Khi Chương Hồi đang xử lý công việc, Trần Tứ Niệm không thèm gõ cửa mà đẩy cửa bước vào.
Chương Hồi đã quen với thói quen đó của anh, vốn dĩ hắn không muốn để ý nhưng cuối cùng lại bị trang phục hóa trang lòe loẹt hoa lá cành kia làm cho sốc văn hóa, hắn dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn.
Trần Tứ Niệm ngồi trên bàn làm việc của Chương Hồi, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, anh vuốt đùi một cái, tỏ vẻ quyến rũ bắn ánh mắt về phía Chương Hồi. “Tôi có đẹp không?”
Chương Hồi dựa ra sau ghế, đôi tay khoanh trước ngực cạn lời nhìn anh. “Cậu muốn đóng vai gà rừng à?”
Trần Tứ Niệm trợn trắng mắt, không thể tin nổi mà nói. “Làm ơn đấy lão già, cậu không biết ngày kia là ngày gì hả?”
Chương Hồi nghĩ một chút nhưng hình như không nhớ ra ngày gì đặc biệt, hắn làm vẻ mặt khó hiểu. “Không biết.”
Trần Tứ Niệm thay đổi tư thế, cái đuôi hồng hạc đằng sau cộm lên khiến anh khó chịu, anh thở dài. “Đại ca, là Halloween đấy! Ngày quan trọng thế mà cũng quên được!”
Chương Hồi cười một cái rồi quay đầu nhìn về phía số liệu tính toán trên máy tính. Kiểm tra xong lần thứ ba, hắn không muốn bị phân tâm mà nói. “Ngày gì thì cũng chẳng liên quan đến tôi, cậu ra ngoài trước đi, tôi còn mấy việc nữa chưa xong.”
Trần Tứ Niệm mở to mắt xem thường rồi nhảy xuống ném tấm thiệp xuống bàn. “Nói cho cậu biết, liệu mà quý trọng khoảng thời gian thanh xuân cuối cùng đi! Cái đồ cuồng công việc! Bao lâu rồi chưa có người yêu mới hả!? Không cần biết, ngày kia cậu phải đến chơi với hội chị em bọn tôi, nhớ gọi thêm người nữa!”
Nói xong anh ngoe nguẩy cái đuôi hồng hạc bước ra ngoài.
Khi Trần Tứ Niệm nhắc đến từ “người yêu mới”, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Kinh Linh, là khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần như đang khát vọng giữa thế giới đầy thứ mới mẻ này.
Hắn nhìn thoáng qua tấm thiệp mời phong cách Gothic trên bàn kia, khó hiểu mà lẩm bẩm. “Tại sao lại phải đóng vai gà rừng trong tiệc Halloween?”
Không ngời tới Trần Tứ Niệm lại quay trở lại thò đầu vào. “Bà đây không phải gà rừng! Là hồng hạc! Với cả liệu mà hóa trang tử tế vào, đừng làm mất mặt bà đây!”
“Tôi có nói là tôi muốn đi à?”
Trần Tứ Niệm là một kẻ dũng cảm, khi còn là thiếu niên đã come out với người nhà.
Nhà anh ở Đài Loan, bố mẹ lại là thành phần trí thức tư tưởng thoáng nên có thể thấu hiểu tính hướng và sở thích của anh.
Hồi đi học anh đã từng tỏ tình với Chương Hồi, mặc dù khi đó Chương Hồi còn mơ hồ với tính hướng của bản thân nhưng hắn xác định mình không có tình cảm với Trần Tứ Niệm, cho nên hắn đã từ chối.
Hai người này ở phương diện nào đó có điểm giống nhau, tỷ như trong học tập và công việc đều vô cùng nghiêm túc, còn trong sinh hoạt ngày thường thì ưa thích cuộc sống chất lượng, hơn nữa hai người lại chơi thân, qua nhiều năm như thế đã trở thành bạn tốt của nhau.
Năm 2012 Trần Tứ Niệm tham gia “Pride Gay Parade” ở Israel, nhất quyết kéo Chương Hồi tham gia cùng.
Đối với những hoạt động nhiệt tình mãnh liệt thế này Chương Hồi cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng Trần Tứ Niệm lại kể cho hắn biết bao nhiêu câu chuyện xưa về tình cảm đồng tính động lòng người bị chia cắt. Hơn nữa anh còn năn nỉ ỉ ôi với Chương Hồi nửa tháng, khi đó vừa lúc lại đến kì nghỉ ngắn của bọn họ, Chương Hồi không có bạn gái, ở trường học một mình cũng chán, coi như là đi du lịch vậy, cho nên hắn đáp ứng Trần Tứ Niệm.
Đó là đoạn kí ức khá đặc biệt đối với Chương Hồi. Đây là lần đầu tiên hắn được trực tiếp trải qua văn hóa đồng tính, cờ cầu vồng cực lớn bay trên không trung, toàn bộ con phố toàn là người chen chúc xô đẩy nhau, mọi chủng loại người đều tụ tập lại ở đây cùng với bữa tiệc “Tự do và tình ái”. Hắn nhìn thấy mọi người vừa đến đến đi đi vừa hò hét bên cạnh mình, nhìn thấy người cầm những tấm bảng và băng rôn viết đầy khẩu hiệu, cũng nhìn thấy Trần Tứ Niệm bên cạnh mình đang cười đến rơi lệ.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Trần Tứ Niệm như vậy, ngày thường anh là một kẻ đa tình rạng rỡ, hắn vốn nghĩ anh sẽ làm mấy trò điên cuồng đến mức hắn cũng chẳng ngăn được, không ngờ tới anh cũng chỉ như một người bình thường đi theo đám đông hò hét rồi ánh mắt ngập nước mà cười.
Thực ra Chương Hồi đã bị bầu không khí làm cho cảm động, bọn họ rõ ràng chẳng làm gì sai, họ cũng chỉ như muôn ngàn con người khác, nhưng họ lại dũng cảm hơn, họ tin tưởng rằng tình yêu sẽ chiến thắng mọi định kiến, và họ dùng dũng khí để che đi sợ hãi trong lòng.
Bị ảnh hưởng bởi môi trường nước ngoài khi đi du học, hắn cũng tham gia không ít bữa tiệc như là Halloween hay là tiệc Giáng sinh mà trường hoặc hội sinh viên tổ chức.
Hắn và bạn gái cũ Julia đã gặp nhau trong một buổi tiệc của người Trung với nhau.
Cô gái Hoa kiều trẻ tuổi xinh đẹp chủ động muốn xin phương thức liên hệ của hắn, sau đó là những buổi hẹn ăn cơm uống rượu, cùng với việc đã quen với việc có người bên cạnh, việc hai người đến với cũng dễ dàng như nước chảy thành sông mà thôi.
Julia rất chủ động, cô chủ động muốn dọn đến ở cùng Chương Hồi, cô cũng luôn mang theo câu “I love you darling!” trên môi. Chương Hồi thích sự hào phóng và rạng rỡ như ánh mặt trời của cô, tựa như sự ấm áp xuất hiện giữa những âm u của thời tiết thành phố này.
Sau đó, lời chia tay cũng là do Julia chủ động nói ra, cô cười với Chương Hồi. “Charles, em phải về Singapore rồi, em không yêu nữa, mình chia tay đi.”
Chương Hồi ôm nàng một cái cuối cùng, để lại một tiếng thở dài khó có thể nghe thấy trong không trung.
Có người từng hỏi Chương Hồi. “Người như cậu chắc hẳn khi chia tay đều là cậu mở lời trước nhỉ?”
Chương Hồi lắc đầu, bất đắc dĩ mà cười. “Đều là họ chủ động nói trước.”
“Cậu làm việc gì có lỗi với họ sao?”
Chương Hồi nghĩ, có lẽ là vì hắn không yêu bọn họ nhiều đến vậy. “Không.”
“Thế vì sao cậu không giữ họ lại?”
Hắn biết mình không thể níu kéo một người đã quyết tâm rời đi, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thực chính bản thân hắn cũng không muốn níu kéo.
……
Sau khi tan tầm, trên đường về nhà Chương Hồi lại phát hiện ra không khí Halloween trong nước cũng vô cùng náo nhiệt, các cửa hàng bên đường đều được trang trí bằng mô hình bí đỏ lớn nhỏ cùng với giấy dán phong cách Gothic, mấy con phố đều tràn ngập hơi thở Halloween.
Khi hắn vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cả siêu thị cũng được trang trí theo chủ đề Halloween, hắn không nhịn được mà mua set đồ ăn liên quan đến Halloween cùng với một chút rượu.
Về đến nhà đun nóng đồ ăn một chút, sau đó mở ra lại thấy thì ra chỉ là một phần cơm thịt bò bí đỏ được thêm rất nhiều sốt cà chua trông không ngon mắt cho lắm.
Hắn có chút thất vọng nhìn thoáng qua thời gian, Kinh Linh giờ đang làm gì nhỉ, giờ này đã ăn cơm chưa?
Hắn gọi điện cho Kinh Linh, bởi vì hắn phát hiện ra nếu nhắn tin trên WeChat thì anh thường không trả lời kịp, thỉnh thoảng vì mải chụp hoặc chỉnh ảnh quá mà quên cả giờ ăn.
Giờ này thì dù có đang làm việc cũng nên nghỉ tay ăn cơm rồi, đầu bên kia của điện thoại truyền đến vài tiếng “tút tút” sau đó là tiếng thở hổn hển của Kinh Linh. “Đàn anh Chương…”
Bên kia hơi ầm ỹ, có thể là đang ở địa điểm chụp ảnh, hắn nghe thấy giọng nam nữ lẫn lộn nói “Cảm ơn!”, “Hôm nay vất vả rồi!”, “Thầy Kinh vất vả rồi!”
Sau đó lại là âm thanh trả lời “Cảm ơn” nho nhỏ của Kinh Linh, Chương Hồi có thể tưởng tượng cảnh anh che mic lại, vì không quen giao tiếp với người khác mà mang theo biểu tình ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Chương Hồi cười, bên tai vang lên tiếng “Alô” của Kinh Linh, Chương Hồi trêu anh. “Thầy Kinh vất vả quá!”
Giọng Kinh Linh nho nhỏ, có vẻ như thẹn thùng thật rồi. “Tại sao anh cũng gọi tôi như vậy chứ?”
Chương Hồi nghe thấy giọng của anh bèn cảm thấy càng vui vẻ muốn trêu tiếp. “Không gọi là thầy Kinh thì gọi là bé tinh linh được không?”
Thế mà lại truyền đến một tiếng “Vâng” nho nhỏ không có ý tứ từ chối.
Chương Hồi cười đến cong cả mắt. “À… Thì ra cậu thích tôi gọi cậu như vậy!”
Kinh Linh. “…”
Chương Hồi không trêu anh nữa, hắn nhắc đến mục đích của cuộc gọi này. “Đã ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa ăn.”
“Có muốn ăn cùng nhau không?” Hỏi xong câu này, Chương Hồi thuận tay ném hộp cơm trong siêu thị vào thùng rác.
Kinh Linh đã ở trong studio chụp ảnh cả ngày, vừa mệt vừa đói, nghĩ đến việc có thể được ăn cơm cùng Chương Hồi là cả người anh lại vui vẻ hẳn lên, nhưng anh muốn kiềm chế bản thân lại không muốn biểu hiện rõ ràng đến thế, nếu không thì quá mất mặt rồi.
“Được.”
Bọn họ chọn một quán cơm Chiết Giang, coi như thực hiện luôn lời hẹn lần trước, không ngờ rằng đã hơn một tháng rồi kể từ lần đó hứa với nhau cùng đi ăn đồ Giang Nam.
“Cậu ở đâu? Tôi đến đón cậu.” Chương Hồi nói.
Kinh Linh nói ra tên địa điểm, cách nhà Chương Hồi cũng không quá xa, Chương Hồi đồng ý rồi cúp máy.
Nói xong liền đi thay đồ, hắn mặc một chiếc áo len và một chiếc áo khoác da biker, phần dưới thì mặc một chiếc quần thụng rộng rãi làm cho đôi chân trông càng dài thêm, cả người nhìn qua vừa ngầu vừa dễ nhìn.
Kinh Linh ở lại studio làm mấy việc hậu kỳ sau đó thu dọn các loại thiết bị của mình, nhìn thời gian đã nửa tiếng trôi qua rồi, anh lại nhìn điện thoại, năm phút trước Chương Hồi đã nhắn cho anh một tin trên WeChat. “Xuống dưới tầng đi.”
Kinh Linh chạy nhanh về phía thang máy cùng với túi xách nặng nề của mình. Anh nhìn con số đang giảm dần, ngón tay không tự giác mà chôn vào trong lòng bàn tay, liệu Chương Hồi có kiên nhẫn mà đợi mình không?
Quả nhiên là anh lo lắng nhiều rồi, Chương Hồi thấy ngồi bên trong hơi buồn chán nên hắn xuống xe đứng dựa vào cửa.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ xuống thấp, chưa gì đã đến cuối thu, hắn đứng bên xe nhìn dòng người tới lui lướt qua, kiên nhẫn mà chờ người hắn muốn đợi.
Khi Kinh Linh chạy xuống thì thấy hình ảnh như vậy.
Hôm nay Chương Hồi không giống như ngày thường, tóc của hắn đã được cắt ngắn đi một chút, so với vẻ trưởng thành anh tuấn của mọi ngày thì giờ trông hắn ngầu đét dễ nhìn hơn, khí chất quanh người không thể nói được thành lời.
Không ít người qua đường lén lút nhìn trộm hắn, nhưng Kinh Linh thì lại đường đường chính chính bước đến đối diện với hắn sau khi bước ra khỏi tòa nhà.
Anh nhớ tới lúc chụp hình hôm nay, người đại diện của vị minh tinh kia còn không ngừng õng ẹo khen ngợi cách tạo dáng của tiểu thịt tươi với đám trợ lý, khen ngợi cái gì nhỉ…?
À, đúng rồi, hình như là “Hormone sống”.
Trong lòng Kinh Linh chẳng hề rung động chút nào, anh chỉ cảm thấy cứ làm theo kế hoạch chụp ảnh đã được đặt ra từ trước là được rồi.
Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Chương Hồi kia, anh lúc đó mới thực sự hiểu thể nào là “Hormone sống”.
(Hormone sống/Hormone biết đi: Từ ngữ trên mạng, là một phép ẩn dụ cho kiểu người đàn ông mang vẻ quyến rũ. Thường là nói về đàn ông lớn tuổi. Chắc là kiểu daddy hay là alpha vibe của mình đó:3)“Cậu mặc hơi phong phanh rồi đấy.” Chương Hồi không hài lòng nhìn Kinh Linh chỉ mặc đúng một chiếc áo hoodie.
Mãi Kinh Linh mới cảm nhận được cái lạnh. “Lúc ra ngoài giữa trưa cũng không lạnh đến thế này.”
Chương Hồi cởi áo khoác của mình ra choàng lên vai Kinh Linh, sau đó cầm lấy túi xách của anh đặt vào ghế sau.
Kinh Linh bỗng nhiên cảm thấy trên người ấm áp, là do áo của Chương Hồi chắn gió, mà cũng là do nhiệt độ của Chương Hồi, anh nhìn hắn mặc một lớp áo mỏng liền muốn cởi lại trả cho hắn, nhưng Chương Hồi đã mở cửa ngồi vào trong xe.
Khi ngồi ở ghế phụ, anh ngượng ngùng nhìn về phía Chương Hồi.
Áo len trên người Chương Hồi hơi chật bó sát vào người làm đường cong cơ thể lộ ra, bị ánh đèn xe và ánh đèn neon trên phố chiếu vào trông càng gợi cảm.
Cho nên dọc đường Kinh Linh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không dám nhìn người bên cạnh.
Khóe mắt Chương Hồi vẫn luôn chú ý đến Kinh Linh, hắn cho rằng anh mệt mỏi nên mới nghiêng cổ sang một bên nghỉ ngơi.
Chương Hồi hỏi Kinh Linh có đặc biệt muốn ăn ở nhà hàng nào không nhưng Kinh Linh không biết, cho nên nơi họ đến là nơi Chương Hồi đã tra review trên mạng, một nhà hàng Giang Nam tư nhân.
Điểm đến là một đình viện nhỏ được thiết kế theo phong cách kiến trúc Tô Châu, gạch xanh ngói lớn, cầu nhỏ nước chảy, trên bảng hiệu còn có dòng thư pháp “Cớ gì không nhớ Giang Nam.”
Bọn họ ngồi ở một bàn bên cạnh hồ cá, lá sen nổi trên mặt nước, có thể phảng phất nghe thấy tiếng đàn tỳ bà nho nhỏ, phong nhã không nói được thành lời, tựa như có thể bỏ quên hết ồn áo náo động của thế giới bên ngoài.
Ngó sen xào, tôm bóc vỏ đông lạnh, thịt Đông Pha, canh vịt hầm, hoa quế củ từ, khoai viên mứt hoa quả và cơm gạo nếp, quả thực là Kinh Linh ăn nhiều hơn so với trước, Chương Hồi nhìn cái miệng nhỏ nhấm nuốt của anh. “Chính hiệu không?”
Kinh Linh nuốt xuống miếng cơm gạo nếp rồi lấy giấy lau miệng. “Ngon lắm.” Sau đó lại nuốt nước miếng. “Thực ra tôi cũng mới chỉ ăn đồ mẹ làm thôi.”
Chương Hồi múc cho anh một bát canh. “Cậu là người ở đâu?”
Kinh Linh nhỏ giọng cảm ơn sau đó lại nói. “Tôi là người thành phố H.”
Chương Hồi tò mò nói. “Vậy vì sao cậu lại lên phương Bắc này để học?”
Vấn đề này lại như hỏi khó Kinh Linh.
Kinh Linh nhớ tới những tháng ngày nói chuyện phiếm với mẹ, mẹ không muốn anh đến thành phố của một người đàn ông đã tổn thương bà, nhưng vận mệnh khiến Kinh Linh cảm giác dường như nơi đó có gì đang chờ đợi anh. Anh mơ hồ biết được chút ít tin tức của cha mình, cho nên mới ăn cả ngã về không mà đi lên phía Bắc, mặc dù chỉ dẫn kia cũng vô cùng mờ mịt.
“Chỉ là đủ điểm thì học thôi.” Kinh Linh nói dối.
Hai người ăn hơi no liền đậu xe ở một góc rồi cùng nhau đi tản bộ dọc con đường.
Áo của Chương Hồi vẫn không thể cự tuyệt mà khoác trên người Kinh Linh, bỗng nhiên Kinh Linh ý thức được rằng hình như sắp đến Halloween rồi.
Anh không tự giác mà nhìn về tủ kính đặt đầy đồ trang sức hình bí đỏ và giấy dán hình Halloween, trong mắt có chút khao khát chờ mong nho nhỏ.
Chương Hồi chú ý tới liền hỏi anh. “Cậu thích Halloween sao?”
Kinh Linh lắc lắc đầu. “Trước kia khi đi học bạn bè đều dự tiệc uống rượu ăn mừng, nhưng tôi phải đi làm nên vẫn chưa từng tham gia.” Trên khuôn mặt anh hiện lên chút tiếc nuối nho nhỏ.
Chương Hồi bỗng nhiên nhớ tới thiệp mời ban ngày Trần Tứ Niệm đưa cho mình. “Vậy cậu có muốn dự tiệc không?”
“Hả?” Kinh Linh vừa đắm chìm trong thể giới của chính mình nên không nghe rõ hắn nói gì.
Chương Hồi cốc lên trán anh. “Ngày kia dẫn cậu đi tham gia tiệc Halloween, muốn đi không?”