Khang Đằng:
Chào buổi tối, bây giờ là rạng sáng ngày mùng một của năm mới, cả một buổi tối em không ngủ, mẹ em rất tức giận, nhưng mà em cảm thấy cần phải viết xong phong thư này cho anh mới đi ngủ được.
Mấy năm qua em vẫn luôn vẫn duy trì một thói quen, chính là vào ngày cuối cùng của năm viết tổng kết cuối năm.
Trong một năm qua, từng có sướng vui đau buồn gì, từng có chuyện kỷ niệm gì đặc biệt đáng giá, có chuyện gì chứng minh em đã lớn lên, tất cả đều nhớ rồi viết lại, tuy rằng sau này có thể sẽ không lật lại xem, thế nhưng lưu lại dấu chân trưởng thành của mình trêm tờ giấy vẫn có cảm giác nghi thức, có thể nhắc nhở chính mình năm mới tiếp tục cố gắng.
Có lẽ anh sẽ cảm thấy làm như vậy rất tẻ nhạt, nhưng em mặc kệ anh nghĩ thế nào, buổi tối nhắn tin cho anh anh cũng cũng không trả lời, lúc ấy mới hơn tám giờ, anh đừng nói với ơi anh đã ngủ không đọc được, em sẽ không tin.
Tốt thôi, tuy rằng chắc là anh muốn chọc em giận, nhưng một năm qua chuyện đáng được ăn mừng và chúc mừng nhất chính là gặp lại anh.
Liên quan đến chuyện này thật ra là em có chút nghi vấn, anh nói chúng ta xem như là cửu biệt trùng phùng hay vẫn tính là mới quen? Em cảm thấy là gặp lại, dù sao trước viết đã cho nhau nhiều thư vậy, hơn nữa ta gửi cho anh rất nhiều ảnh sticker, và cả rất nhiều bức tranh em vẽ nữa.
Nói đến vẽ vời, những bức tranh em vẽ gửi anh anh có cất giữ cẩn thận khônh? Nếu như bị em biết anh ném đi, có thể em sẽ càng tức giận hơn.
Tất cả những bông bách hợp anh đem tới em đều làm thành hoa khô, lên mạng tìm kiếm cách làm một chút, cũng không tính quá phiền phức.
Em không nỡ ném chúng đi mất, chúng nên tính là ông mai bà mối của hai chúng ta? Nếu không phải anh đến tặng hoa, sao em có thể phát hiện anh vẫn luôn ở bên cạnh em chứ?
Nói như thế, ông mai bà mối chúng ta có nhiều lắm, phong thư, dấu bưu kiện hòm thư, 《thiếu niên sáng tác》, còn có giải thi đấu văn học anh tham gia kia, đếm không hết, thật tốt.
Anh có phát hiện hay không, kỳ thực tất cả đều đang trôi theo phương hướng em hy vọng nhất, em hy vọng nhất cái gì, anh hẳn phải biết đúng không?
Một năm qua, em rất nỗ lực trong học tập, sinh hoạt, còn có theo đuổi anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh còn không biết người chàng trai kia chính là anh, nhưng em lại có loại cảm giác thân thiết, cũng chỉ liếc mắt một cái như vậy liền cảm thấy rất quen, anh nói xem đây có tính là có cảm giác trong lòng hay không?
Thực ra em nghĩ, thay đổi to lớn nhất trong một năm qua của em chính là trở nên dũng cảm, nếu như là hai năm trước anh đi tới đây có lẽ em cũng sẽ không có lá gan đi tìm anh, thậm chí dù cho anh đứng trước mặt em chắc em cũng lo lắng đến nói không ra lời.
May mà em dũng cảm, bằng không có phải anh mãi mãi cũng không dự định quen biết với em?
Khang Đằng, em luôn cảm thấy anh đang sợ cái gì đó.
Có thể tâm sự với em không, em biết em ngốc nghếch, cũng biết có thể em không cách nào giúp anh giải quyết khó khăn, nhưng mà em hi vọng làm một người bên cạnh anh lắng nghe, chỉ cần anh nguyện ý nói, em sẽ nguyện ý ngồi ở bên cạnh ngươi lắng nghe anh nói hết những chuyện trong quá khứ.
Mỗi người đều có tâm sự riêng, có chướng ngại không thể vượt qua, giống như em với môn ngữ văn, viết văn vĩnh viễn lạc đề, đây cũng là nguyên nhân em không thi nổi đại học hàng đầu, bậc thang này em không qua được, nhưng nếu như em đối với chuyện này canh cánh trong lòng, em có thể sẽ ép mình đến một ngõ cụt, cho nên em nghĩ là, cho dù em vì việc này mà không thi nổi đại học tpp đầu, nhưng em có thể thi đến nơi có anh, chuyênh này chẳng lẽ còn không làm em thỏa mãn sao?
Anh xem em sẽ tự an ủi mình rất nhiều, em hi vọng anh cũng có thể mở lòng mình ra, lạc quan một chút.
Được rồi, em biết có lẽ em đứng nói chuyện không đau eo*, nói chung ý của ta là, ngươi tâm lý có chuyện, có thể nói ra, lui 10 ngàn bước giảng, coi như ngươi không muốn nói, mà cũng có thể bản thân điều tiết, đổi một loại cách tự hỏi, không nên đem chính mình đẩy mạnh tử ngõ hẻm, có được hay không?
*
nói về những người không trong hoàn cảnh người khác nhưng lại lớn tiếng nói. Ẩn dụ cho những người chỉ thích dùng lời nói mà không hiểu tình hình thực tế.Em rất thích anh, cũng rất lo lắng cho anh.
Em hi vọng năm mới có thể nhìn thấy một Khang Đằng vui vẻ hơn, em càng hi vọng phần vui vẻ này có liên quan đến em.
Chúc mừng năm mới nhé, anh là chàng trai em thích nhất.
Ha ha ha ha ha ha ha ha không được rồi xấu hổ quá, biểu lộ thật sự là làm cho người ta đỏ mặt!
Sau nỳ có cơ hội, hi vọng anh có thể đem câu "Anh thích em" này trả lại cho em! Nói cho em nghe có được không? Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi!
Không chịu nổi, quá xấu hổ, em muốn lăn đi ngủ.
Ngủ ngon.
Chúc anh có một giấc mộng thật đẹp.
Trong mộng có em.
Tề Nhạc Tư đỏ mặt
Ngày mùng 1 tháng 1 năm 2007