Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 3

“Chương Đẹp Trai, buổi chiều hết tiết hai thì đi chơi bóng rổ đi! Đấu một trận hữu nghị với khoa Công nghệ!” Lâm Hi Di thở hồng hộc đuổi theo phía sau.

“Được, sân trong nhà hay sân ngoài trời?” Vừa lúc đã mấy ngày Chương Hồi chưa chơi bóng, trong lòng quả nhiên cũng muốn chơi một chút.

“Ly Tao! Chân ngắn mà sao ông chạy nhanh thế? Quần áo tự đi mà cầm, đừng có ném cho tôi!” Giang Nhất Sơn đuổi theo từ đằng sau, không khách khí mà ném quần áo lên mặt Lâm Hi Di.

“Mẹ, thằng cháu trai! Giúp bố lấy quần áo thì làm sao? Không ít nữ sinh xếp hàng đợi lấy quần áo cho bố đâu!” Lâm Hi Di phồng má nói, mặt anh non choẹt, hiện tại trông chẳng khác gì con cá vàng.

Chương Hồi buồn cười, nhặt áo khoác rơi từ trên mặt anh lên, vỗ vỗ thổi thổi vài cái, sau đó treo lên vai Lâm Hi Di.

“Ông nhìn Chương Đẹp Trai nhà tôi đi! Đã đẹp trai còn ôn nhu, bảo sao bạn gái của người ta là hoa khôi trường, còn thể loại như ông chỉ có FA 20 năm thôi! Xí -“ Lâm Hi Di nhảy ngay sang bên cạnh Chương Hồi, vác cánh tay Chương Hồi lên, lè lưỡi với Giang Nhất Sơn.

Giang Nhất Sơn tức giận trừng mắt với anh, mắt kính một ngày cũng có thể hỏng trăm lần vì những cơn phẫn nộ của chủ nhân.

Nói đến cũng buồn cười, hai tên thẳng nam Giang Nhất Sơn và Lâm Hi Di từ cấp ba đã là bạn cùng lớp, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào mà lên đại học lại cùng khoa cùng trường, phòng ngủ cũng chẳng hiểu sao lại được phân ra cùng nhau, theo như Lâm Hi Di nói. “Đây không phải là oan gia thì cái gì mới là oan gia!”

Chương Hồi bất đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi Lâm Hi Di. “Đừng nói bậy, còn chưa phải đâu.” Sau đó lại sợ Lâm Hi Di hỏi tới cùng, hắn lập tức nói sang chuyện khác. “Đúng rồi, đấu ở sân nào?”

“Ở khu 2 nha ~ 4 giờ rưỡi, Chương Đẹp Trai, không gặp không về! Không gặp không về ~” Lâm Hi Di còn hát một câu “không gặp không về” cao vút lên.

“Tại sao lại ở khu 2 mà không phải ở khu 1?” Thẳng nam Giang Nhất Sơn hỏi một câu.

Bởi vì khoa Kiến trúc cùng khoa Công nghệ chỉ cách nhau một cái sân khu 1, ngày thường hầu hết sinh viên hai khoa đều chơi ở sân này.

Chương Hồi hiểu rõ mà cười, rũ mắt nói. “Hỉ Thiện ngốc, khu 2 gần chỗ nào?”

Gần sân khu 2 nhất chính là khoa Ngoại ngữ và khoa Nghệ thuật, đây là nơi tập trung nhiều nữ sinh nhất, mà lại còn toàn là các nữ sinh xinh đẹp.

Giang Nhất Sơn suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ. “Đi, Lâm Hi Di, ông lại còn có dụng ý cơ đấy!”

“Ai nói! Đây không phải là tôi muốn cho Chương Đẹp Trai và chị Lị cơ hội à?”

“Ai nhắc đến tôi vậy?” Lúc này một giọng nữ ngọt ngào dễ nghe truyền ra từ phía sau bọn họ, ba nam sinh quay đầu lại, là một nữ sinh tóc dài trắng trẻo xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy hoa mỏng và một chiếc áo lông cộc tay màu nâu nhạt, chính là bạn gái tin đồn của Chương Hồi, Mạnh Lị Tầm.

“Ây da, Chị Lị! Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến! Chiều nay bọn em có buổi đấu hữu nghị cùng khoa Công nghệ ở khu 2, chị nhất định phải đến để cổ vũ cho Chương Đẹp Trai nha!” Lâm Hi Di trêu đùa nói.

“Cậu cũng tham gia sao?” Mạnh Lị Tầm chuyển tầm mắt, ý cười đầy mặt mà nhìn về phía Chương Hồi.

Chương Hồi nhìn lại cô, bởi vì con người Chương Hồi đen tuyền, lông mi tinh xảo, cho nên khi nhìn người đều khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc khi đối diện với người khác, hắn mỉm cười với Mạnh Lị Tầm. “Đúng vậy, muốn tới xem không?”

“Vậy thì phải xem ai đó có hoan nghênh hay không đã ~” Mạnh Lị Tầm chắp tay sau lưng, giọng nói như có ý cười.

Chương Hồi cười tươi, dường như không khí xung quanh đều vì nụ cười của hắn mà toả sáng, là nụ cười khiến người người ta sảng khoái. “Có người đẹp đến tiếp sức mạnh, là vinh hạnh của tôi.”

“Nếu nói như vậy thì tôi… Tôi không nói cho cậu, giống như cậu cũng không nói cho tôi vậy.” Mạnh Lị Tầm đi lướt qua Chương Hồi, ý cười lại tràn ra, gió nhẹ nhàng thổi làn váy bay bay, trong không khí tựa như vẫn lưu lại vẻ đẹp của cô.

“Gì???” Giang Nhất Sơn và Lâm Hi Di đứng nhìn mà mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lâm Hi Di thẳng thắn, bước ra còn nhanh hơn Giang Nhất Sơn hỏi. “Gì vậy Chương Đẹp Trai? Không nói cái gì cơ? Thế chị Lị có đến không?”

“Đúng thế, giữa hai người có chuyện gì vậy?” Giang Nhất Sơn phụ hoạ theo.

Chương Hồi nhìn bóng dáng đi xa dần của Mạnh Lị Tầm, trên mặt nở nụ cười. “Cô ấy sẽ đến.”

Sau đó hắn cũng vẫy vẫy tay ra vẻ hẹn gặp lại với họ rồi đi về khu lớp học.

“Hả???” Lâm Hi Di và Giang Nhất Sơn lại làm khuôn mặt dấu chấm hỏi.

“Gì vậy Hỉ Thiện, hai người bọn họ hẳn là đang bên nhau đi.” Lâm Hi Di huých khuỷu tay lên ngực Giang Nhất Sơn.

Giang Nhất Sơn lắc lắc đầu, giống như muốn lắc rơi dấu chấm hỏi trên đầu xuống, chậm rãi nói. “Tôi cũng không rõ nữa!”

“Hừ, ông đúng là đồ ngốc.” Thấy anh ngốc đến như thế, Lâm Hi Di dậm chân, tay đưa lên xoa đầu Giang Nhất Sơn.

“Mẹ, đã nói bao nhiêu lần rồi, Lâm Hi Di ông đừng có mà xoa đầu tôi!” Giang Nhất Sơn niết mặt Lâm Hi Di.

Hai người nghe tiếng chuông báo vào tiết học đầu tiên, dừng ngay việc cãi nhau ầm ĩ mà chạy về phía phòng học, trong giây lát đã quên chuyện vừa rồi.

Chương Hồi tâm tình thoải mái đi vào phòng học, tiết học này là tiết chung, lúc hắn đi đến cầu thang phòng hội trường lớn đã thấy người gần như đã ngồi hết chỗ, khi hắn bước đến hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, quả thực trai đẹp đi đến đâu thì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Nhân duyên của Chương Hồi không tệ, có nhiều bạn học cùng khoa và khác khoa đều đăng ký tiết học này, vài người rủ hắn ngồi bên cạnh, nhưng hắn chỉ cười cười cảm ơn sau đó đi về chỗ ưa thích của mình, chỗ sát cửa sổ ở hàng gần cuối.

Tiết học chung này đối với hắn mà nói là tiết học để nghỉ ngơi, hắn chọn môn “Lịch sử nghệ thuật phương Tây” theo sở thích của mình, thỉnh thoảng nghe giảng một chút rồi lại ngồi ngẩn ngơ, thỉnh thoảng ghi chú vài thứ trong vở rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảnh ngoài cửa sổ bây giờ chính là nguyên nhân chính khiến Chương Hồi lựa chọn chỗ gần cửa sổ. Tiết học chung này ở tầng 6 của toà nhà chính, tháng 9 là thời điểm bước qua mùa hạ tiến vào mùa thu, anh có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy vườn hoa ở dưới sân trường, lá sen màu xanh ngọc bích nổi trên mặt hồ, ngẫu nhiên còn có vài chú chuồn chuồn lướt qua, thật sự là một cảnh đẹp ý vui.

Hắn biết Mạnh Lị Tầm nhất định sẽ đi, cũng không phải là hắn tự tin một cách mù quáng, mà là hắn biết, Mạnh Lị Tầm thích mình.

Bởi vì mới ngày hôm trước –

Gió nhẹ thổi qua vườn trường, cành liễu phất phơ trên mặt hồ, bên tai có tiếng chim sẻ kêu thanh thuý, một thiếu nữ xinh đẹp mặt đỏ bừng nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt chàng thanh niên, cô có chút tức giận nói. “Cậu vẫn biết tôi thích cậu đúng không?”

Chương Hồi thành thật gật đầu một chút, nhìn khuôn mặt thẹn thùng đỏ lên của nữ sinh, cảm giác hơi giống mấy đoá sen trong hồ.

Mạnh Lị Tầm nắm chặt tay, tựa như được ăn cả ngã về không mà nói. “Vậy cậu có thích tôi hay không, chúng ta có cơ hội bên nhau không?”

Chương Hồi suy tư một chút, nhìn thẳng đôi mắt của Mạnh Lị Tầm, ngữ khí nghiêm túc nói. “Lị Tầm, là thế này, tôi thừa nhận là tôi có cảm tình với cậu, nhưng tôi vẫn chưa thể rõ ràng phần cảm tình này là như nào, cho nên hiện tại tôi không thể trả lời câu này của cậu được.”

Con gái vẫn luôn nhạy cảm, Mạnh Lị Tầm cảm nhận được ánh mắt thưởng thức khi nhìn cô của Chương Hồi, thái độ đối xử với cô cũng khác các nữ sinh khác, cho nên cô có bảy tám phần tự tin rằng Chương Hồi có chút thích mình.

Mạnh Lị Tầm đại khái cũng biết mình có cơ hội, nhưng cô cũng biết người mình thích lại không phải một chàng trai tuỳ tiện, đó cũng là điểm khiến cô ấn tượng nhất về hắn.

“Tôi sẽ chờ câu trả lời của cậu.” Sau đó Mạnh Lị Tầm liền rời khỏi khu vực hồ nước.

Chương Hồi đã biết Mạnh Lị Tầm hơn một năm, bởi vì Chương Hồi là phó chủ tịch hội sinh viên, còn Mạnh Lị Tầm là trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên, hai người làm việc với nhau một khoảng thời gian dài, cùng nhau thức đêm hoàn thành công việc, cùng nhau tổ chức các buổi văn nghệ, các cuộc thi biện luận và nhiều hoạt động khác nữa. Đều là trai tài gái sắc, có cảm tình lẫn nhau cũng là việc đương nhiên, chỉ là trong lòng nam sinh nữ sinh có ba phần thích bảy phần thưởng thức ấy đâu phải việc người khác có thể tuỳ tiện nhìn thấu?



Ý thức Chương Hồi quay về lớp học, hắn thả lòng người dựa vào lưng ghế, bởi vì căn phòng này người đi kẻ lại rất nhiều, hắn cũng không biết là phần lưng ghế của mình hỏng rồi, không khống chế được lực mà chẳng may tạo ra một tiếng vang hơi lớn.

Hắn quay đầu lại, một nam sinh nằm bò ra trên bàn đằng sau có dáng vẻ sợ hãi như vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ, mái tóc đen nhánh, mấy sợi ngắn ngắn dính mồ hôi trên trán, đôi mắt và miệng mở to có vẻ hoảng loạn.

Chương Hồi đè thấp âm thanh, xin lỗi nam sinh ngồi đằng sau một câu. “Xin lỗi bạn học, quấy rầy cậu rồi.”

Nam sinh không nói gì, lại vùi đầu vào cánh tay, cũng không muốn nhìn Chương Hồi thêm chút nào.

Chương Hồi không nghĩ nhiều mà quay lại, lưng ngồi thẳng nghiêm túc nghe giảng, hết một tiết chưa từng dựa lưng vào ghế sau lần nào nữa.

Khi tiếng chuông báo hết tiết vang lên, sinh viên sôi nổi ra khỏi phòng, hắn thu dọn sách vào cặp, chợt nghe thấy một âm thanh rất nhỏ như có như không. “Không sao.”

Hắn hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng hình nam sinh đeo ba lô hai vai vội vàng đi thật nhanh, trên đầu còn một sợi tóc vì ngủ không tốt mà vểnh lên, vạt áo sơ mi kẻ ca rô vì không mặc tử tế mà bị gấp lại dưới cặp sách, hắn vốn định nhắc một chút, nam sinh đã đi xa.

Chương Hồi bị cận nhẹ, tan học bèn tháo mắt kính xuống ngay, hắn chưa kịp thấy nam sinh kia trông như thế nào thì người đã biến mất trong đám đông.

Chương Hồi cũng không để chuyện này ở trong lòng, tiết hai hắn không có lớp nhưng vẫn muốn đến văn phòng trực ban, thuận tiện thay quần áo và giày, sau đó liền đi đến khu 2.

Thời điểm hắn đến còn sớm, người vẫn thiếu, chỉ có hai người cùng khoa với hắn và một người bên khoa Công nghệ, hắn chào hỏi đơn giản rồi bắt đầu khởi động.

Đây vừa là lúc khoa Ngoại ngữ tan học, nữ sinh đi qua khu 2 nối liền không dứt, hơn nữa hôm nay trên diễn đàn Lâm Hi Di đã đăng một bài viết. “Khoa Kiến trúc VS. Khoa Công nghệ, nam thần Chương Đẹp Trai đợi mọi người ở khu 2”, bình luận phía dưới bùng nổ, nhảy lên thành bài hot nhất.

Cho nên phần lớn nữ sinh đều chen vào khu 2 để ủng hộ, bậc ghế ngày thường trống rỗng nay đã không còn chỗ ngồi.

Khi Chương Hồi khởi động ném một quả ba điểm vào rổ, lập tức liền nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai của nữ sinh.

“A a a a a nam thần, em yêu anh!”

“Chương Đẹp Trai ngầu quá đi a a a!”

Lúc này Lâm Hi Di và Giang Nhất Sơn mới tới, Giang Nhất Sơn bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, còn Lâm Hi Di đã sớm biết trước điều này, khoé miệng cong lên một tia xấu xa mà mỉm cười. “Được, đây chính là hiệu quả tôi muốn đạt được! Ngon!”

Giang Nhất Sơn cạn lời mà nhìn thoáng qua Lâm Hi Di, hỏi anh. “Cậu có nhìn thấy Lị Tầm không?”

Lâm Hi Di nhìn quét một vòng, không thấy Mạnh Lị Tầm trong đám người, có chút nghi hoặc nói. “Không phải thế chứ!”

Lời vừa nói ra, Mạnh Lị Tầm đã bước vào sân thể dục, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi.

Chương Hồi thấy được Mạnh Lị Tầm, cách hơn nửa cái sân thể dục phất phất tay với Mạnh Lị Tầm rồi bắt đầu đập bóng ném rổ, Mạnh Lị Tầm cười với hắn, sau đó hô một tiếng. “Cố lên! Chương Hồi!”

Bên cạnh có một nữ sinh ôm tim, vẻ mặt như sắp chết. “Ấy, Chương Đẹp Trai vẫy tay với tớ kìa! Chương Đẹp Trai nhìn tớ đó.”

Cô bạn tóc ngắn bên cạnh. “???” Sau đó trợn mắt, ngữ khí ra vẻ khinh thường nói. “Rõ ràng là chào Lị Tầm mà.”

Mạnh Lị Tầm không nói gì thêm chỉ cười.

Bắt đầu trận đấu, trong lúc phát bóng Chương Hồi lấy cơ thể cao to cùng sức bật tốt mà nghiền áp đối thủ rồi cướp được bóng, sân bóng bùng nổ vang lên trận hét chói tai.

Thiếu niên vội vã chạy, cơ bắp va chạm, mồ hôi rơi, không thể nghi ngờ chính là hồi ức đẹp nhất thời tại vườn trường, đặc biệt trong đó hoặc là có người mình thích, hoặc là có người đẹp.

Trong tiếng ồn ào ngoài sân, không ai chú ý đến một người yên lặng đứng trên lối đi nhỏ.

Không ai để ý thấy một nam sinh, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy lan can sân thể dục, đôi mắt mọi ngày tưởng như không thể mở to hiện lại gắt gao nhìn chằm chằm vào trong sân, hoặc là nhìn vào một người nào đó trong sân, đôi môi anh mím thật chặt.

Không ai biết anh đã tới, cũng chẳng ai biết anh đã rời đi.

Anh tựa như một chiếc lá nhỏ ngẫu nhiên nào đó trên cành cây giữa sân trường, không một âm thanh mà rụng xuống, cũng chẳng một ai biết.
Bình Luận (0)
Comment