Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 57



Thù Đồ [57] PN – Cầu Hôn



*****



Đảo Đa Nhĩ Khoa vào tháng sáu là mùa đẹp nhất trong năm!



Trời xanh mây trắng, bờ cát mênh mông, biển rộng bao la, mỹ nữ, những buổi tiệc chè chén say sưa làm nó trở thành điểm du lịch vô cùng hấp dẫn.



Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang nhưng vẫn không thể ngăn cản nhiệt tình của nhóm du khách.



Trên bờ cát vàng ươm tùy ý có thể nhìn thấy những mỹ nữ mặc bikini nóng bỏng chơi bóng chuyền, bên cạnh là tốt năm tốp ba du khách vui vẻ vây xem. Trong đại dương xanh biếc, mọi người đang thích thú hưởng thụ sự mát mẻ của biển cả, cùng nhau đùa giỡn, hoặc là cưỡi mô tô lượn xung quanh, phía sau đuôi phun ra một dải sóng trắng thật dài gây ra từng đợt ồn ào náo động.



So với sự náo nhiệt bên này, bãi biển bên kia có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, một hàng dù che nắng đủ màu sắc xếp thành một hàng, phía dưới tán dù đều là những gương mặt nhàn nhã.



Dưới một tán dù che mắt màu xanh pha lẫn màu trắng, Trầm Hi trần trụi thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần đùi hoa hòe đủ màu sắc, lười biếng nằm ở đó, vẻ mặt nhàn nhã ôm máy tính chơi game.



“Hi, anh đẹp trai, muốn chơi chung không?”



Một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đi tới bên cạnh Trầm Hi, hơi khom thắt lưng, bầu ngực tròn trịa nóng bỏng khẽ rung, chỉ vào quả bóng chuyền trong tay cười nói.




Trầm Hi mỉm cười lắc đầu, cự tuyệt lời mời của mỹ nữ, hướng cô gái tỏ ý mình phải chơi game.



Mỹ nữ thất vọng liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, xoay người rời đi. Cách chỗ Trầm Hi không xa, vài cô gái mặc bikini tụ tập lại một chỗ, chỉ cô gái vừa trở lại từ chỗ Trầm Hi trêu ghẹo.



“Rebecca, anh đẹp trai kia chẳng lẽ bị mù sao? Hay là cậu không chịu lắc lư bộ ngực của mình cho anh ta xem a?”



Cô gái gái bị gọi là Rebecca kia bực bội: “Lắc tới mức sắp rớt ra luôn rồi. Anh ta không chịu nhìn thì mình có cách nào a?”



Đám cô gái nghe Rebecca nói vậy thì đều cười rộ lên, thấy Trầm Hi không hề phản ứng tới tiếng cười của bọn họ, cả đám chỉ có thể lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.



Trầm Hi tập trung hết lực chú ý vào game tự nhiên không biết những cô gái kia đang bình luận về mình, nhưng hết thảy lại dừng trong mắt người đàn ông anh tuấn đứng cách đó không xa.



Ánh mắt người đàn ông đó mang ý cười nhìn về phía Trầm Hi, ánh mắt lưu luyến bồi hồi trên nửa thân trần của cậu, bước nhanh tới bên cạnh: “Hi, cậu đẹp trai, có cần người bồi không?”



Trầm Hi ngay cả đầu cũng lười nâng lên, dứt khoát mở miệng cự tuyệt: “Không cần.”



Nụ cười trên mặt người nọ lại càng sâu hơn, hoàn toàn không bị lời cự tuyệt của Trầm Hi dọa: “Anh có thể làm rất nhiều việc nha, nấu cơm dọn dẹp làm ấm giường, việc nào cũng rành, không muốn thử một lần sao?”



Những lời này tựa hồ hấp dẫn sự chú ý của Trầm Hi, Trầm Hi nhân lúc rỗi liếc mắt nhìn người nọ, phụng phịu: “Lớn lên xấu quá!”



Hai chữ ‘rất xấu’ vừa nói ra, Phương Lạc Duy vẫn nằm ngủ bên cạnh Trầm Hi nãy giờ không khỏi bật cười, mở mắt ra, cùng người nọ gật đầu chào hỏi.



Người nọ cũng nhịn không được cười to thành tiếng, đưa tay xoa tóc Trầm Hi, biểu tình tràn đầy nuông chìu: “Còn tức giận sao?”



Trầm Hi hừ một tiếng, không nói gì. Phương Lạc Duy nén cười, nhẹ nhàng ngồi dậy: “Hai người tiếp tục, tôi đi bơi một chút đây.”



Lý Minh Hiên gật đầu với Phương Lạc Duy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Trầm Hi, ôm cả người cậu vào lòng mình: “Ngoan! Đừng giận!”



Trầm Hi phụng phịu nhìn về phía Lý Minh Hiên, cũng không phòng bị bị anh đột nhiên giữ lấy cằm mình, nụ hôn nóng bỏng theo sát đó hạ xuống, gắn bó triền miên, ánh mắt Trầm Hi chậm rãi tràn ra ý cười.



Thời gian buổi chiều trôi qua thật nhanh, bóng đêm rất nhanh liền buông xuống bãi biển. Phần lớn du khách đều chọn lựa quay về khách sạn, nhưng vẫn có không ít người ở lại bãi biển. Từ lúc Lý Minh Hiên xuất hiện, Phương Lạc Duy liền thức thời rời đi, cho dù tới giờ cơm tối cũng chỉ gửi qua một tin nhắn tỏ ý mình có thể tự giải quyết, bảo bọn họ cứ tùy ý.



Lửa trại được nhóm lên, nhóm người tụ tập ở bãi biển tốp năm tốp ba ngồi vây quanh, uống bia, tán gẫu. Đương nhiên cũng có du khách giống như Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi rời xa khỏi đám người, mỗi khi gặp nhau thì gật đầu, mỉm cười chào hỏi.



Lý Minh Hiên một tay dắt Trầm Hi, một tay cầm một cái túi thật lớn, cứ vậy dọc theo bãi biển ban đêm chậm rãi dạo chơi. Gió biển nhẹ nhàng thổi vào người cả hai, để âm thanh vui đùa ầm ĩ của đám người ở xa xa lại phía sau. Hai người yên lặng đi dạo cạnh bờ biển bao la, sóng biển nhẹ nhàng đánh lên chân cả hai, thoải mái không nói nên lời.




Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi đều không nói gì, chỉ đan mười ngón tay, im lặng hưởng thụ giờ phút yên tĩnh này.



Thẳng đến khi không còn nghe thấy âm thanh vui cười của đám người nữa, hai người mới ngừng lại. Lý Minh Hiên khom lưng lấy lều xếp trong túi ra, vô cùng thân thiết hôn một cái trên trán Trầm Hi: “Anh đi dựng lều, trong túi có thức ăn đó.”



Trầm Hi gật gật đầu, lấy ra một lon bia, thoải mái duỗi người nằm trên bãi cát mềm mại. Giương mắt nhìn, bầu trời màu lam đậm lóng lánh vô số vì sao, trong lòng Trầm Hi một mảnh yên bình.



Trọng sinh lại một đời, Trầm Hi chưa bao giờ nghĩ tâm mình sẽ có lúc bình yên như vậy. Đã không còn oán hận thấu xương, đã không còn kí ức đen tối, đã không còn lúc nào cũng phải mưu toan tính kế, thời gian đã chậm rãi xóa mờ vết thương. Cậu im lặng nằm ở nơi này, nghe sóng biển thì thầm, nhìn ánh sao trời lấp lánh bao la, bên cạnh còn có Lý Minh Hiên, Trầm Hi nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười.



Tiếng bước chân quen thuộc dừng ở bên cạnh, nụ hôn lành lạnh dừng lại trên môi.



“Suy nghĩ gì đó?” Lý Minh Hiên cúi người dịu dàng hôn Trầm Hi, cười hỏi.



“Nghĩ tới anh!” Trong bóng đêm, ánh mắt Trầm Hi sáng chói vô cùng, bên trong không còn tình tự Lý Minh Hiên xem không hiểu trước kia nữa, chỉ còn duy nhất hình bóng của anh, chiếm cứ toàn bộ.



Lý Minh Hiên cảm giác trái tim mình bị niềm hạnh phúc vô biên lấp đầy, nhịn không được một lần nữa cúi đầu chiếm giữ môi Trầm Hi. Lần này Lý Minh Hiên không vội vã xâm nhập vào miệng Trầm Hi để công thành đoạt đất, ngược lại cẩn thận dùng đầu lưỡi vẽ theo cánh môi Trầm Hi.



Môi Lý Minh Hiên có chút lạnh lẽo, mang theo vị bia nhàn nhạt, Trầm Hi kết hợp vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi Lý Minh Hiên, nhẹ nhàng dây dưa.



Nụ hôn dài trôi qua, Lý Minh Hiên lưu luyến dời khỏi môi Trầm Hi, xoay người đứng lên, thuận thế kéo theo Trầm Hi.



Trầm Hi nghi hoặc nhìn động tác của Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên mỉm cười hôn lên trán cậu: “Ngoan, nhắm mắt lại, anh có quà tặng cho em.”



Trầm Hi cười khẽ, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Thị giác bị che chắn, thính giác bắt đầu phóng đại, Trầm Hi cảm giác Lý Minh Hiên rời khỏi bên cạnh, nhưng rất nhanh sau đó hơi thở quen thuộc lại xuất hiện, trái tim Trầm Hi trong nháy mắt nảy lên, ẩn ẩn mang theo chút chờ mong.



“Tiểu Hi, em có nguyện ý vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh không?”



Sau khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, giọng nói dịu dàng của Lý Minh Hiên vang lên, cùng với tiếng biển thì thầm cứ vậy đâm thẳng vào tim Trầm Hi.



Trầm Hi mở mắt, dưới ánh trăng nhu hòa, Lý Minh Hiên quỳ một gối trước mặt, biểu tình thành kính, ánh mắt tràn đầy thâm tình vô tận. Tay phải Lý Minh Hiên nâng lê, trong bàn tay lẳng lặng nằm hai chiếc nhẫn tinh xảo, dưới ánh trăng thản nhiên lóe sáng lóng lánh.



Trong nháy mắt, Trầm Hi cảm thấy trái tim dường như không còn của mình nữa, nó nhảy lên thật kịch liệt. Lúc chờ đợi khi nãy, trong đầu cậu đã xoay chuyển rất nhiều ý niệm, nhưng duy độc có tình huống trước mắt là không có.



Lý Minh Hiên không hề sốt ruột với sự im lặng của Trầm Hi, chỉ kiên nhẫn nhìn cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Hi, cùng anh một chỗ, em có thể vĩnh viễn sẽ không có được đứa nhỏ của mình, thậm chí chúng ta cũng không thể như những cặp vợ chồng bình thường xuất hiện trước công chúng, cái tên của chúng ta có thể không bao giờ quang minh chính đại viết cạnh nhau, đối với nhiều người mà nói, chúng ta không thể nào tồn tại dưới ánh sáng. Chính là anh yêu em, anh rất ích kỉ muốn cột em vào bên cạnh anh, anh không có biện pháp cho em tất cả sự thừa nhận của pháp luật, anh chỉ có thể cho em chính bản thân mình. Anh yêu em, hơn nữa sẽ càng ngày càng yêu em nhiều hơn, thẳng đến khi tóc chúng ta bạc trắng rồi cùng nhau già đi.”



Lời nói của Lý Minh Hiên giống như một thanh kiếm sắc bén nhẹ nhàng đâm vào trái tim Trầm Hi, khóe miệng Trầm Hi bắt đầu không thể khống chế cong lên một chút. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, ánh mắt Trầm Hi tràn ngập ý cười, nhìn chằm chằm Lý Minh Hiên nhẹ giọng mở miệng: “Tôi đồng ý!”



Cùng với những lời này chính là nụ cười tươi rói nở rộ trên mặt Lý Minh Hiên.




Đứng dậy, đeo nhẫn cho nhau, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát, Lý Minh Hiên vừa lòng nắm chặt tay Trầm Hi, mười ngón đan xen, hai chiếc nhẫn chặt chẽ nằm cạnh nhau.



“Tiểu Hi, anh thực vui sướng.”



“Ừ!”



Trầm Hi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, chủ động áp tới hôn Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên rất nhanh liền ôm lấy Trầm Hi, dùng sức hôn trở lại.



Trong nụ hôn kịch liệt, sơ mi hai người đều bị đối phương lột ra ném xuống đất. Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, Trầm Hi cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình từ khi trọng sinh tới nay rốt cuộc đã được lấp đầy.



Từ xa xa nhìn tới, chỉ thấy hai bóng người dây dưa cùng một chỗ, cùng nhau phập phồng.



Theo gió biển ẩn ẩn truyền tới một đoạn trò chuyện khe khẽ.



“Vào trong lều đi.”



“Ngoan, yên tâm chung quanh không có ai cả.”



“Ừm, nhẹ một chút.”



“Ngoan, nhịn một chút, rất nhanh là tốt rồi.”



“Biểu ca.”



“Sao?”



“Tôi yêu anh!”



“Anh cũng yêu em!”



Hoàn


Bình Luận (0)
Comment