Thu Dĩ Vi Kỳ

Chương 57

Biên Dĩ Thu cảm thấy toàn thân rã rời.

Năm 7 tuổi, y bị một chú chó hoang cắn vào lòng bàn tay, sợ bị nhiễm bệnh chó dại, y đã dùng một ít sắt nung đắp lên miệng vết thương đang sưng tấy. Tuy rằng sau đó mới biết làm vậy căn bản là vô dụng, may thay con chó kia chỉ bị đói thôi, không phải bị điên.

Năm 12 tuổi cùng đám lưu manh giành địa bàn, y bổ nhào lên cắn vào cổ họng tên cầm đầu, mặc cho ống thép, nắm đấm, gậy bóng chày nện vào lưng như mưa tuôn thác đổ. Y nằm một chỗ hai tháng, mỗi phút đều cười trộm, may thay trong đám người kia không có tên nào muốn liều mạng, nếu không đủ khí lực chịu những cú “chào hỏi” sau gáy, y chỉ sợ cũng đã nằm trong hòm rồi.

Năm 21 tuổi cùng Cửu gia ra ngoài làm việc, giúp Cửu gia đỡ hai phát súng. Trong đó có một phát đâm qua động mạch đùi, sang phải một chút nữa, y có thể vĩnh viễn 21 tuổi; sang trái một chút, Biên gia từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn —– tuy rằng làm một tên gay tinh khiết, y không ái ngại chuyện có đời sau nối dõi hay không, nhưng nếu không “đứng” nổi thì quả thật là sống không bằng chết.

Nhưng mà tất cả vào sinh ra tử trước đây dường như vào lúc này lại một lần nữa đến với y.

Y đau đầu, đau cổ, đau vai, thắt lưng đau, chân cũng đau. Đau đến trăm hoa đua nở, đau đến xuất thần. Trước mắt như thể không đáy, muôn nghìn việc hệ trọng chạy tán loạn trong đầu, muốn rên nhẹ một tiếng, trong cổ họng như thể bị một cây sắt rực lửa đâm vào, máu cùng nước bọt từ trong phổi mãnh liệt trào ra ngoài.

Mẹ nó tôi đang ở đâu, đang làm cái quái gì?

Biên Dĩ Thu cố gắng tìm ngón tay ngón chân mình, lại kinh ngạc phát hiện bản thân mình cái gì cũng không làm được.

Chết rồi? Nhưng hình như vẫn còn thở mà.

Y cố gắng hít thở, tiếng ong ong bên tai nhỏ dần, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng tí tách —- tí tách ——-

Như thể nhà ai quên tắt vòi nước, không nhanh không chậm. Một tiếng, lại một tiếng.

Kha Minh Hiên.

Kha Minh Hiên ——–

Y khàn giọng kêu tên hắn, dây thanh quản run rẩy siết chặt, hơi thở mỏng manh lao ra khỏi miệng, chỉ có y nghe được ba tiếng này.

Một tia sáng trắng chợt xẹt qua, Biên Dĩ Thu nheo mắt lại, trong vài phần nghìn giây, y nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim mình như ngừng đập.

Kha Minh Hiên, người đàn ông tuấn tú phi thường, như thể vĩnh viễn luôn ở trên mây, giờ phút này cơ hồ duỗi tay ra có thể với tới, nhưng mà  cả người bị kẹt giữa ghế lái và vô lăng, đối mặt với y trong tư thế nằm sấp. Sắc mặt xám xịt, hai mắt nhắm nghiền.

Một cây sắt dày bằng ngón tay vọt ra khỏi ngực phải của Kha Minh Hiên, xuyên thẳng vào xương bả vai cùng trước ngực hắn. Máu đỏ thẫm chầm chầm đọng lại, và từng giọt từng giọt hướng vào ngực trái của Biên Dĩ Thu.

Trái tim.

Tim Biên Dĩ Thu nháy mắt đau đến nổ tung.

“Kha Minh Hiên ———-”

Chùm ánh sáng chiếu từ ngọn hải đăng trên biển trong nháy mắt biến mất, tầm mắt của Biên Dĩ Thu trở về bóng tối, nhưng khí huyết dày đặc đang điên cuồng từ cổ họng cùng mũi y vọt ra ngoài.

“Kha Minh Hiên ———-”

Sự sợ hãi như sóng thần quét đến, như những bụi gai trong địa ngục mà cố gắng sinh tồn, mang theo một cái lạnh thấu xương quấn chặt trái tim đang rỉ máu của y. Đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh của y, cho dù tứ chi không thể nhúc nhích, không thể phản ứng, cũng có thể làm cho y rõ ràng cảm giác được từ trong ra ngoài của mình đều đang run rẩy.

Y sợ hãi, sợ hãi chưa bao giờ có —- Năm 4 tuổi khi Biên Ánh chết cũng chưa từng sợ, năm 6 tuổi dùng dao gọt hoa quả đâm vào người viện trưởng cô nhi viện cũng chưa từng sợ, năm 7 tuổi giành bánh mì trong tay mấy con chó hoang cũng chưa từng sợ, năm 14 tuổi bị người ta chém từ phía sau đến da tróc thịt bong cũng chưa từng sợ, năm 21 tuổi đỡ mấy phát súng thay Cửu gia cũng chưa từng sợ, hôm nay Tiễn Thắng nói bản thân y sẽ chết đi, cũng chưa từng sợ đến như vậy.

“Kha Minh Hiên ———”

Y muốn nâng tay chạm vào hắn, muốn kiểm tra hơi thở của hắn, mạch đập của hắn, muốn xác đinh hắn vẫn còn sống!

Nhưng cơ thể bị thuốc giãn cơ kích thích, đầu bị va chạm mãnh liệt nên choáng váng đến trời đất quay cuồng. Y liều mạng một hơi không cần quan tâm đau đớn khắp cơ thể, cực kỳ nhẹ nhàng nâng tay phải của mình lên, nâng được một nửa lại bị tụt xuống.

Y không nhìn thấy hắn, không sờ được hắn, cũng không cảm nhận được hơi thỏe của hắn. Y chỉ có thể một lần rồi lại một lần gọi tên hắn, thanh âm càng ngày càng run rẩy, càng ngày càng tuyệt vọng.

Không biết y gọi bao nhiêu lần, rốt cuộc bên tai cũng truyền đến hơi thở mỏng manh nói một tiếng “Câm miệng.”

Y lập tức im miệng, dùng răng nanh hung hắn cắn vào đầu lưỡi, một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, y mới tin giọng nói vừa rồi không phải ảo giác.

“Anh không chết, anh không chết….”

Khi mấy tiếng cuối cùng yếu ớt vọt ra, nước mắt cũng đồng thời trào ra từ khóe mắt.

Biên lão đại mấy chục năm không biết nước mắt có hương vị gì, vào giờ phút này thập phần muốn ôm Kha Minh Hiên khóc lớn một hồi.

Hắn không chết, hắn còn sống. Tốt quá rồi, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này nữa.

“…..Sắp.” Kha Minh Hiên ở trong bóng tối gian nan câu khóe môi.

“Cái rắm!” Biên Dĩ Thu thét lên, bỗng dưng lại lớn tiếng “Em đồng ý à?”

“….Vì cái gì chứ….” Hình như Kha Minh Hiên đang cười, vẫn là ngữ khí lười biếng kia, Llời nói nhẹ như một làn khói, không cần thổi, cũng tan biến.

“Em….Mẹ nó em còn chưa đánh thắng anh đâu.” Biên Dĩ Thu nghiến răng nghiến lợi, dồn hết sức lực, tay phải ngọ ngoạy muốn chạm vào người cách mình vài tấc.

Tiếng thở dốc của y ngày càng nặng, động tĩnh của Kha Minh Hiên ngày càng mỏng manh.

“Kha Minh Hiên! Kha Minh Hiên!”

Tay Biên Dĩ Thu ở trong bóng tối cố gắng vươn ra, xuyên qua sinh tử, danh lợi, kiêu ngạo, kiên trì, một tấc đối với y như thể muốn gần mà không gần được.

Nhưng mà y làm thế nào cũng không với tới đươc, thậm chí dùng hết toàn lực, cũng vô pháp thấy rõ.

Hình như rất lâu, hoặc là chỉ có vài giây, giọng của Kha Minh Hiên ở trong bóng tối khó khăn vang lên.

“Được….Anh chờ em…”

Biên Dĩ Thu không còn nhớ mình đã lần thứ mấy từ trong mơ bừng tỉnh. Mắt tuy rằng đã mở, ý thức lại còn đắm chìm trong mộng, trong bóng tối đưa tay ra không thấy năm ngón tay, bị tuyệt vọng cùng sợ hãi ùn ùn kéo đến, không kéo ra được. Mỗi một lần, đều như thế.

Y nâng tay lên che mắt, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, qua một lúc lâu mới từ trong mơ thoát ra ngoài, rốt cuộc không còn muốn ngủ nữa.

Đồng hồ trên tủ đầu giường hiển thị đã 4:20 rạng sáng, y đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ vào bếp, rót một cốc nước, sau đó đi đến phòng tập gym.

Đúng 7 giờ, Tả Thành bưng bữa sáng lên bàn, Biên Dĩ Thu cũng đã rửa mặt, thay quần áo xong xuôi đi ra khỏi phòng ngủ.

Kỳ thật vệ sĩ Tả cũng sẽ không nấu cơm, cái được cậu gọi là bữa sáng đơn giản là hai quả trứng luộc, thêm một túi bánh mì, sau đó rót thêm hai cốc sữa.

Bảy giờ rưỡi, hai người đúng giờ đến công ty.

Người người oán trách nói ngã cây làm kẹt xe giờ cao điểm, Tả Thành lái xe Maybach như một con rùa bò gian nan chen qua dòng xe cộ phía trước, ước chừng hơn một tiếng mới đến trung tâm Thụy Đức.

8:55 phút, Biên Dĩ Thu xuất hiện ở văn phòng tập đoàn Cửu An, trợ lý đã đem các tờ báo sáng mới ra lò quy củ đặt trên bàn làm việc của y.

Đọc báo chỉ là thói quen y mới tập tành gần đây.

Tin tức gây chú ý nhất ở Thành phố Z những ngày này là vụ buôn lậu vũ khí ở núi Ngô Diệp, các phương tiện truyền thông chính thống đã làm chuyên đề vài kì, từ an toàn quốc gia nói đến phong thái dũng sĩ, từ trách nhiệm công dân nói đến phong cảnh thành thị, chi chi tiết tiết toàn bộ đều lấy ra làm văn, bất kỳ từ khóa nào có liên quan đều có thể phát tán thành một trang báo lớn.

Bằng cách này, không ai nhận thấy một tin tức nhỏ khác cũng đã cùng lúc xảy ra.

Hôm phá vụ án buôn lậu, khu vực núi Ngô Diệp còn xảy ra một vụ tai nạn giao thông, một người tử vong tại chỗ, hai người trọng thương.

Tin tức này chỉ chiếm hai hàng mỏng manh trong ấn bản phụ của một phương tiện truyền thông nào đó, do lượng phát hành của phương tiện truyền thông này quá ít, nhà máy in lại khăng khăng không chịu, không đúng lúc phải thu hồi.

Chỉ có rất ít người biết, địa điểm xảy ra vụ tai nạn kia, chuyện gì xảy ra và kết quả cuối cùng.

Trách nhiệm chủ yếu là tên tài xế xe tải kia, không chỉ là tài xế kiệt sức, mà còn dính líu đến quá tải, cho nên mới va chạm vào chiếc Bentayga đang lao tới. Mà khi xảy ra tai nạn, thùng xe bị lật nghiêng, lật nghiêng khiến Bentayga vỡ nát, một trong số đó xuyên thẳng vào kính chắn gió ở ghế phó lái …..

Người ngồi ở ghế phó lái kia, nếu không phải bởi vì trong tay cầm phải tờ báo có hai hàng chữ kia, cơ hồ phải hoài nghi vụ tai nạn xe cộ kia cùng với người tên “Kha Minh Hiên” kia chỉ là giấc mộng của y.

Bởi vì một khắc y từ bệnh viện tỉnh lại, y cũng không nhận được tin tức của người này.

Hà Tự nói với y, có một tài xế đi ngang qua đã gọi số 120, hắn và Tả Thành nhận được tin báo thì chạy đến bệnh viên, cũng không nhìn thấy Kha thiếu gia. Bọn họ cũng hỏi bác sĩ cấp cứu trực đêm đó, người bị thương đang ở chỗ nào. Bác sĩ lại trả lời là ” Không có ”.

Đối với câu trả lời này, Biên Dĩ Thu không tin. Chuyện người bị thương sau tai nạn này, 120 không có khả năng không chở người về đây, cho dù đã tắt thở, thi thể cũng sẽ chở về bệnh viện để người nhà đến nhận. Giải thích duy nhất chính là, có người đến bệnh viện mang Kha Minh Hiên đi, hoàn toàn xóa bỏ hết thảy dấu vết của hắn.

Điện thoại chuyển tới hộp thư thoại, lễ tân của Hòa Thịnh từ chối mọi cuộc hẹn. Biên Dĩ Thu đứng trước cửa sổ sát đất ở Quân Lâm Thiên Hạ, nhìn bốn chữ “Truyền thông Hòa Thịnh” đường hoàng, thủy tinh cùng không khí cắt đứt toàn bộ cố gắng tìm kiếm của y.

Bạn biết rằng hắn ở chỗ này, lại vĩnh viễn không thể bước vào.

Trong tủ quần áo ở phòng ngủ, có quần áo của Kha Minh Hiên; trong phòng tắm, có đồ dùng rửa mặt của hắn; trong thư phòng, có sách cùng máy tính của hắn; trong phòng bếp, có cái ly mà hắn uống; trên tủ đầu giường, còn có nửa hộp bao cao su mà họ đã dùng…

Chỉ có người biến mất.

Không biết sống chết.

Biên Dĩ Thu gọi cho Sở Dịch, trong tất cả bạn bè của Kha Minh Hiên, người y có thể liên lạc, lại thân thiết với Kha Minh Hiên có thể giúp đỡ được, đại khái chỉ có Sở Dịch.

Đáng tiếc Sở Dịch nói với y, hắn cũng không gặp Kha Minh Hiên, chỉ nghe nói bị thương vô cùng nghiêm trọng, đã được Kha gia đưa đến bệnh viện quân y tốt nhất để điều trị, để cho y an tâm. Cũng hứa nếu có tin tức của Kha Minh Hiên, sẽ thông báo cho y.

Biên Dĩ Thu bị thương không tính là nghiêm trọng, nhưng khi xảy ra tai nạn bởi vì cơ thể bị tiêm giãn cơ nên không thể bảo vệ bản thân như người bình thường được, toàn thân bị đa chấn thương cùng với chấn động não, trông vô cùng dọa người, may mà không bị thương đến nội tạng cùng gân cốt.

Y biết mình còn sống, là bởi vì ở một khắc sinh tử Kha Minh Hiên lại bổ nhào về phía mình, đỡ một cây sắt thiếu chút nữa đã đâm qua tim y. Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh kia, tim Biên Dĩ Thu lại đau đến độ hít thở không thông.

Y ở bệnh viện một tuần, đợi một tuần, mỗi một giây một phút như thể bị dầu sôi lửa bỏng dày vò. Y kêu Hà Tự mua cho mình một chiếc điện thoại khác, nạp card điện thoại, ngay cả khi ngủ cũng đặt bên đầu nằm, nhưng Sở Dịch bên kia lại chậm chạp không có một chút tin tức.

Cuối cùng y thật sự không có cách nào đợi được nữa, không nghe lời mọi người ngăn cản mà kiên trì xuất viện, trực tiếp đến nhà Sở Dịch.

Lúc Lục Tiêu mở cửa thấy đầu y dán băng gạc, cánh tay băng thạch cao, kêu một tiếng “Thu ca”, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng y đặc biệt chạy một chuyến này vẫn như cũ không có kết quả gì, Kha gia đối với chuyện này tương đối cẩn thận, tất cả anh em, bạn bè, cấp dưới ở công ty của Kha Minh Hiên đều không thể đến thăm, ngay cả khu nào, phòng nào cũng không ai biết.

Bất quá Sở Dịch nói với y: “Không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, Kha gia cho đến bây giờ không có động tĩnh gì, vậy chắc chắn là Kha Minh Hiên vẫn còn sống.”

Biên Dĩ Thu cách nói gần như an ủi này, sau khi về nhà bắt đầu thành thành thật thật dưỡng thương. Cũng kêu Hà Tự, lão Mạnh chú ý chặt chẽ hướng đi của Nguyễn Thành Kiệt, cùng với không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được Chu Minh.

Thạch cao còn chưa tháo mà y đã bắt đầu đến công ty, bởi vì căn phòng này, ngôi nhà này, tất cả bài trí cùng với dấu vết cuộc sống trong căn nhà này, đều nhắc nhở y, bên cạnh thiếu đi một người, làm cho y thống khổ vạn phần lại không có cách nào, y chỉ có thể dồn hết tinh thần vào công việc, mới có thể làm cho mình dễ chịu hơn một chút.

Thật lâu sau này khi Biên Dĩ Thu nghĩ đến khoảng thời gian này, cảm thấy đây có lẽ là khoảng thời gian đó là khoảng siêng năng nhất trong đời mình.

Trợ lý gõ cửa bước vào nói năm phút sau bắt đầu cuộc họp. Biên Dĩ Thu buông báo xuống, đứng dậy ra khỏi văn phòng, đặt điện thoại lại trên bàn làm việc.

Y thật không ngờ sau khi kết thúc cuộc họp, điện thoại lại có vài cuộc gọi nhỡ, hiển thị đều là cùng một người, Lương Tử Nhạc.

Y lập tức gọi lại, reo vài tiếng thì truyền đến giọng của Lương Tử Nhạc, không hề hàn huyên hay ân cần thăm hỏi gì cả, trực tiếp nói một câu: “Cậu có muốn gặp Kha Minh Hiên không?”
Bình Luận (0)
Comment