Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 15

Một ngày sau đó là ngày chính thức khởi công của hạng mục trung tâm nghệ thuật.

Suy nghĩ một lúc thấy cũng thật kỳ diệu, từ một mảnh đất bằng phẳng mà giờ sẽ bắt đầu có những thứ mọc lên, Kinh Linh đã xem qua bản vẽ của Chương Hồi, mới trên giấy thôi đã cảm thấy đồ sộ và tinh xảo, nếu được xây dựng xong nhất định sẽ thành tác phẩm kiến trúc độc đáo nhất thành phố B này.

Kinh Linh đến rất sớm, anh nhìn khoảng đất rộng rãi mà trống trải kia mà nghĩ đến toà nhà sẽ hoàn thiện vào nửa năm sau, bên trong được bày rất nhiều các tác phẩm nghệ thuật và nhiều nghệ thuật gia sẽ cùng tụ họp lại đây. Anh cảm thấy vô cùng tự hào, còn vui vẻ hơn cả khi ảnh anh chụp được nhiều người chia sẻ và bình luận.

Nếu ảnh của anh cũng được trưng bày trong đó thì không thể tưởng tượng được điều đó có bao nhiêu ý nghĩa.

Nơi này nằm ở rìa ngoài khu CBD được bao quanh bởi các toà nhà bê tông cốt thép cứng nhắc, trung tâm nghệ thuật sắp được xây lên lại mang theo phong cách trầm lắng, tạo nên cảm giác nhã nhặn giữa xã hội kinh tế đang phát triển nhanh này.

(CBD = Central Business District là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố)

Đây chính là ý nghĩa của dự án này.

Kinh Linh đứng tại đó chụp mấy bức ảnh, anh muốn ghi lại quá trình từ khi bắt đầu cho đến lúc hoàn thành và được khai trương, không phải bởi vì vấn đề công việc mà đây còn là tâm huyết của Chương Hồi, điều đó khiến anh cũng cảm thấy có trách nhiệm hơn.

Khi Chương Hồi đến thì thấy cảnh tượng như vậy, Kinh Linh mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, quần đen và đi giày thể thao màu trắng, mái tóc dưới ánh mặt trời trở nên mượt mà như tơ lụa, một bên sườn mặt trông thật mềm mại, có lẽ là làm công việc mà bản thân thích nên nhìn qua anh có vẻ thả lỏng hơn nhiều, chiếc cổ trắng nõn hơi ngước lên, đôi mắt nheo lại đến mức lông mi cũng run rẩy, ngón tay thon dài ấn nút chụp.

Anh có lẽ là được năm tháng chiếu cố, thời gian trên người anh đi rất chậm, nếu không biết tuổi mà chỉ nhìn qua dáng vẻ của anh thì dù có nói là học sinh cũng không quá, cả người vẫn mang theo khí chất thiếu niên.

Trong lòng Chương Hồi bỗng nhiên nổi lên chút chua xót không rõ, rõ ràng tuổi tác người kia không sai biệt lắm so với hắn, nhưng lại phải trải qua bao nhiêu tang thương và lõi đời.

Đôi lúc hắn cảm thấy hâm mộ Kinh Linh vì có thể chung tình với một người như vậy, nhưng đau lòng lại càng nhiều hơn, bởi tình cảm phải mãnh liệt đến nhường nào mới có thể khiến anh chịu đựng được năm tháng cô đơn lạnh lẽo đến thế.

Chương Hồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, nhìn qua vẫn thành thục mê người nhưng không thiếu phần hăng hái.

Hắn vỗ vai Kinh Linh, hắn có thể cảm nhận được cơ thể Kinh Linh hơi run một chút, anh chậm rãi quay đầu lại, làn da dưới ánh mặt trời trở nên bóng loáng tinh tế, nốt ruồi nhỏ nơi khoé miệng cũng có thể thấy rõ ràng khiến cả người như rạng rỡ hẳn lên.

Kinh Linh đang tìm góc độ và ánh sáng để chụp ảnh thì bỗng nhiên có người vỗ lên vai mình, anh cảm giác tim mình như ngừng một nhịp, cho đến khi quay đầu lại thấy Chương Hồi đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt sâu thẳm, khoé miệng hơi nhếch lên, anh cảm giác trái tim mình lại nhảy lên kịch liệt lần nữa.

Chương Hồi vừa chạm vào bờ vai Kinh Linh, thậm chí còn có thể cảm giác được khung xương của anh, không nhịn nổi mà nói một câu. “Cậu gầy quá.”

Kinh Linh rũ mắt, nhìn qua có vẻ thẹn thùng. “Anh cũng gầy.”

Chương Hồi cười ra tiếng, hai người đàn ông trưởng thành ban ngày ban mặt đứng ở ngoài đường thảo luận về việc ai gầy hơn ai quá là kỳ lạ, Chương Hồi chỉ chỉ bắp tay của mình. “Cậu sờ thử xem.”

Kinh Linh hơi thẹn thùng, Chương Hồi nhìn thấy sự trốn tránh trong mắt anh, nhưng anh vẫn chậm rãi đưa tay đặt lên cơ bắp của hắn, sờ sờ xong còn ngơ ngác mà nói. “Cứng quá.”

Lời này nghe có chút kỳ quái, nhưng lại thoả mãn lòng kiêu ngạo của một người đàn ông, hắn cầm lấy tay Kinh Linh chuyển qua ngực mình, Kinh Linh cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn cùng với chấn động trong lồng ngực, sau đó nghe thấy Chương Hồi nói. “Cậu không rèn luyện nhiều, hôm nào cùng đi tập thể hình đi.”

Kinh Linh cảm giác lòng bàn tay tê ngứa, hình như đổ chút mồ hôi. Chương Hồi đang nắm lấy tay anh, trong lòng bàn tay anh là nhịp đập trái tim Chương Hồi, vững vàng mạnh mẽ khiến anh muốn gập ngón tay lại, cảm giác như một giấc mộng.

Không ai chú ý tới nhạc đệm nhỏ này, buổi khởi công này có rất nhiều lãnh đạo từ Cục Văn hoá, Toà thị chính và Viện Thiết kế đến, còn có không ít nhà báo và phóng viên.

Sau khi tách khỏi Chương Hồi, Kinh Linh vẫn còn ngẩn ngơ một lúc. Anh nhìn chằm chằm tay phải của mình không chớp mắt, sau đó chậm rãi đem tay phải áp lên phía ngực trái gầy gò, như vậy thật giống như sinh mệnh hai người bọn họ giao nhau, trái tim hắn và anh cùng nhau thình thịch đập.

Bởi vì trên cổ Kinh Linh đeo máy ảnh chuyên nghiệp, anh bị người khác coi thành phóng viên bị chen chúc ở giữa đám người truyền thông, anh không có cách nào giãy giụa và giải thích, nếu là Kinh Linh của trước đây thì nhất định đã đổ mồ hôi lạnh cả người rồi hoảng loạn không biết phải làm gì.

Hiện tại, anh đứng trong đám người nhìn Chương Hồi bị phóng viên vây lại từ xa, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng khéo léo giữ nụ cười tươi phong độ mà trả lời từng vấn đề một, ánh mắt anh lưu luyến tại từng hành động của Chương Hồi.

Anh nâng máy anh lên chụp rất nhiều góc độ của Chương Hồi như ngày xưa, nhưng đã không còn lén lút tay chân run rẩy nữa rồi, mà giờ là quang minh chính đại.

Sau đó có một bữa tiệc, Kinh Linh vốn dĩ muốn rời đi lại nghe thấy tiếng Chương Hồi gọi mình:

“Sao cậu lại đi?”

Kinh Linh nhìn trái phải một lượt, sau đó mất tự nhiên mà liếm môi, anh nói. “Tôi không mặc âu phục.”

Chương Hồi nhìn phần môi bị đầu lưỡi phấn nộn liếm qua lưu lại vệt nước, anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, tay không tự giác mà nắm chặt lại.

Chương Hồi cảm giác giọng nói của mình cũng có chút khẩn trương. “Ăn một chút gì rồi hẵng đi.”

Kinh Linh sẽ không cự tuyệt lời nói của Chương Hồi, anh nhỏ giọng “vâng” một câu rồi trở lại trong hội trường.

Đây là nơi tụ họp toàn nhân vật cao cấp trong giới kinh doanh và chính trị, đi cùng là người nhà và nữ quyến lụa áo thướt tha thơm tho ngọc ngà, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ cùng cảnh nâng ly rượu vang, trong đó bao gồm của Chương Hồi.

Ngoại hình của Chương Hồi không thay đổi nhiều, nhưng khí chất đã trở nên thành thục hấp dẫn hơn, đứng giữa đám người cao cấp cũng không khiến khí thế của hắn bị áp đảo. Hắn không quá nổi bật khiến người ta khó chịu, mà mang theo thái độ tươi cười ôn hoà, Chương Hồi của năm đó chính là như thế, còn Chương Hồi của hiện tại lại càng thêm an tĩnh, trưởng thành thâm trầm.

Không muốn mình bị để ý quá nhiều, anh yên lặng tránh trong một góc, cầm một ly rượu vang cùng hai phần điểm tâm đứng bên ngoài mà ăn.

Anh không uống quá nhiều, thực ra anh rất ít khi uống nhiều, bởi vì anh biết bản thân không thể uống, hầu hết những lúc uống rượu anh đều kiềm chế, chỉ có vài lần phóng túng thế nhưng lại đều gặp phải Chương Hồi.

Kinh Linh nhợt nhạt cười, độ cong khoé miệng dường như khó nhìn thấy, bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nam vang lên từ phía bên cạnh. “Bé tinh linh, trốn ở đây cười cái gì thế?”

Kinh Linh hoảng sợ ngẩng đầu, anh thấy rõ người trước mặt, là Trần Tứ Niệm.

Anh đứng lên lễ phép chào lại. “Trần tổng.”

Trần Tứ Niệm nhíu mày, cố ý nhỏ giọng. “Cậu cũng quá xa lạ rồi, làm tôi đau lòng quá.”

Kinh Linh không nhìn ra Trần Tứ Niệm đang trêu mình, anh cảm thấy có chút ngượng ngùng. “Vậy tôi phải xưng hô với ngài thế nào?”

Trần Tứ Niệm vẫy vẫy tay, mặt đột nhiên tiến tới gần Kinh Linh, Kinh Linh cảm thấy không khoẻ, lén lút lui thân thể ra sau một bước.

Trần Tứ Niệm “chẹp” một tiếng, sau đó nói. “Cậu trông tôi già thế à, nhìn thử xem nếp nhăn trên mặt tôi có nhiều hơn Chương Hồi chút nào không, gọi “ngài, ngài” cứ như tôi đã già lắm vậy!”

Trần Tứ Niệm tự nhận là phong lưu phóng khoáng anh tuấn hơn người, lại không ngờ rằng trong mắt Kinh Linh chỉ nhìn thấy duy nhất mỗi Chương Hồi.

Trần Tứ Niệm nói thêm một câu. “Gọi tôi là Tứ Niệm! Hoặc gọi là Arno! Tóm lại đừng gọi tổng tổng gì cả, nghe thật trẻ trâu.”

Kinh Linh không hiểu sao, nhưng vẫn nghe lời nói. “Được, Arno.”

Sau đó anh cũng nghiêm túc nói với Trần Tứ Niệm. “Vậy anh đừng gọi tôi như vậy được không, gọi là Kinh Linh hoặc Seirei là được.”

Trần Tứ Niệm trợn trắng mắt. “Cậu chỉ cho phép Chương Hồi gọi cậu như vậy thôi phải không, như thế là thiên vị!”

Kinh Linh vẫn vô cùng nghiêm túc mà nhìn anh, Trần Tứ Niệm bị nhìn chằm chằm bèn thoả hiệp. “Được rồi, Seirei bệ hạ!”

Lúc này ánh đèn trên sân khấu lớn đột nhiên tắt đi, cả căn phòng hội trường tối om, chỉ có một ánh đèn chiếu đến giữa phòng.

Kinh Linh nhìn thấy dáng người và khuôn mặt anh tuấn của Chương Hồi cùng với một cô gái xinh đẹp động lòng người, hai người họ đứng đối mặt nhau, Chương Hồi lịch sự mà hơi khom lưng làm động tác mời, cô gái nở nụ cười xinh đẹp đặt tay mình lên tay Chương Hồi, tay còn lại tự nhiên đặt trên bả vai hắn.

Hai người bọn họ nhảy mở màn, ánh đèn chiếu thẳng lên người, còn lại xung quanh đều tối đen. Bước chân Chương Hồi vững vàng, động tác của thiếu nữ mềm mại, hơn nữa là trai xinh gái đẹp, cảnh tượng nhìn qua vô cùng hài hoà đẹp đẽ.

Tựa như tái hiện lại kí ức, lại là như thế, anh một mình đứng ở nơi hắn không nhìn thấy, nhìn trộm hắn và người con gái khác ở bên nhau, Kinh Linh vốn tưởng điều đó đã là một thói quen, nhưng lại lần nữa tận mắt nhìn thấy vẫn khiến thân thể anh lạnh toát, nội tâm ẩn ẩn đau, cùng với nghẹn khuất và khổ sở như chìm vào trong nước.

Thời đại học anh đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần bóng dáng của Chương Hồi ở bên Mạnh Lị Tầm, cô kéo cánh tay hắn, bọn họ nắm tay cùng nhau đến trường cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tản bộ.

Sau đó Mạnh Lị Tầm cũng đăng kí lớp học chung của bọn họ, mỗi lần anh đều ngồi ở vị trí khá xa nhìn bọn họ, bọn họ nhìn nhau sẽ hiểu ý mà cười, sẽ lén lút nói chuyện, khi Mạnh Lị Tầm ngủ Chương Hồi sẽ cho cô áo khoác của hắn, còn khi Chương Hồi mệt rã rời mà ngủ gật thì Mạnh Lị Tầm lại ngắm người bên cạnh một lúc rồi trêu hắn.

Kinh Linh tự ngược mà nhớ đến chuyện tình cảm ngày xưa của bọn họ, đó vừa là những kí ức nặng nề nhất, cũng là những hình ảnh rực rỡ nhất trong cuộc sống đại học nhàm chán cô độc của anh.

Kinh Linh ở nhà ăn, ở sân trường, ở con đường nhỏ trong rừng cây, ở sân thể dục đều gặp bọn họ, ban đầu còn trùng hợp, nhưng sau khi thăm dò được con đường hẹn họ cơ bản của họ, chỉ vì muốn nhìn Chương Hồi một chút thôi mà anh đi qua đi lại những nơi đó rất nhiều.

Anh nhớ lại cảnh tượng đau lòng nhất, đó là một buổi đêm tại con đường nhỏ trong sân trường, tiếng sàn sạt của lá cây bị gió thổi vang lên, Mạnh Lị Tầm nhón chân hôn lên môi Chương Hồi dưới ánh đèn đường, cảm xúc của anh như sóng thần mãnh liệt đến mức hít thở không thông, mũi cũng chua xót lên, anh dần rõ ràng loại cảm xúc này gọi là ghen tị.

Sau đó khi Chương Hồi ở nước ngoài rồi quen bạn gái, từ Instagram của cô anh đã tìm được tài khoản Youtube, anh phát hiện trong đó đăng rất nhiều video về sinh hoạt hàng ngày cũng như video về những chuyến du lịch.

Tên tiếng anh của cô bạn gái này là Julia, là một cô gái Hoa kiều rất nhiệt tình hào phóng, mỗi lần có mặt Chương Hồi xuất hiện trên video đều vui vẻ giới thiệu: “This is my boyfriend Charles!”

Chương Hồi sẽ nhìn ống kính mỉm cười, tay vẫy vẫy nói một câu. “Hey guys!”

Anh đọc bình luận:

“A a a anh bồ đẹp trai thế!”

“Đẹp trai ghê, hai bạn đẹp đôi lắm.”

Những tin nhắn linh tinh thế này cũng không thể ngăn nỗi chua xót trong lòng anh.

Anh xem qua vlog du lịch của bọn họ, Chương Hồi vẫn luôn đẹp trai ngời ngời như thế, vẫn là người anh đặt trên đầu quả tim.

……

“À, kia là con gái Viện trưởng Vương của Viện Thiết kế, tôi có cảm giác ông già kia muốn tác hợp hai người bọn họ.” Trần Tứ Niệm nói với Kinh Linh.

Thân thể Kinh Linh đã lạnh lẽo từ lâu, anh cảm nhận được sự khó thở quen thuộc, anh không muốn đứng trong này nữa, muốn ra ngoài hít thở không khí.

Trước khi đèn tắt, ánh mắt Chương Hồi tìm kiếm vị trí của Kinh Linh, hắn nhíu mày nhìn thấy Kinh Linh đứng bên cạnh Trần Tứ Niệm, rồi lại nghe thấy giọng nói quan tâm của con gái Viện trưởng Vương Vương Tư Di. “Sao vậy, anh không khoẻ sao?”

Chương Hồi hồi phục lại dáng vẻ lịch lãm của mình. “Không sao, có thể được nhảy cùng Vương tiểu thư là niềm vinh hạnh của tôi.”

Hắn máy móc nhảy, ánh mắt vẫn hướng về phía góc phòng kia, hắn không biết liệu Kinh Linh có cảm thấy không được tự nhiên tại hoàn cảnh lạ lẫm này hay không, liệu Kinh Linh có biết rằng hắn đang nhìn anh hay không?

Vào thời điểm đèn sáng, hắn phát hiện Kinh Linh đã không còn đứng ở góc đó, trong nháy mắt hắn cảm thấy mất mát.

Kinh Linh đi tới sân thượng khách sạn, nơi này là một vườn hoa ngoài trời, cây xanh rậm rạp cùng với thiết kế tỉ mỉ rất xứng với nơi cách xa ánh đèn thành thị này, mang phong cách yên tĩnh lãng mạn.

Khuỷu tay anh chống trên lan can, nhìn vào hư không.

Gió ban đêm luôn mang theo cảm giác bi thương.

Kinh Linh nghĩ mình đang gặp ảo giác, vì anh cảm thấy hình như mình nghe thấy Chương Hồi gọi tên anh, hắn nói. “Vì sao lại ở chỗ này?”

Cho đến khi một chiếc áo khoác ấm áp choàng lên vai anh, lúc ấy anh mới lấy lại tinh thần, ngẩn ngơ nhìn về phía Chương Hồi, ngón tay nắm chặt lấy lan can.

Chương Hồi nhìn thấy khớp xương trắng bệch, thân thể căng thẳng cùng với ánh mắt cô đơn nhưng lại quật cường của anh, khe khẽ thở dài.

Đứa nhỏ này không chỉ không biểu đạt tình cảm của mình mà còn che giấu luôn cả cảm xúc nữa.

Ngay khi hắn cho rằng Kinh Linh sẽ im lặng, hắn lại nghe thấy giọng nói uể oải của anh. “Tôi không biết nhảy.”

Chương Hồi bật cười, nắm thật chặt áo khoác trên người Kinh Linh, Kinh Linh quá gầy, áo khoác hắn ở trên người anh trông thật rộng.

Chương Hồi giữ lấy một tay anh đặt lên vai mình, sau đó dắt bàn tay còn lại. “Tôi còn tưởng có chuyện gì lớn, rất đơn giản, cậu đi theo tiết tấu của tôi là được.”

Nói xong Chương Hồi liền thong thả di chuyển, âm thanh trầm thấp đầy từ tính ngân nga giai điệu bên tai Kinh Linh, Kinh Linh cảm giác nửa người mình đều tê dại, hai chân càng ngày càng mềm nhũn, mà bàn tay rộng lớn của Chương Hồi vững vàng đỡ lấy vòng eo anh, bóng hình hai người trên mặt đất dần dần chồng lên nhau.

Kinh Linh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của có cây trong gió, cùng với hương vị ấm áp trên cơ thể Chương Hồi.

Tại đây, vào buổi đêm ánh trăng mông lung, ở trên sân thượng như ngăn cách với thế giới con người, người anh hằng khát vọng đang nửa ôm lấy anh, bóng hình lay động trong giấc mộng của anh.
Bình Luận (0)
Comment