng yêu như vậy.

Em chạy đến trước lầu đặt xe đạp xuống, nhìn xung quanh, emm hỏi: "Khang Đằng, có phải là anh hay không vậy?"

Tôi lo lắng đến mức quên cả hô hấp, tôi không xác định được em có thấy tôi hay không, nhưng tôi không dám đi ra ngoài.

Giọng nói em tựa như là bàn tay mạnh mẽ nắm lấy trái tim của tôi một cái, tôi không thể không thỏa hiệp, đối mặt với việc tôi yêu em là sự thật.

Không ai khác có thể khiến tôi sản sinh ra cảm xúc phức tạp như thế, căng thẳng, vui mừng, hoảng loạn, sợ hãi còn có ngọt ngào khó có thể tính chính xác trọng lượng là bao nhiêu.

Cho tới bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể thừa nhận, tôi là kẻ nhu nhược, đến dũng khí đi ra ngoài đối mặt với em cũng không có.

Tôi đang sợ cái gì?

Tôi sợ rất nhiều.

Em chỉ hỏi một câu như vậy, chỉ nói như vậy một lần, sau đó, thật lâu sau không nhận được đáp lại, em thất vọng trở về nhà.

Em vào nhà, trái tim của tôi cũng rơi xuống.

Bên tai còn vang vọng giọng nói của Tề Nhạc Tư, em so với tôi nghĩ càng nhớ nhung tôi.

Nhưng có một vài người định sẵn không nằm trong kịch bản, nhân sinh của bọn họ không liên quan nhau, tôi và Tề Nhạc Tư chính là sai lệnh như vậy, chúng tôi tuy "" nhìn thấy "đối phương, nhưng lại giống như ""không nhìn thấy"" đối phương,

Nửa thật nửa giả, tựa như ảo mộng.

Có lẽ trong cuộc đời dài dằng dặc của tôi đã ấn định thời thanh xuân ngắn ngủi phải gặp một người như vậy, cũng coi như là một chuyện may mắn.

Tôi không có dũng khí đứng ra gọi em quay lại, ở thời điểm em gọi tên của tôi sẽ chỉ trốn trong góc đem tất cả âm thanh của em cất giấu cất vào trong túi, có lẽ không lâu sau đó chúng tôi sẽ lần thứ hai tình cờ đối mặt, nhưng khi đó, đi ngang qua em tôi chẳng qua cũng chỉ là là một người qua đường bình thường mà thôi.

Khang Đằng mà em biết, căn bản không phải tôi.
Bình Luận (0)
Comment