Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 77



Thù Đồ [77]



*****



Lúc tin tức Trầm Dung được Trầm gia nộp tiền bảo lãnh rơi vào tai Trầm Hi, cậu đang bị phóng viên bao vây dưới lầu công ty.



Bởi vì lần đầu xuất hiện sau vụ việc Trầm Thừa nghiện ma túy, phóng viên hiển nhiên rất kích động với sự xuất hiện của Trầm Hi, đều đuổi theo cậu muốn có được tin tức có một không hai. Đối với đủ loại câu hỏi được đặt ra, Trầm Hi không chút biến sắc dùng bốn chữ ‘không thể trả lời’ đáp lại, thẳng đến khi có phóng viên hô lớn tin tức Trầm Dung được Trầm gia nộp tiền bảo lãnh, vẻ mặt Trầm Hi mới có biến hóa.



Phóng viên nhạy bén phát hiện vẻ mặt của Trầm Hi, lập tức lập lại câu hỏi trước đó, Trầm Hi khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn phóng viên một cái, cái gì cũng không nói.



Thật vất vả dưới sự bảo vệ của vệ sĩ tiến vào công ty, lão K đã sớm có mặt trong phòng làm việc của cậu.



Nhìn thấy lão K, Trầm Hi nhớ tới vấn đề phóng viên hỏi trước đó, khó hiểu mở miệng nói: “Trầm Dung được Trầm gia nộp tiền bảo lãnh là chuyện gì? Trầm tiên sinh không phải đã biết vì sao Trầm Thừa hít ma túy sao? Vì sao còn nộp tiền bảo lãnh nó ra?”



Lão K tựa hồ có tâm sự, cũng không nghe thấy lời Trầm Hi, Trầm Hi nghi hoặc vỗ vỗ ông: “Làm sao vậy?”



Lão K lắc đầu không nói, chỉ đặt một bản báo cáo trước mặt Trầm Hi.



“Cậu trước xem cái này đã.”




Trầm Hi nghi hoặc nhận lấy, tầm mắt nhanh chóng đảo qua nội dung trên đó, theo tầm mắt di chuyển, cơ thể cậu rõ ràng cương cứng ở nơi đó.



Lão K lo lắng nhìn Trầm Hi, Trầm Hi cúi đầu không lộ rõ biểu tình trên mặt, ông không thể đoán được tâm tình của Trầm Hi lúc này, nhưng ông biết nhất định không thể bình tĩnh được. Phần báo cáo kia kì thật cũng không có nhiều nội dung, trên đó là một ít chuyện ông điều tra được có liên quan tới Hàn gia. Duy chỉ có một chuyện là ngoại lệ, là ông vô tình phát hiện ra, cũng vì nó mà ông gọi Trầm Hi tới công ty một chuyến. Theo thời gian Trầm Hi dừng lại trên bản báo cáo ngày càng lâu, sự lo lắng trong mắt lão K lại càng sâu hơn. Ông không biết chuyện này đối với Trầm Hi có ảnh hưởng cỡ nào, nhưng ông không có quyền dấu diếm.



Phòng làm việc chìm vào yên tĩnh, một lát sau, Trầm Hi ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Có tra được kết quả giám định không?”



Giọng điệu Trầm Hi vẫn vô cùng bình thản, giống như chỉ thuận miệng hỏi một vấn đề bình thường nào đó. Lão K dấu đi lo lắng trong mắt, lắc lắc đầu: “Đã qua lâu lắm rồi, chỉ có thể tra được năm đó Trầm Đức Hàn từng làm kiểm tra, nhưng kết quả giám định thì không thể tra được nữa.”



Trầm Hi lẳng lặng nghe lão K nói, tầm mắt một lần nữa dừng lại trên bản báo cáo. Bản kiểm tra DNA đập vào mắt cậu, nhìn hai cái tên quen thuộc trên đó lộ ra ý mỉa mai thật sâu. Trầm Hi theo bản năng siết chặt phần báo cáo, những những việc từng trải qua lúc ở trong tù cùng lúc còn bé ở đời trước luân phiên hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại trên gương mặt lạnh lùng của Trầm phụ.



Trầm Hi không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này, có phẫn nộ, có mờ mịt, còn có ẩn ẩn một tia sợ hãi đối với kết quả, lòng tin trước giờ lung lay sắp đổ, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái sẽ đổ sụp xuống.



Đời trước Trầm Hi đã vô số lần tự hỏi bản thân, vì cái gì Trầm phụ lại không thích mình? Vì cái gì Trầm gia không thích mình? Cậu vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là mẫu thân, bởi vì giận chó đánh mèo, nhưng hiện giờ chân tướng đã xuất hiện trước mắt. Trầm phụ lạnh lùng, Trầm phụ thờ ơ, Trầm phụ bỏ mặc cậu bị bỏ tù, hết thảy đều có một lý do hợp lý, bởi vì cậu không phải đứa con của Trầm phụ.



Trầm Hi từng tưởng tượng ra vô số lí do, nhưng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Nếu cậu không phải đứa con của Trầm phụ, kia cậu báo thù còn có ý nghĩa gì? Mục đích sống của cậu lại ở nơi nào? Đời trước sống trong tù mười năm đến khi sống lại, toàn bộ lòng tin chống đỡ cậu chính là Trầm gia nợ cậu, cậu phải từng chút từng chút đòi lại toàn bộ. Cậu muốn cha con Trầm gia bất hòa, anh em phản bội, cậu muốn tự tay hủy diệt Trầm gia. Nhưng hiện giờ cậu lại đột nhiên phát hiện mình rất có thể không phải đứa con của Trầm gia, kia Trầm gia còn nợ cậu sao?



Trầm Hi trầm mặc làm lão K vô cùng bất an, sự tình đã phát triển vượt khỏi dự đoán của bọn họ. Lão K không biết làm thế nào khuyên Trầm Hi, sự thực trong đầu ông cũng tràn đầy nghi vấn. Năm đó Trầm Đức Hàn cùng Hàn Nhu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trầm Đức Hàn vì sao lại nghi ngờ Trầm Hi không phải con mình. Nhất là khoản thời gian Trầm Đức Hàn làm kiểm tra là sau khi Hàn Nhu mất không lâu, chẳng lẽ năm đó Hàn Nhu qua đời vẫn còn ẩn tình bọn họ không biết? Mấu chốt nhất là kết quả kiểm tra năm đó rốt cuộc là gì? Theo thái độ của Trầm Đức Hàn đối với Trầm Hi, lão K ẩn ẩn có dự cảm xấu.



Lão K vắt hết óc định nói gì đó đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, nhưng chưa đợi ông kịp nghĩ ra chủ đề, Trầm Hi đột nhiên ngẩng đầu.



“Ông có cảm thấy chuyện này thực vớ vẩn không?”



Lão K lần đầu tiên cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ Trầm Hi, Trầm Hi tựa hồ cũng không cần ông trả lời.



“Tôi hận Trầm Đức Hàn, hận ông ta vô tình với mẫu thân, hận ông ta lạnh lùng với tôi, hận không ta chưa từng xem tôi là con của mình. Tôi hận tất cả mọi người trong Trầm gia, bởi vì bọn họ là người một nhà, mà tôi ở bên cạnh bọn họ lại vĩnh viễn chỉ giống một người ngoài cuộc. Tôi trả thù bọn họ, tôi lập bẫy để cha con bọn họ bất hòa, anh em phản bội, bởi vì tôi chưa bao giờ cảm nhận được thân tình từ bọn họ, vì thế tôi cũng muốn hủy diệt thứ tình cảm đó của bọn họ. Nhưng hiện giờ tôi đột nhiên phát hiện, hóa ra đối với bọn họ tôi thật sự chỉ là một người ngoài, hết thảy những điều tôi kì vọng đều không thuộc về tôi, như vậy hết thảy những thứ tôi làm là vì cái gì đây?”



Giọng nói Trầm Hi lộ ra mê mang cùng chối bỏ chính mình, lão K bối rối: “Tiểu Hi!” Ông trực tiếp đánh gảy lời cậu: “Chuyện này vẫn chưa điều tra rõ, bây giờ vẫn không thể kết luận, nói không chừng căn bản không giống như cậu nghĩ đâu.”



“Không giống như tôi nghĩ sao?” Trầm Hi nhẹ nhàng vuốt ve bản báo cáo trong tay, hạ quyết tâm: “Tôi tới bệnh viện.”



Mặc kệ sự tình rốt cuộc có giống như cậu nghĩ hay không, chuyện này cậu cần Trầm phụ cho mình một đáp án.



Lão K im lặng thở dài một hơi, ý của ông là thông qua Sở Thiến Thiến lấy tóc của Trầm phu, sau đó kiểm tra với DNA của Trầm Hi. Như vậy mặc kệ kết quả thế nào, kích thích đối với Trầm Hi vẫn nhẹ nhàng hơi đối mặt thẳng thắn với Trầm phụ. Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Trầm Hi, lão K biết mình không thể khuyên được, chỉ cam chịu.



Trầm Hi tới làm nhóm vệ sĩ canh giữ ở bệnh viện chấn động, quan hệ bất hòa giữa Trầm Hi cùng Trầm phụ cũng không phải bí mật. Ngay cả Sở Thiến Thiến thấy Trầm Hi một mình xuất hiện cũng vô cùng bất ngờ, kinh ngạc cũng lộ rõ trên mặt.



“Trầm tiên sinh có ở trong không?” Phản ứng của mọi người bị Trầm Hi xem trong mắt, nhưng cậu không để ý, chỉ nhìn Sở Thiến Thiến hỏi.



Sở Thiến Thiến lập tức hoàn hồn, cứ việc cô cảm thấy chuyện Trầm Hi tới tìm Trầm phụ rất cổ quái, nhưng trên mặt hoàn toàn không lộ ra.




“Trầm tiên sinh đang ngủ, Tam thiếu muốn chờ không?”



Trầm Hi trầm mặc gật gật đầu, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh tiến vào. Sở Thiến Thiến có chút do dự, nhưng cuối cùng quyết đoán rời khỏi phòng bệnh, cô nhạy bén cảm nhận được tình tự Trầm Hi rất bất thượng, sự tình liên quan tới Trầm Hi, cô vẫn tránh xa một chút thì tốt hơn.



Nhóm vệ sĩ nhìn nhau, do dự báo chuyện này cho Trầm Kế, về phần Trầm Kế có phản ứng gì, nó không nằm trong phạm vi bọn họ quan tâm.



Trầm Hi không để tâm tới tâm tư cẩn thận của đám người bên ngoài phòng bệnh, lúc này lực chú ý của cậu hoàn toàn bị Trầm phụ nằm trên giường bệnh hấp dẫn. So với nửa năm trước, Trầm phụ đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh rõ ràng đã già hơn rất nhiều, màu da trên mặt cũng không còn hồng hào mà xám xịt đi không ít, trên đầu ẩn ẩn có thể nhìn thấy không ít sợi bạc lẫn trong mớ tóc đen.



Trầm Hi lẳng lặng đứng nơi đó, tướng mạo Trầm phụ chính là hình mẫu tiêu chuẩn của người Trầm gia, mặt rộng chữ điền, trong ấn tượng, ông nội cũng giống như vậy, lại càng miễn bàn tới Trầm Kế cùng Trầm Thừa lại càng tương tự như Trầm phụ. Trong những đứa nhỏ của Trầm gia, duy chỉ có mình cậu không giống Trầm phụ một chút nào, lúc còn nhỏ thì giống mẫu thân, nhưng theo tuổi ngày càng lớn lại càng giống người cữu cữu đã qua đời, khó trách Trầm phụ hoài nghi mình không phải đứa nhỏ của Trầm gia.



Trầm Hi cứ vậy im lặng đứng đó, cũng không biết qua bao lâu, ánh mắt Trầm phụ giật giật, ẩn ẩn có dấu hiệu tỉnh lại.



Trầm phụ mơ mơ màng màng có người đứng trước mặt, theo bản năng mở miệng: “Thiến Thiến?”



Trầm Hi thản nhiên nói: “Là tôi.”



Âm thanh của Trầm Hi làm Trầm phụ rất bất ngờ, mở mắt ra liền nhìn thấy Trầm Hi thẳng tắp đứng trước mặt mình, ánh mắt sâu thăm thẳm, lộ ra tình tự ông xem không hiểu.



“Anh tới đây làm gì?” Trầm phụ ghét bỏ nói.



Tầm mắt Trầm Hi đảo qua biểu tình Trầm phụ, chậm rãi mở miệng: “Tôi có chuyện muốn biết đáp án.”



Trong lòng Trầm phụ khẽ động, nghi hoặc nhìn chằm chằm Trầm Hi: “Anh muốn biết cái gì.”



Trầm Hi nhìn chằm chằm Trầm phụ, mở miệng gằn từng tiếng: “Tôi có phải đứa nhỏ của Trầm gia, có phải con của ông hay không?”



Những lời này đập vào trong tai Trầm phụ, cảm giác kinh ngạc hoàn toàn không thể che dấu. Sau khi kinh ngạc qua đi, trên mặt Trầm phụ nhanh chóng hiện lên một tia tức giận: “Đồ bất hiếu, anh nói cái gì?”



Trầm Hi hoàn toàn thở ơ với phản ứng của Trầm phụ, chỉ lặp lại vấn đề mình muốn biết: “Tôi có phải con của ông hay không?”



Giọng điệu của Trầm Hi thực sự làm Trầm phụ phẫn nộ, ông lung tung quơ lấy đống tạp chí đặt bên cạnh ném về phía Trầm Hi.



“Đồ bất hiếu, anh cho là anh không phải con tôi, mà tôi lại nhẫn nhịn để anh sống trong Trầm gia nhiều năm như vậy sao, từ lúc anh mới sinh ra tôi liền bóp chết anh rồi.”



Trầm phụ cứ việc nằm trên giường bệnh, nhưng lúc phẫn nộ sức lực cũng không nhỏ. Đống tạp chí bị ném vào mặt Trầm Hi, cạnh bìa sác bén rạch trên mặt cậu thành một vệt máu, Trầm Hi hoàn toàn không để ý tới việc này, cậu nhìn thẳng vào ánh mắt như sắp phun ra lửa của Trầm phụ, cúi đầu cười thành tiếng.



“Hóa ra tôi là con của ông, là đứa nhỏ của Trầm gia.”



Giọng nói Trầm Hi tràn đầy trào phúng, làm Trầm phụ khó chịu không thể lý giải nổi, cơn phẫn nộ của ông một lần nữa bị kéo lên: “Anh đây là giọng điệu gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy Trầm gia rất có lỗi với anh à?”




Trầm Hi hờ hững nhìn chằm chằm Trầm phụ, tiếp tục mở miệng: “Từ nhỏ ông đã không thích tôi, chưa từng xem tôi là con ông. Trước kia tôi vẫn nghĩ vì ông không thích mẫu thân nên mới giận chó đánh mèo qua tôi, nhưng hôm nay tôi mới biết hóa ra ông vẫn luôn nghi ngờ thân thế của tôi. Tôi hỏi ông chính vì muốn biết lí do thật sự vì sao ông lại coi thường thôi nhiều năm như vậy, nhưng hiện giờ ông đã thừa nhận tôi là con ông, vậy ông nói cho tôi biết đi, so với Trầm Kế cùng Trầm Thừa, Trầm gia có điểm nào làm tôi không thất vọng?”



Trầm Hi không nhanh không chậm nói những lời này lại làm Trầm phụ hoàn toàn nổi giận. Một màn trước mắt gợi lên kí ức làm ông khó chịu trước kia, ông nhìn gương mặt Trầm Hi, nó giống hệt gương mặt Hàn Du, năm đó cũng vậy. Sau khi Hàn Nhu chết, Hàn Du cũng làm trò trước mặt mọi người, vẻ mặt âm trầm chất vấn ông vì sao lại làm Hàn Nhu thất vọng? Ánh mắt khiển trách của mọi người làm ông lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng lại không thể mở miệng biện giải cho mình, chỉ có thể để mặc Hàn Du nhục nhã mình.



Trầm phụ run rẩy chỉ tay về phía Trầm Hi, ông làm sao lại có lỗi với bọn họ, mặc kệ là Hàn Nhu hay Trầm Hi, ông làm sao có lỗi với bọn họ cơ chứ?



Gương mặt Trầm Hi cùng Hàn Du trong kí ức dần dần trùng lấp lên nhau, tất cả phẫn nộ của Trầm phụ đọng lại cùng một chỗ, lớn tiếng quát: “Anh cái đồ bất hiếu này, anh biết cái gì chứ! Anh cảm thấy Trầm gia thực có lỗi với anh, anh cho rằng Hàn gia tốt đẹp lắm sao? Anh nghĩ Hàn gia là người thế nào chứ, tôi nói cho anh biết, cảm đám người Hàn gia đều là kẻ điên, một đám điên! Anh có phải cảm thấy mẫu thân anh thực ủy khuất, anh có biết năm đó cô ta đã làm gì không? Cô ta cùng kẻ điên cữu cữu của anh dùng cơ nghiệp trăm năm của Hàn gia lập bẫy muốn kéo Trầm gia xuống nước. Tôi có lỗi với cô ta sao, tôi làm sao mà có lỗi chứ, là cô ta có lỗi với tôi. Anh cho là vì sao cô ta phải nhảy lầu, bởi vì cô ta mang thai, đứa nhỏ đó không phải của tôi, cô ta vì che dấu gièm pha mới nhảy lầu. Anh có biết mấy năm nay mỗi lần tôi nhìn thấy anh, tôi lại nhớ tới cô ta, nhớ tới đứa nghiệt chủng trong bụng cô ta, nhớ tới cô ta lén lút ở bên ngoài ngoại tình với một thằng đàn ông khác.”



Trầm phụ nói tới đây thì thở phì phò, Hàn Nhu ngoại tình là sỉ nhục trong cuộc đời ông. Người ngoài đều cảm thấy Hàn Nhu vô cùng chân tình, là ông có lỗi với Hàn Nhu, ông vẫn luôn nghĩ Hàn Nhu yêu mình, nhưng Hàn Nhu ngoại tình đã hung hăng tát lên mặt ông. Buồn cười nhất là ông vẫn không thể nào thanh minh, chỉ có thể giấu trong lòng, cho dù Hàn Du nhục nhã ông như vậy cũng không thể mở miệng cãi lại một câu.



Trầm phụ gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Hi, Trầm Hi là con của ông thì sao chứ? Sự tồn tại của Trầm Hi mấy năm nay bất quá chỉ đang nhắc nhở ông, người phụ nữ Hàn Nhu kia đã từng đùa giỡn ông thế nào.



Từ lúc Trầm Hi nhìn thấy bản báo cáo hoài nghi thân thế mình từ chỗ lão K, cậu đã ẩn ẩn có suy đoán mẫu thân ngoại tình. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt sỉ nhục của Trầm phụ, Trầm Hi nhịn không được cười lạnh.



“Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào cặn bã như Trầm tiên sinh! Ông nói là mẫu thân có lỗi với ông, sao ông không tự xem lại bản thân mình đi? Ông cảm thấy mẫu thân có người đàn ông khác ở bên ngoài là sỉ nhục, vậy còn ông? Ông ở ngoài bao dưỡng Chu Minh Mị tính là gì? Nếu không phải ông từng chút làm mẫu thân thương tâm, mẫu thân yêu ông như vậy sao lại ra ngoài tìm người khác cơ chứ? Ông chỉ biết đổ hết tội lỗi lên người mẫu thân, ông căn bản không thèm nghĩ tới, hết thảy ngọn nguồn đều do ông mà ra. Nếu ông không thương mẫu thân, vì cái gì ông lại kết hôn với mẫu thân, nếu đã kết hôn, ông dựa vào cái gì chỉ biết yêu cầu mẫu thân mà không chịu yêu cầu bản thân mình? Ngay cả trách nhiệm cơ bản của một người đàn ông ông cũng không làm được, nói tới nói lui, ông bất quá chỉ là một tên đàn ông ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà thôi.”



Trầm phụ bị những lời này làm tức tới mặt mày đỏ bừng, run rẩy chỉ về phía Trầm Hi, nhưng nửa ngày cũng không nói nên lời.



Trầm Hi tiến tới từng bước, cúi người nhìn về phía Trầm phụ: “Ông nói năm đó mẫu thân liên hợp cữu cữu tính kế Trầm gia, ông tự hỏi lương tâm mình xem, ông rốt cuộc đã làm gì mới có thể chọc cữu cữu giận tới mức liều mạng dùng trăm năm cơ nghiệp Hàn gia để lập bẫy ông? Mấy năm nay ông luôn phòng bị tôi, lại trăm phương ngàn kế muốn dưỡng tôi thành đồ bỏ, có phải vì Hàn gia gặp chuyện không may năm đó do ông ngấm ngầm hãm hại, vì thế ông sợ hãi, sợ tôi biết được sự thật, sợ tôi sau khi trưởng thành sẽ làm gì đó với Trầm thị? Ông nói Trầm gia không có lỗi với tôi, có phải ông thấy Trầm gia nuôi tôi lớn, cho tôi tiền tiêu là đủ rồi đúng không? Nhưng hình như ông đã quên, nuôi lớn tôi là bảo mẫu, mà tiền tôi dùng chính là gia sản ông ngoại lưu lại năm đó.”



Giọng điệu Trầm Hi tràn ngập mỉa mai, làm Trầm phụ không nói được một câu.



“Trầm tiên sinh yên tâm, tôi thật sự không có bất cứ hứng thú nào với Trầm thị, một xí nghiệp sắp đóng cửa có gì đáng giá để tôi quan tâm chứ? Trầm tiên sinh thay vì đặt lòng phòng bị lên người tôi, không bằng ông hảo hảo suy nghĩ một chút, xem những đứa con còn lại của ông có thể xoay chuyển cục diện rối rắm của Trầm thị hiện giờ hay không. Tôi nhớ rõ, anh cả hình như đã bị ban giám đốc khai trừ, anh hai hít ma túy, sau này hẳn cũng hoàn toàn phế bỏ. Nga, đúng rồi, ông vẫn còn một đứa con riêng yêu dấu mà, không bằng ông nhận nó về Trầm gia đi? Tôi nghe nói sau Điền Văn Diệu, nó đang quấn lấy Trương Khâu, với khả năng giao tiếp của nó, hẳn Trầm tiên sinh không cần lo lắng cơ nghiệp trăm năm của Trầm gia mất trong tay đời con cháu này. Đương nhiên, việc đầu tiên Trầm tiên sinh cần làm là giúp nó thoát khỏi tội danh buôn bán thuốc phiện, thật sự là làm khó Trầm tiên sinh.”



Nếu ánh mắt có thể giết người, Trầm Hi xác định mình nhất định đã chết không biết bao nhiêu lần dưới ánh mắt của Trầm phụ, đáng tiếc người đàn ông cao lớn trong quá khứ hiện tại bất quá chỉ là một ông già yếu ớt không thể cử động, đang nằm trên giường bệnh oán hận trừng cậu mà thôi.



Trầm phụ cố gắng làm tình tự mình bình ổn lại, gian nan mở miệng: “Đừng quên anh cũng họ Trầm, Trầm gia mất đi thì anh cũng hai bàn tay trắng.”



Trầm Hi mỉm cười: “Chuyện này không cần Trầm tiên sinh lo lắng.” Nói xong những lời này, Trầm Hi đứng thẳng dậy lùi ra sau vài bước: “Đúng rồi, xin Trầm tiên sinh phải hảo hảo giữ gìn sức khỏe, tôi chờ ông gặp phải sự báo ứng cuối cùng.”



Không nhìn tới ánh mắt muốn giết người của Trầm phụ, Trầm Hi xoay người đẩy cửa phòng bệnh. Ngoài cửa không xa, Lý Minh Hiên lẳng lặng đứng ở nơi đó.



Hoàn


Bình Luận (0)
Comment