Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 5



Thù Đồ [5] Nhắc Nhở



*****



Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Trầm thị.



Trong phòng họp, Trầm Kế bình tĩnh nghe cấp dưới báo cáo tình hình công ty con. Báo cáo kinh doanh một năm qua, con số cũng không cao như dự đoán. Mọi người trong công ty đều biết công ty con này Trầm Kế vừa tiếp quản năm trước, năm này Trầm Kế đã bỏ không ít tâm huyết vào nó. Không ngờ một năm vất vả không hoàn thành mục tiêu không nói, so với trước kia tốc độ phát triển lại càng thấp hơn một chút. Cứ vậy không phát tát thẳng vào mặt Trầm Kế sao, cũng khó trách mặt Trầm Kế lúc này đen như đáy nồi, mọi người trong phòng họp đều bị áp suất cường đại của Trầm Kế làm nơm nớp lo sợ, thở mạnh cũng không dám.



Lúc quản lý nghiệp vụ đang thật cẩn thận phân tích nguyên nhân kinh doanh không tốt năm trước, cánh cửa nặng nề của phòng họp nhẹ nhàng đẩy ra. Thư kí Lily của Trầm Kế hướng mọi người xin lỗi, sau đó đi tới bên cạnh Trầm Kế nhỏ giọng thì thầm: “Đại thiếu, Hiên thiếu tới tìm ngài, lúc này đang chờ trong phòng làm việc.”



Trầm Kế nghe thấy hai chữ Hiên thiếu, gương mặt nghiêm nghị cuối cùng cũng dịu lại.



Theo biểu tình dịu đi của Trầm Kế, mọi người trong phòng họp đang nơm nớp lo sợ cũng lặng lẽ thở phào một hơi. Trầm Kế lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, xác định lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào mình, trầm giọng mở miệng: “Trước buổi sáng ngày mai, tôi muốn xem bản kế hoạch chỉnh đốn và cải cách năm nay của mọi người.”



Sau khi nói xong, Trầm Kế không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt ai oán của mọi người trong phòng họp, bước về phía phòng làm việc của mình. Một đường đi qua, khí thế sắc bén làm đám nhân viên làm công trong phòng đều cúi đầu nghiêm túc, không dám dị nghị chút nào.




Lý Minh Hiên thấy Trầm Kế xụ mặt nghiêm túc vô cùng tiến vào thì lập tức nhướng mi: “Sao rồi, công việc không tốt à?”



Trầm Kế gật đầu, vừa cởi áo khoác vừa giải thích: “Tình hình tiêu thụ của công ty con năm trước không tốt.”



Lý Minh Hiên không để ý lắm: “Năm trước tình hình kinh tế không tốt, ai cũng vậy thôi.”



Trầm Kế liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên một cái: “Này xem là an ủi tôi sao? Chính là tôi nghe nói năm trước dượng kinh doanh lời to a.” Không đợi Lý Minh Hiên nói gì, Trầm Kế đã ném áo khoác qua một bên, ngồi xuống sô pha nhìn Lý Minh Hiên thập phần nhàn nhã ngồi trước mặt: “Sao cậu lại có thời gian qua đây? Không phải đang chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh của dượng sao?”



Nghe ra sự thân thiết trong lời Trầm Kế, Lý Minh Hiên tùy ý kéo ghế dựa tới ngồi đối điện Trầm Kế: “Tôi không sao, khó có dịp được nghỉ ngơi một ngày nên tới xem cậu, không ngờ ở dưới lầu lại thấy một màn rất thú vị.”



Hứng thú của Trầm Kế bị kéo lên: “Chuyện gì làm cậu hứng thú như vậy?”



Lý Minh Hiên thích thú liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái: “Trầm Hi ở cùng một chỗ với Vương Trường Lâm có tính không?”



“Vương Trường Lâm?” Trầm Kế sửng sốt, lập tức nghĩ ra gì đó: “Trầm Hi đã mười tám tuổi.”



“?” Lý Minh Hiên khó hiểu.



Trầm Kế thả lỏng tựa vào sô pha: “Vương Trường Lâm năm đó là luật sư riêng của Hàn lão, chắc Hàn lão trước khi mất có để lại gì đó cho Trầm Hi.”



Lý Minh Hiên có chút ngoài ý muốn: “Cậu có vẻ không lo lắng chút nào?”



Trầm Kế thản nhiên: “Trầm Hi đã bị dưỡng thành đồ bỏ, tôi có gì phải lo. Huống chi, giao dịch của Hàn lão với Trầm gia năm đó cậu cũng không phải không biết, ông còn có thể lưu lại gì cho Trầm Hi chứ, đơn giản chỉ là chút quà kỉ niệm mà thôi. Về phần Vương Trường Lâm, hành vi đạo đức nghiệp vụ của ông ta ngày thường không tồi, có thể có được tín nhiệm của phụ thân thì chứng tỏ việc gì nên làm việc gì không nên làm ông ta biết rất rõ.”



Lý Minh Hiên không để ý gật gù: “Cậu biết là được rồi, chuyện Trầm gia tôi không nhúng tay, bất quá cậu cũng biết mẹ tôi tuổi càng lớn thì càng mềm lòng. Mấy hôm trước còn nói, Trầm Hi dù thế nào cũng là đứa con của cữu cữu, không hi vọng cậu với nó nháo quá kịch liệt. Phải biết, cha con bất hòa, anh em tranh đoạt gia sản, gia tộc gièm pha này nọ đều là tin tức đám phóng viên thích đưa tin nhất.”



Trầm Kế cười khẽ: “Yên tâm, Trầm gia tuyệt đối sẽ không lên báo vì vụ này. Trầm Hi đã sắp xuất ngoại, chờ vài năm sau nó trở lại thì phụ thân cũng đã về hưu, chỉ cần Trầm Hi ngoan ngoãn nghe lời, tôi không ngại nuôi thêm một đứa em.”



Hai chữ ‘xuất ngoại’ hấp dẫn sự chú ý của Lý Minh Hiên, đánh giá biểu tình thờ ơ của Trầm Kế, anh có chút thâm ý nói: “Thế giới này có một từ gọi là ngoài ý muốn, có vài người vẫn nên đặt dưới mí mắt thì tốt hơn.”



Ba chữ ngoài ý muốn kích thích thần kinh mẫn cảm của Trầm Kế, mày Trầm Kế khẽ nhíu nhẹ, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Có phụ thân kiềm chế, Trầm Hi không thể trở mình được. So với chán ghét ở trước mắt, không bằng đẩy đi xa một chút.”




Lý Minh Hiên thấy Trầm Kế nói vậy cũng không nhắc tới Trầm Hi nữa, đổi một đề tài khác: “Tôi đã lâu không ghé Thù Đồ, tối nay cùng đi uống một ly đi, thế nào?”



Trầm Kế mỉm cười: “Hóa ra cậu muốn tới Thù Đồ, cũng không cần chờ đến tối, bây giờ đi luôn đi, vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm.”



Trầm thị đến Thù Đồ bất quá chỉ tốn lộ trình nửa giờ đi xe, nửa giờ sau, Trầm Kế cùng Lý Minh Hiên đã xuất hiện ở cửa Thù Đồ.



Bất đồng với ban đêm, ban ngày Thù Đồ yên tĩnh rất nhiều.



Trầm Kế nghiêng đầu nói gì đó với Lý Minh Hiên, dư quang khóe mắt nhìn thấy người vừa bước vào thì trầm mặt.



Lý Minh Hiên rất nhanh chú ý tới sự khác thường của Trầm Kế, theo ánh mắt Trầm Kế nhìn qua, đối diện là Trầm Thừa đang tươi cười lấy lòng. Lý Minh Hiên bật cười liếc mắt nhìn vẻ mặt khoa trương của Trầm Thừa, lực bất tòng tâm nhún vai, tầm mắt rất nhanh chuyển qua người bên cạnh Trầm Thừa, ánh mắt lộ ra chút ngoài ý muốn.



Bên cạnh Trầm Thừa là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo xinh đẹp vô cùng bắt mắt, nhìn sơ qua thì thiếu niên cùng Trầm Kế, Trầm Thừa có vài phần tương tự, nhưng nhìn kĩ trên người thiếu niên có bóng dáng của một người. Lý Minh Hiên nghiêng đầu nhìn Trầm Kế, hiểu ra khúc mắc của đối phương.



Thiếu niên tựa hồ rất vui sướng khi có thể gặp được Trầm Kế, gương mặt xen lẫn ngoài ý muốn cùng mong đợi. Nhưng theo biểu tình trầm xuống của Trầm Kế, vui sướng trên mặt thiếu niên biến mất không còn, thế vào đó là lo lắng không yên. Lưu luyến nhìn Trầm Kế vài lần, thiếu niên cúi đầu nhích ra sau lưng Trầm Thừa.



Lý Minh Hiên có chút đăm chiêu nhìn hành động của thiếu niên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, hiện ra ý cười mỉa mai.



Bất quá trong chớp mắt, Trầm Thừa chạy tới bên cạnh hai người, lấy lòng cười nói: “Anh cả, anh họ.”



Lý Minh Hiên mỉm cười gật đầu, Trầm Kế chán ghét liếc mắt nhìn sau lưng Trầm Thừa, nghiêm mặt nói với Trầm Thừa: “Lập tức về nhà.”



Nụ cười của Trầm Thừa khựng lại trên mặt, cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn gật đầu vội vã rời đi. Sau lưng Trầm Thừa, thiếu niên lén nhìn về phía Trầm Kế, đối mặt với ánh mắt chán ghét của Trầm Kế, gương mặt thiếu niên lộ ra ủy khuất, cúi đầu bước nhanh theo Trầm Thừa đi ra ngoài.



Lý Minh Hiên có chút hứng thú chăm chú nhìn một loạt biến hóa của thiếu niên, đợi đến khi thiếu niên đi xa mới khẽ huých Trầm Kế bên cạnh, nhìn về phía phương hướng thiếu niên hỏi: “Trầm Dung?”



Trầm Kế có nén chán ghét gật gật đầu.



Lý Minh Hiên nghi hoặc: “Từ lúc nào quan hệ của nó thân thiết với Tiểu Thừa như vậy?”



Trầm Kế hừ lạnh: “Ngay năm trước, lúc đó cậu còn ở nước ngoài, cũng không biết nó làm thế nào tìm được Trầm Thừa. Trầm Thừa cũng ngu ngốc để nó theo bên cạnh.”




Lý Minh Hiên bị chọc cười: “Tiểu Thừa bị cậu nuông chiều thành thói quen rồi, bất quá Trầm Dung kia có chút tâm tư.”



Trầm Kế cười lạnh: “Bất quá chỉ là hi vọng xa vời những thứ không thuộc về mình mà thôi.”



Vòng luẩn quẩn con riêng muốn nhận tổ quy tông không ít, nếu là người khác Lý Minh Hiên còn có thể xem là trò cười, nhưng đề cập tới gia tộc của mẫu thân, Lý Minh Hiên cẩn thận rất nhiều: “Cậu tốt nhất nên cẩn thận với Trầm Dung, bộ dáng của nó có vẻ không cam tâm tình nguyện làm con riêng đâu.”



Lúc Lý Minh Hiên đánh giá Trầm Dung không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ tới Trầm Hi, anh cùng Trầm Hi kì thật cũng không thân thiết gì. Từ nhỏ đã cùng Trầm Kế lớn lên, hơn nữa Trầm phụ từ nhỏ đã lãnh đạm với Trầm Hi, tự nhiên mà nói Lý Minh Hiên vô tình hướng về Trầm Kế nhiều hơn, đối với Trầm Hi bất quá chỉ là chút tình cảm họ hàng bình thường. Nếu tính ra, số lần hai bọn họ ở cùng một chỗ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. So với loại có tâm tư như Trầm Dung, Trầm Hi tính tình táo bạo quả thật không xem là gì, khó trách Trầm Kế không hề để Trầm Hi trong mắt.



Lý Minh Hiên lúc này cũng không để tâm tới Trầm Hi lắm. Một mình tùy ý dạo bộ suốt một ngày ở Trung Kinh, lúc màn đêm buông xuống, Trầm Hi trở về Trầm gia.



Mua một sim điện thoại mới, Trầm Hi kết nối mạng, mở đoạn phim quay được hôm trước xem thử.



Tiếng thở dốc ám muội trong phòng vang lên, trên màn hình là hai cơ thể xích lõa dây dưa với nhau, tiếng thở dốc cùng động tác kịch liệt. Phải cám ơn chất lượng tuyệt hảo của camera, mặc dù dưới ngọn đèn mờ ảo vẫn có thể thấy rõ tướng mạo của hai người trong hình.



Ngón tay Trầm Hi xẹt qua bàn phím, lúc xuất hiện hai chữ tải lên, ngón tay ấn nhẹ một cái, khóe miệng Trầm Hi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt. Ngày mai cậu sẽ xuất ngoại, cái này xem là món quà cậu tặng cho bọn họ trước khi đi đi. Khoảng cách đêm đó đã là vài ngày, có lẽ không ai sẽ hoài nghi tới cậu, dù sao cậu cũng nổi danh là tính tình nóng nảy táo bạo.



Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đoạn phim này đã lên tới vài ngàn lượt xem. Bạn trên mạng điên cuồng gửi lời nhắn. Theo đánh giá ngày càng tăng, đoạn phim với tốc độ nhanh như chớp bắt đầu lan truyền khắp các trang web. Trầm Hi kiên nhẫn lật xem từng lời nhắn của bạn mạng, sau đó làm bộ như vô ý nhận ra hai người trong đoạn phim mà tiết lộ thân phận của bọn họ. Nhìn thấy hai cái tên Điền Văn Diệu cùng Trầm Dung bị bạn mạng không ngừng nhắc tới, Trầm Hi sung sướng mỉm cười.



Đời trước sau khi bị bỏ tù, cậu vô tình nhìn thấy hình ảnh Trầm Dung trên TV, thiên vương đương thời của làng giải trí. Không biết đời này dính phải một vụ bê bối thế này, nó còn có thể làm thiên vương nổi danh được nữa hay không? Về phần Điền Văn, Điền gia cùng Phương gia có tính toán cưới hỏi, có đoạn phim này, hẳn Phương gia phải nghiêm túc suy nghĩ lại.



Trầm Hi nhìn lướt qua hai người đang điên cuồng va chạm trong màn hình lần cuối, hài lòng tắt di động, rút sim vứt xuống sông.



Hủy thi diệt tích! [Tiêu hủy chứng cớ]



Hoàn


Bình Luận (0)
Comment