Xe chạy đến cửa đại viện, Kha Minh Hiên hạ kính xe xuống chào hỏi với cảnh vệ, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong này, mỗi một người cảnh vệ ở đây đều nhận ra hắn là con trai của Kha tư lệnh, cho nên trực tiếp để hắn đi vào.
Nhưng Lâm Gia Ngạn lại nói không cần chạy vào, y muốn tự đi một mình.
Kha Minh Hiên nghĩ kĩ hẳn là không ai dám đến đại viện hành hung, cướp bóc, vì thế gật gật đầu, đỗ xe bên cạnh chỗ cảnh vệ.
Lâm Gia Ngạn mở cửa xuống xe, nhìn thấy hắn lưu loát quay đầu xe, hướng tới một chỗ căn bản không phải là về nhà mà nhanh chóng vụt đi, trong mắt vừa là thống khổ, vừa là căm hờn, trong dạ dày một trận quặn thắt, xoay người ngồi xỗm bên cạnh vệ cây ven đường, nôn đến long trời lở đất.
Cảnh vệ cũng nhận ra đó là Lâm thiếu gia, thấy y ngồi nửa ngày trên đất không đứng dậy, có chút lo lắng mà đi qua đỡ y đứng dậy, mới phát hiện y khóc đến nỗi trên mặt toàn là nước mắt. Trên tay còn cầm điện thoại đang sáng đèn, biểu hiện vừa mới gửi đi một tin nhắn thành công.
Sau đó Biên lão đại ôm một tiểu tình nhân da trắng, mặt đẹp, biết điều vừa mới đi tới cửa, lại nhận được tin nhắn cuối cùng của Kha Minh Hiên gửi tới.
“Chỗ cũ, tới đây.”
Ngữ khí ra lệnh kiểu này trước sau như một đều làm cho Biên Dĩ Thu cơ hồ tức giận đến phải cười ra tiếng, ánh mắt y như dao sắc nhọn, đem tin nhắn kia của hắn lăng trì vài lần, nhịn lắm mới không đập vỡ điện thoại.
Y lúc này ngay cả hai chữ “không đi” cũng lười nhắn lại, trực tiếp tắt điện thoại, thô lỗ ôm cậu nam sinh đẩy mạnh vào phòng, không nói hai lời mà bắt đầu cởi quần áo.
Y gần như bạo ngược mà đem cơn tức giận trong lòng phát tiết lên thân thể nam sinh mềm mại, ngoan ngoãn nghe lời, nắm lấy hai chân dài trắng nõn, trơn mịn, ngay cả bôi trơn cũng không có, cực kỳ cứng rắn mà đâm vào mông.
Nam sinh đã biết trước mình phải hầu hạ người nào, đã tự mình khuếch trương, cho nên cũng không lo lắng Biên Dĩ Thu đối đãi thô bạo, ngược lại còn rất chờ mong bị tính khí đẹp đẽ này đỉnh vào, hung hăng xỏ xuyên, cho nên biểu hiện càng tao lãng hơn, còn chưa đi vào đã kêu rên như thể cao trào, uốn éo thắt lưng ưỡn mông chủ động hướng đến nửa thân dưới to lớn của y mà cọ cọ.
Nếu như bình thường, Biên Dĩ Thu sẽ một bên mắng “đồ lẳng lơ” một bên giữ lấy mà đâm vào, nhưng không biết vì cái gì, y thử nửa ngày mới phát hiện lão nhị của mình căn bản không có “cứng”.
Hai chân nam sinh kia quấn trên thắt lưng y, còn cực lực rên rỉ õng ẹo, nghe vậy nhưng Biên Dĩ Thu cũng không hề thích thú. Y cực kỳ lãnh đạm nhìn người nằm dưới thân, đối với việc mình không có phản ứng cũng có chút khủng hoảng, ánh mắt băn khoăn nhìn ngũ quan của cậu ta, lông mi không đủ dài, mũi cũng không đủ thẳng, môi cũng không đủ gợi cảm mê người, cằm ngay cả một chút ý vị đàn ông cũng không có, đôi mắt….Đôi mắt nhắm kín nên y không nhìn được.
Đúng lúc này, nam sinh kia cảm thấy gì đó không thích hợp, nên phối hợp mà mở mắt, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn y.
Trong lòng Biên Dĩ Thu lập tức bổ sung một câu, đôi mắt này cũng kém quá xa, hoàn toàn không thể so sánh.
“Thu ca……..”
Nam sinh kia nhìn y mang biểu tình quỷ dị mà nhìn mình, nghĩ chắc là biểu hiện của mình không tốt, làm cho Biên lão đại không hài lòng, trái tim nhỏ bé lo lắng muốn chết.
Sau đó trong lòng Biên Dĩ Thu lại bỏ thêm một câu, thanh âm này cũng không giống.
Thanh âm của Kha Minh Hiên trầm thấp gợi cảm, hơn nữa lúc bắn, dán bên tai mình bắt đầu cười hai tiếng trầm thấp, có thể làm cho mình toàn thân như bị điện giật, trong lòng trở nên mềm nhũn….Đệt mợ!
Biên Dĩ Thu ở trong lòng hung tợn mắng một câu, cũng không biết là mắng mình hay mắng Kha Minh Hiên, nhưng y xác định hôm nay bản thân mình hoàn toàn không làm nổi nữa, bởi vì giờ khắc này trong đầu y nói trắng ra tới tới lui lui đều là gương mặt hoàn mỹ của Kha Minh Hiên, trước mắt lại một lần nghĩ tới câu nói “tôi nhớ em” quái dị kia, còn mẹ nó tự động loại bỏ ba chữ sau, chăm chăm dán mắt vào câu nói này không buông.
Cuối cùng, nam sinh đã bị lột sạch kia mang một loại biểu tình cực kỳ hoảng sợ, trơ mắt nhìn Biên Dĩ Thu nhanh chóng mặc quần mặc áo, cũng không quay đầu lại đã lao ra khỏi cửa, ngay cả một câu cũng không thèm nói với mình. Đương nhiên, y để lại một cái thẻ, ý là, ngậm miệng lại, tùy ý quẹt.
Khi Biên Dĩ Thu lái xe bằng tốc độ cao đến “chỗ cũ”, đã sắp rạng sáng hai giờ, cả vịnh Duyệt Lung yên tĩnh, an nhàn, đại bộ phận khách hàng đều tiến vào mộng đẹp, trong mấy căn biệt thư phía xa xa ở lưng chừng núi, ngẫu nhiên còn truyền đến rải rác vài tiếng reo hò, đại khái là mấy người trẻ tuổi đang cùng nhau ăn tiệc giao thừa.
Căn biệt thự chuyên dụng của mình một ngọn đèn cũng không có, căn bản không giống có bóng dáng người đã đến đây. Y cũng không cho rằng đã hơn nửa đêm, Kha đại thiếu gia còn có thể chơi xấu, chơi trò mà trước đây y từng chơi một lần.
Biên Dĩ Thu dập lửa, đỗ xe trước cửa biệt thự, hít thở thật sâu, trong lòng tự hỏi chính mình một trăm lần: Biên Dĩ Thu, mày tới đây để làm gì hả?
Trong xe mơ hồ có mùi rượu, trong đầu đang hỗn độn của y chậm rãi chuyển động.
Rời xa Kha Minh Hiên.
“Chỗ cũ, tới đây.”
Cút đi tên khốn.
“Tôi muốn em”
……Là mông em.
Một cỗ tức giận hướng thẳng đến sau gáy, gân cốt khắp người Biên Dĩ Thu đều rục rịch, muốn tìm một người để đánh một trận, từng đấm từng đấm đến mồ hôi ướt đẫm, tứ chi kêu răng rắc như cái cảm giác được thượng một tên gay tinh khiết vậy, cơ thể no đủ mà bắn ra, máu dưới cơ thể bắt đầu rục rịch.
Răng sau của y vô thức mà chậm rãi ma sát, muốn ăn thịt, uống máu, ăn tươi nuốt sống. Ý niệm đem áo mũ chỉnh tề của người nào đó lột sạch, lộ ra vẻ mặt dã thú thuần túy.
Đáng tiếc, ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, nào có bóng dáng người nọ.
“Tôi đệt mợ anh, đại gia.”
Biên Dĩ Thu đặt trán trên tay lái thì thầm, nghiến răng nghiến lợi thô bạo mà mắng một câu. Câu mắng này có thể là đang mắng bản thân mình ngu xuẩn, hoặc là một thán từ mắng tên kia t*ng trùng thượng não.
“Cốc cốc cốc.”
Biên Dĩ Thu đang muốn tiếp tục ân cần hỏi thăm vài bậc trưởng bối nhà họ Kha, đột nhiên nghe tiếng cửa xe truyền tới ba tiếng gõ không lớn không nhỏ.
Y theo phản xa mà ngẩng đầu, nhấn nút mở khóa, trong lúc cửa kính thủy tinh chậm rãi mở xuống, nhìn thấy gương mặt Kha Minh Hiên trong bóng tối như đang phát sáng, từng chút từng chút hiện ra trước mặt mình.
Bởi vì uống nhiều rượu nên đầu óc có chút hỗn độn, không có năng lực kịp phản ứng, liền ngẩng đầu lên như thế, dùng một biểu tình cùng tư thế thập phần quỷ dị mà nhìn hắn, vẻ mặt ủy khuất còn chưa kịp rút xuống, ở trong mắt Kha Minh Hiên, tự dưng lại có chút đáng thương.
Kha Minh Hiên cũng không biết dây thần kinh nào của mình đi sai đường, vươn tay xoa xoa đầu y, ôn nhu hiếm có mà hỏi một câu: “Bên ngoài lạnh như thế, sao không đi vào?”
Biên Dĩ Thu nghĩ thầm con mẹ nó không phải mình nằm mơ chứ? Kha đại thiếu gia từ khi nào lại ôn nhu như thế?
Vì thế, y thăm dò mà kêu một tiếng: “Kha Minh Hiên?”
“Là tôi.” Kha Minh Hiên nhíu mày, “Uống nhiều?” Sau đó chuyển đề tài, ngữ khí nháy mắt lạnh đi, “Em uống thành như vậy mà còn tự mình lái xe tới được? Tả Thành đâu!”
“Cậu ta còn gục trước tôi.” Thời điểm nói câu này, người nào đó đại khái đã quên Tả Thành là vì ai mà chắn rượu tới say.
“Em không còn thuộc hạ nào à?”Kha Minh Hiên mở cửa xe, “Xuống xe!”
Biên Dĩ Thu đối với ngữ khí của hắn tương đối bất mãn, đệt mợ Kha đại thiếu gia ôn nhu vừa rồi quả nhiên là ảo giác. Anh làm gì mà bắt tôi phải xuống xe? Mẹ nó anh là ai chứ?
Kha Minh Hiên thấy y ngồi bất động ở ghế lái, cũng lười nói lời vô nghĩ, trực tiếp túm lấy tay y kéo người từ trong xe ra ngoài.
“Kha Minh Hiên, tôi đ*t mẹ anh ——-”
Lời còn chưa dứt, cổ lại rơi vào trong tay Kha Minh Hiên, năm ngón tay chụp lấy cổ y, áp lên cửa xe: “Còn dám mắng một câu nữa tôi ngay tại chỗ này làm chết em.”
Biên Dĩ Thu bị hắn bóp đến sắp thở không thông, mặt ửng đỏ, còn không sợ chết mà khiếu khích: “Tới đây~~”
Kha Minh Hiên nhìn thấy dáng vẻ kia của y, không biết thế nào đã nghĩ tới bốn chữ cao trào cực to “hít thở không thông”, đồ vật đang đặt trên đùi Biên Dĩ Thu nháy mắt liền cương, hô hấp phun trên mặt y nháy mắt nóng rực vài phần.
“Muốn tôi làm vậy sao? Hửm?” Thanh âm khiêu gợi của Kha Minh Hiên ngay bên tai, hơi thở ướt át làm cho Biên Dĩ Thu đang mơ hồ càng trở nên mê hoặc, nhất là lúc hắn lên giọng “hửm?”, quả thật không cần tốn nhiều sức cũng khiến cho Biên lão đại mất đi năng lực tự hỏi bình thường.
Kha Minh Hiên cũng không chờ y trả lời, trực tiếp xách người đi tới bậc thang vào biệt thự, bấm vân tay, một cước đá văng cánh cửa, cực kỳ hung hăng mà đặt Biên lão đại lên sau cánh cửa rồi trực tiếp tháo thắt lưng.
Đập lên cánh cửa gỗ rắn chắc phía sau lưng, phát ra một trận âm thanh long trời lở đất, cùng với cổ họng bị bóp nghẹt mà kêu rên, lập tức châm một ngọn lửa hừng hực đốt người tại sảnh lớn tối đen, lạnh như băng.
Là lửa giận, cũng là dục hỏa.
Bộ phận trọng yếu của Biên lão đại trực tiếp bị người ta cầm trong tay, vẫy ra khỏi bàn tay đang bịt chặt đầu khấc, một khắc liền vung ra một đấm, khớp xương cùng da thịt tiếp xúc phát ra động tĩnh không nhỏ. Kha Minh Hiên bị một kích này của y, tính khí phía dưới rất nhanh liền cương, một luồng lửa nhiệt nóng bỏng, thích đến độ hắn rên rỉ một tiếng thật dài.
Sau đó Kha Minh Hiên ngậm lấy cần cổ y, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống da thịt y, đầu lưỡi cùng răng nanh nóng bỏng lại ướt át, trực tiếp cắn xuống.
“Con mẹ nó anh….” Thế nhưng lại không để lại dấu hôn!
Dựa vào việc bọn họ qua lại hằng ngày mà nói, kế tiếp hẳn là đánh nhau cùng ẩu đả một trận, mãi đến lúc tiêu hao hết tinh lực dư thừa, mỗi người đều không cam lòng nhận thua liền biến thành không khống chế được, mời có thể tiếp xúc da thịt. Mà lúc này đây, Biên lão đại giống như hoàn toàn buông bỏ chống cự, ngoại trừ hai đấm hồi lúc đầu.
Lão nhị bị Kha Minh Hiên nắm trong tay cứng như sắt, dây thần kinh khắp toàn thân đều thành thực mà phản ứng, bàn tay châm lửa mà nhanh chóng chạm vào thân thể Kha Minh Hiên, một cái chạm nhẹ liền kéo lý trí của y đi xa.
Cả người y như nhũn ra mà tựa vào ván cửa, hô hấp dồn dâp, bàn tay từ sau cổ Kha Minh Hiên đi xuống dưới, cơ hồ gấp gáp không nhịn được mà kéo vạt áo đối phương, một bàn tay thô ráp, rắn chắc hữu lực mà chạm vào thắt lưng hắn, lập tức cắm vào phía sau quần Kha Minh Hiên.
Y hướng về phía tai Kha Minh Hiên gần trong gang tấc, thở một hơi nóng hổi: “Đệt mợ anh, nhanh lên!”
“Được, đại gia.” Tiếng cười Kha Minh Hiên trầm thấp, khàn khàn, giọng nói giống như lửa đốt trong cổ họng hắn, hô hấp ồ ồ mang theo độ ấm như lửa cháy lan ra đồng cỏ mà gắt gao đặt Biên Dĩ Thu trên ván cửa, một phen nắm lấy bắp đùi bóng nhẵn của Biên lão đại, mạnh mẽ kéo về phía trước.
Biên Dĩ Thu không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, một chân khác khó khăn lắm mới chỉa mủi chân xuống đất, tư thế không có trọng tâm không xong mà lung lay sắp ngã, trong nháy mắt trong khe mông của y như bị chêm vào một cái đinh vừa cứng vừa nóng bỏng.
Kích thích dạt dào lạ thường.
Biên Dĩ Thu không khống chế được mà gầm nhẹ một tiếng. Không có bôi trơn, niêm mạc khô nóng bao lấy đồ vật kia, trọng lượng cơ thể giảm xuống, dị cảm xâm nhập dị thường rõ ràng, tính khí đàn ông đầy gân xanh chạm vào tràng thịt mẫn cảm, cái kia của y cũng bắt đầu sung huyết gắt gao chen giữa bụng hai người, y không nhịn được mà ưỡn ẹo thân thể.
“Ưm——-”
Không biết tiếng rên này rốt cuộc là của ai, Kha Minh Hiên ngay cả quần áo cũng chưa cởi, chỉ lấy ra một tiểu gia hỏa cương cứng, như mong muốn mà đâm thẳng vào huyệt sau vừa chặt vừa khó đâm vào của Biên lão đại. Hạ thân của Biên Dĩ Thu bị cởi sạch, bắp đùi nằm trong tay Kha Minh Hiên, cả thân thể bị đè ở trên ván cửa, nửa người dưới của cả hai chặt chẽ cùng một chỗ, càng ưỡn ẹo thì lại càng đâm sâu.
Sau lưng Kha Minh Hiên đổ ra một tầng mồ hôi lít nhít, thân hình kiện mỹ rút ra đâm vào như một con báo trong đêm, bắt đầu hướng tới con mồi của mình mà hung mãnh khai quật. Một chút, lại một chút.
Mỗi lần rút ra đều biểu hiện tiếp theo sẽ là một lần mạnh mẽ mà đâm vào, sâu đến không chịu nổi, nóng bỏng cùng lo lắng, chỗ kết hợp từ từ có động tĩnh, trong trực tràng bị làm đến mềm nhũn mà chảy nước.
“Ưm, a….”
Mẹ nó rất thích.
Biên Dĩ Thu thoải mái đến nhíu mày, trong sảnh lớn xuất hiện một trận rên rỉ cùng thở dốc dính dớp không chịu nổi, tay y đăt sau thắt lưng Kha Minh Hiên, mỗi một lần nện vào đều đau đến thích, đều có thể chạm vào cơ bắp căng thẳng cùng thả lỏng của đàn ông. Trên da bắt đầu xuất hiện một tầng lửa, hai người cùng nhau rơi vào nhiệt huyết sôi trào, không khống chế được muốn ở bên cạnh nhau.
Tác giả có lời muốn nói:Tình cảm của bọn họ đã bắt đầu chậm rãi hâm nóng, ít nhất trong lòng lẫn nhau đều khẳng định người kia rất đặc biệt, tuy rằng bọn họ còn chưa ý thức được chuyện này đặc biệt đến độ nào, bất quá, rất nhanh họ sẽ biết thôi nè~~