Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 11

“A Hồi, khoa các anh không được hát song ca, anh phải nghĩ cách đi, không thì khoa Kiến trúc các anh không có tiết mục đâu.”

Mạnh Lị Tầm có chút bất đắc dĩ mà cười nhìn Chương Hồi, hai người nói về các nội dung các tiết mục văn nghệ vừa được duyệt buổi sáng.

“Khoa bọn anh đã cố gắng lắm rồi, mới tập song ca nam nữ thôi mà đã mất bao nhiêu thời gian.”

Chương Hồi cũng bất đắc dĩ mà cười vỗ trán. “Đây là trình độ tốt nhất rồi đấy.”

Mạnh Lị Tầm nhéo nhéo tay Chương Hồi tỏ vẻ an ủi. “Anh cũng không cần phải áp lực quá, hát cũng được thôi, nhưng mà hình thức thì sẽ không được mới mẻ, cũng chẳng thể để cho khoa các anh không có tiết mục nào được. Thôi, nếu không thể thì cứ hát vậy.”

“Để anh về bàn bạc lại đã, xem mọi người có ý tưởng gì mới không.”

Khi Chương Hồi trở lại khoa thì mở một cuộc họp nhỏ với đại diện hội học sinh của khoa, có liên quan đến tiết mục văn nghệ của khoa bọn họ trong lễ hội văn hoá.

Vốn dĩ tiết mục của khoa bọn họ là màn song ca bài “Hoa Hồng Đỏ”(1) của Trần Dịch Tấn, nhưng chỉ là một nam một nữ hát, dù hát tốt thì cũng vẫn cảm thấy xấu hổ, nếu tìm thêm vài người múa phụ hoạ đằng sau thì lại càng gượng gạo hơn.

Chương Hồi cũng rất đau đầu không biết phải thay đổi tiết mục của bọn họ thế nào, sau đó một sinh viên người Quảng Đông trong hội học sinh đưa ra một ý kiến.

“Ây Chương Đẹp Trai, cậu xem bài “Hoa hồng trắng”(2) với “Hoa hồng đỏ” giai điệu giống nhau, một bản tiếng phổ thông còn một bản tiếng Quảng Đông, nếu hát hai bài theo kiểu xen kẽ, có phải nghe rất kịch tính không?”

((1), (2): Bài Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng của Trần Dịch Tấn. Bản kết hợp hai phiên bản do chính Trần Dịch Tấn hát)

Chương Hồi búng tay một cái, nói với cậu bạn người Quảng Đông. “Lão Hà, tôi thấy có thể đấy, quá ngầu!”

Một sinh viên khác đưa ra câu hỏi. “Nhưng mà chúng ta tìm một người nữa ở đâu bây giờ, khí chất của Phùng Tuyết thì như hoa hồng trắng rồi, người nhiệt tình như hoa hồng đỏ rực lửa thì kiếm đâu ra? Hơn nữa Phùng Tuyết sẽ hát được tiếng Quảng Đông sao?”

Phùng Tuyết chính là nữ sinh ban đầu sẽ hát “Hoa hồng đỏ”, lúc này lão Hà lại giơ tay: “Tiếng Quảng Đông thì không thành vấn đề, vài câu dễ học lắm, hơn nữa tôi có thể dạy Phùng Tuyết phát âm, đây không phải là việc chính, vấn đề lớn nhất trước mắt là tìm hoa hồng đỏ ở đâu giờ nhỉ? Khoa chúng ta chẳng có mấy nữ sinh, cảm giác đều không được…”

Bỗng nhiên biểu tình trên mặt Chương Hồi biến đổi, nhìn như đang nhịn cười, sau đó hắn tự tin nói. “Không sao, tôi đã chọn được người đóng hoa hồng đỏ rồi, mọi người không cần lo lắng, tôi tin năm nay tiết mục của khoa Kiến trúc chúng ta sẽ vô cùng xuất sắc, mọi người giải tán đi ăn cơm đi!”

Buổi tối, kí túc xá nam.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Chương Đẹp Trai thế mà cũng nghĩ được, thế mà ông lại có ý tưởng cho tôi đóng hoa hồng đỏ! Tiểu đệ bội phục! Bội phục!”

Lâm Hi Di cười nghiêng ngả, Giang Nhất Sơn cũng bị ý tưởng này của bọn họ hấp dẫn mà buông sách xuống hóng chuyện.

Chương Hồi khoanh tay trước ngực tìm Lâm Hi Di. “Tôi nhớ ông thích Trần Dịch Tấn không phải sao? Chẳng phải lúc đi hát bên ngoài ông toàn hát “Hoa hồng đỏ” à, lại còn hát khá hay nữa chứ.”

“Ha ha ha ha ha Chương Đẹp Trai ông coi trọng tôi ghê, tôi cũng không có ý kiến, dù sao người bị đau mắt cũng chẳng phải tôi, tôi có thể yêu cầu một đoạn múa cột cuối bài không, trước giờ vẫn muốn thử ha ha ha!”

Giang Nhất Sơn cảm thấy anh có thể nhìn xuyên qua cái miệng đang mở to để cười kia mà nhìn thấy răng sâu trong mồm Lâm Hi Di, trai thẳng như sắt thép Giang Nhất Sơn tưởng tượng đến cảnh Lâm Hi Di mặc váy đỏ múa cột, bỗng anh cảm thấy hơi lấn cấn nhưng lại khá mong chờ?

Chương Hồi vỗ vai Lâm Hi Di, như một lời giao hẹn của những người đàn ông. “Không thành vấn đề! Đừng nói múa cột, ông có muốn múa Phi Thiên Vũ thì Chương Hồi tôi cũng sẽ đi mượn dây thép cho ông múa, được rồi, quyết định vậy nhé!”

(Phi Thiên Vũ, hay còn gọi là múa Đôn Hoàng, là bài múa được lấy cảm hứng từ hình ảnh những tiên nữ đang bay múa trong các bức bích họa tại những hang động phật giáo Đôn Hoàng. Nó đã trở nên nổi tiếng bởi kỹ thuật múa chỉ trên một chân trụ cực kỳ khó khăn của các nghệ sĩ múa.)

Giang Nhất Sơn làm vẻ mặt không thể tin được. “Không phải chứ Chương Đẹp Trai, ông nhìn nó làm bậy như thế được à, đây là lễ hội của trường đó!”

Chương Hồi không cảm thấy có gì to tát lắm mà cười. “Không sao, lễ hội của sinh viên nghệ thuật thì người xem thấy vui vẻ là quan trọng nhất.”

Sau khi tập luyện thât lâu, Lâm Hi Di tuy là một người nói nhiều nhưng khi đến việc quan trọng lại không bao giờ làm qua loa, anh xem rất nhiều video và tư liệu, cả ngày đều trêu Chương Hồi và Giang Nhất Sơn, cứ thấy ai là lại coi người ta như cột múa mà trèo lên.

Chương Hồi không có phản ứng gì, hắn còn cảm thấy buồn cười, ngược lại Giang Nhất Sơn lại bị làm cho ghê tởm mà đòi tránh xa Lâm Hi Di.

Đến ngày diễn chính thức, Lâm Hi Di mặc một chiếc váy màu đỏ, Phùng Tuyết thì mặc váy trắng, hai người cứ mỗi người hát một câu rồi sau đó quấn lấy nam chính đóng vai tra nam.

Đến câu hát của hoa hồng trắng, tra nam sẽ vui đùa bên hoa hồng đỏ, còn khi đến lúc hoa hồng đỏ hát thì tra nam lại khiêu vũ cùng hoa hồng trắng.

Chưa nói đến việc Lâm Hi Di là một người biết diễn, ánh mắt Chương Hồi quả nhiên không sai, Lâm Hi Di khi thì thiên kiều bá mị, lúc thì ảm đạm thần thương, so với Phùng Tuyết đang hát rất nghiêm túc thì lại càng hấp dẫn người xem, mà phần múa cột cuối cùng đã khiến cho không khí được đẩy lên cao trào.

(Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp tuyệt trần, Ảm đạm thần thương: Tâm trạng u ám)

Nam sinh hò hét vì anh, nữ sinh thì thét chói tai, phải nói đến là Lâm Hi Di nhảy y như thật, theo như lời anh kể thì bởi vì xem nhiều nên mới biết, khi còn nhỏ nhà bên cạnh có sàn nhảy, mỗi khi rảnh rỗi anh thường thích đi ngang qua đó xem, lần nào cũng bị mẹ nhéo lỗ tai xách về.

Buổi tối hôm đó cái tên “Ly Tao” của Lâm Hi Di được lưu truyền rộng rãi, coi như có người không biết đến cái tên này đi, nhưng nhắc tới tiết mục múa cột trong lễ hội thì không một ai là không biết cả.

Ngày hôm đó màn biểu diễn của khoa Kiến trúc đạt giải được yêu thích nhất, tuy rằng cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi sân khấu kịch về chủ nghĩa yêu nước, nhưng bọn họ vẫn được vinh dự cầm cúp bạc về, mà đây là chiếc cúp văn nghệ đầu tiên trong gần mười năm nay của khoa Kiến trúc.

Tối hôm đó mọi người đều đến quán bar ăn mừng, ai cũng vui vẻ mà uống rất nhiều, Mạnh Lị Tầm dựa vào ngực Chương Hồi, Chương Hồi bị Lâm Hi Di rót cho nhiều rượu, uống đến mức đầu óc cũng mơ hồ.

Bởi vì quán bar này nằm dưới tầng hầm nên hành lang đi đến nhà vệ sinh vừa hẹp lại vừa tối, hắn muốn đến nhà vệ sinh, bỗng nhiên cảm giác có người đâm vào ngực mình.

Hắn cúi đầu nhưng lại không nhìn thấy rõ mặt người kia, ngay khi hắn muốn đỡ người rõ ràng đã uống say này đứng thẳng dậy, bỗng nhiên hắn cảm giác ngoài miệng mình nóng lên, môi người kia dán lên môi hắn.

Chương Hồi sửng sốt, nhưng phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy kẻ đang say này ra, mà khi tay hắn vừa mới chạm đến bả vai thấp hơn của người đối diện thì hai tay người nọ bỗng nhiên ôm chặt lấy eo hắn, hắn không phòng bị mà bị người cậy môi ra, trong miệng ngoài mùi rượu ra còn cảm nhận được thêm cả hương vị ngọt ngào.

Chương Hồi sững người, sống lưng hắn tê dại, một cảm giác ngứa ngáy chạy dọc tuỷ sống.

Hắn vẫn luôn sống trong sạch rõ ràng, chính trực thẳng thắn.

Giáo dục trong nhà hắn là kiểu văn hoá có học thức, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ ở một góc nhỏ u ám ẩm ướt thế này mà hôn môi với một người xa lạ.

Hơn nữa hắn nếm được mùi vị trước nay chưa từng được trải qua, sự đột ngột này mang lại cảm giác tê dại chưa từng có, vừa nguy hiểm lại vừa dụ hoặc.

Hắn đổ lỗi cho cồn, là do hắn uống quá nhiều rượu, vì thế nên mới có thể như ma xui quỷ khiến mà mê mẩn sự kích thích đầy nguy hiểm này.

Hắn chống tay đẩy đối phương lên tường, đảo khách thành chủ mà cắn lại môi người kia, đầu lưỡi hắn không có trình tự mà đảo loạn bên trong môi đối phương.

Hắn cảm nhận được sự điên cuồng đến mức não của mình đều tê dại, hắn vừa trầm luân, vừa thanh tỉnh, mà chính là thanh tỉnh nhìn bản thân trầm luân.

Hắn có thể cảm nhận được cơ thể trong lồng ngực mình đang run rẩy, chân người kia dường như đã không thể đứng vững được nữa, Chương Hồi nâng chân đối phương lên cuốn bên eo mình rồi đẩy cửa bước vào một phòng vệ sinh, kéo theo cả người trong lòng vào.

Nhờ có ánh đèn mờ tối mà hắn có thể thấy rõ sườn mặt trắng nõn và một khối nhỏ trên cổ đối phương, theo bản năng đáng lẽ hắn nên đẩy người ra, nhưng môi đối phương lại vươn lên hôn môi hắn.

Hai chân người nọ vẫn còn quấn bên eo hắn, thân thể vừa nhẹ vừa mềm, cho nên ngay từ đầu Chương Hồi không nhận ra đó là con trai hay con gái.

Thân thể hai người bọn họ càng ngày càng dính chặt vào nhau, Chương Hồi biết đó là không đúng, tất cả đều là đang làm loạn, nhưng sự xúc động chưa bao giờ đến này đã chi phối lý trí mà hắn thường giữ vững.

Hắn hiếm khi mất kiên nhẫn mà đẩy đối phương lên bồn cầu, cởi quần mình lấy ra dương v*t đã sớm cương cứng của mình ra đặt lên môi đối người kia.

Từ trên nhìn xuống hắn chỉ có thể thấy rõ mái tóc đen nhánh và hàng lông mi dài của người nọ, đối phương vươn lưỡi ra thăm dò mà liếm lên đỉnh của Chương Hồi, ấy vậy chính Chương Hồi lại không kiềm chế nổi mà đẩy tất cả vào trong miệng đối phương.

Hắn nghe thấy đối phương rên lên một tiếng, tiếng rên khổ sở thoát ra khi hắn rút ra một chút.

Chương Hồi cảm thấy người ngày càng nóng lên, hắn không biết cách nào để giảm bớt nhiệt, chỉ biết chuyển động không ngừng.

Ngón tay hắn ấn đầu đối phương, cắm vào mái tóc mềm mượt, hắn không ngừng đưa dương v*t thâm nhập vào sâu, thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nôn khan của người kia, nhưng hắn không dừng được, cũng không muốn dừng.

Vào thời điểm cao trào, sự tê dại kéo từ đỉnh đầu xuống đến xương cụt, hắn cảm giác việc không ngừng thở dốc cũng chẳng thể làm giảm bớt sung sướng cực hạn này.

Tay hắn vội vàng chạm vào mái tóc ướt đẫm của người dưới thân, cảm nhận được cơ thể run rẩy của đối phương.

Sau khi khôi phục lại bình tĩnh, hắn bỗng nhiên nghĩ một chút mà cảm thấy hơi sợ, hắn muốn hỏi “Cậu có ổn không?”

Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng hắn đã bị đối phương đẩy ra ngoài cửa, sau đó hắn nghe thấy âm thanh cửa bị khoá lại.

Quần Chương Hồi còn chưa kịp mặc vào, hắn cảm thấy đối phương hẳn là vẫn còn thừa sức để đẩy hắn ra ngoài, cũng may là trong nhà vệ sinh không có ai, hắn nhanh chóng sửa sang lại quần áo của chính mình.

Hắn vừa muốn gõ cửa dò hỏi lần nữa, liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn truyền ra từ bên trong. “Anh đi đi.”

Chương Hồi không rõ mình trở lại phòng riêng như thế nào, hắn còn nghe thấy tiếng Mạnh Lị Tầm ôn nhu hỏi mình. “Sao anh đi lâu thế?”

Hắn nghe được thanh âm dường như vô cùng xa lạ của chính mình trả lời. “Bị một người say rượu nhận nhầm người, giúp đỡ người ta một chút.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói dối.

Ngày hôm đó, cho đến tận khi về đến kí túc xá, tuỷ sống của hắn vẫn lưu lại cảm giác tê dại, hắn không nhớ rõ dáng vẻ của người kia, nhưng hắn lại nhớ kĩ sự sung sướng ấy, thứ mà hắn chưa từng được trải nghiệm qua.

Khi hắn ở bên Mạnh Lị Tầm, bất cứ là hành động tiếp xúc thân thể nào hắn cũng đều ôn nhu săn sóc, hắn tôn trọng cô.

Mà những điều vừa phát sinh kia, hắn giống như một kẻ biến thái cứ liên tục chà đạp một người con trai rõ ràng yếu ớt hơn mình, lại tựa như một thứ động vật cấp thấp làm ra chuyện cầm thú.

Hắn không phải đồng tính luyến ái, thế mà lại nảy sinh dục vọng với cơ thể của con trai, vậy nên hắn không chỉ hoài nghi tính hướng của mình, mà còn hoài nghi toàn bộ con người hắn.

Sau ngày hôm đó, hắn cảm giác quan hệ giữa mình và Mạnh Lị Tầm đã có chút thay đổi vi diệu.

Có thể là do con gái luôn nhạy cảm, mà cũng có thể do Chương Hồi không thể thờ ơ với nhân cách ti tiện mà hắn vẫn luôn giấu kín được.

Vì thế hắn càng thêm chú ý và cẩn thận, đối xử với Mạnh Lị Tầm cũng dành nhiều tôn trọng hơn.

Cho đến ngày chia tay, là do Mạnh Lị Tầm chủ động đề cập, cô nói với Chương Hồi. “Em cảm giác anh chưa từng thật lòng yêu em.”

Đó là khoảng thời gian Chương Hồi rối rắm giữa việc đi làm và ra nước ngoài học lên cao, Mạnh Lị Tầm là người yêu tốt nhất, cô không có tật xấu nào, hắn thậm chí còn nghĩ quan hệ bọn họ sẽ tiếp tục kéo dài như vậy.

Nhưng khi Mạnh Lị Tầm nói đến việc chia tay, ngoại trừ việc hắn cảm thấy tiếc nuối cho quãng thời gian đã qua và cho sự kết thúc của một mối quan hệ thì hắn chẳng có một ý nghĩ níu giữ người lại nào cả.

Mạnh Lị Tầm sau đó lại nói với hắn. “Em vốn đang ôm một ảo tưởng rằng anh thực sự có yêu em, nhưng ngay tại thời điểm anh không giữ em lại, em biết tình cảm chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, tình yêu của em cũng theo đó mà chết luôn.”
Bình Luận (0)
Comment