Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 99



Thù Đồ [99] Phiên Ngoại Trầm Hi VS Lý Minh Hiên – Vương Tử VS Kỵ Sĩ



*****



“Congratulations lashing happiness to you both.”



Chú da đen mặt tròn mũm mĩm cười híp mắt chúc mừng Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên, đồng thời với lời chúc phúc còn đưa tới một tờ giấy mỏng. Trầm Hi mỉm cười nhận lấy, quay đầu nhìn về phía Lý Minh Hiên, Lý Minh Hiên cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cậu, trong mắt tràn đầy ý cười thỏa mãn.



Vài tháng sau khi cầu hôn ở đảo Đa Nhĩ Khoa, Lý Minh Hiên rốt cuộc cũng dành được mười ngày nghỉ phép cùng Trầm Hi tới Las Vegas, nhận giấy chứng nhận kết hôn.



Hai người thân mật trở về biệt thự thuê ở đây, Lý Minh Hiên nuông chiều nắm tay Trầm Hi, cúi đầu cắn nhẹ tai cậu, khẽ nói: “Trầm tiên sinh, cậu có chuẩn bị tâm lý thật tốt để phụ trách người ở bên cạnh cậu suốt cuộc đời còn lại không?”



Trầm Hi sợ ngứa trốn tránh động tác của Lý Minh Hiên, híp mắt nhìn anh: “Thế Lý tiên sinh đã chuẩn bị tốt chưa?”



“Đương nhiên!” Vẻ mặt Lý Minh Hiên rất nghiêm túc: “Từ tâm lý tới thân thể đều chuẩn bị tốt, nếu Tiểu Hi không tin có thể tự mình kiểm nghiệm một phen.”



Mắt thấy Lý Minh Hiên vừa nói xong, tay trái đã theo vạt áo sơ mi của cậu sờ soạng tiến vào bên trong, Trầm Hi không thể không xụ mặt né tránh động tác của anh: “Đừng nháo, lát nữa mọi người tới ngay đó.”



Lý Minh Hiên lập tức sáp tới hôn Trầm Hi, thấp giọng nói: “Sợ gì chứ, chúng ta đã đăng kí rồi.”



Lời anh nói làm ánh mắt Trầm Hi lộ ra ý cười, vẻ mặt không hề có chút uy hiếp nào.




Lý Minh Hiên vòng tay ôm Trầm Hi, đẩy sâu nụ hôn, tuy Trầm Hi cảm thấy thời điểm này không thích hợp nhưng mấy chữ đã đăng kí kia làm cậu cũng không thể khống chế mà hưng phấn, không chỉ không đẩy Lý Minh Hiên ra, ngược lại vòng tay ôm lấy anh.



Hai người vừa mới hôn được một nửa, chuông cửa đã vang lên, Trầm Hi khẽ đẩy Lý Minh Hiên: “Có người tới rồi.”



Lý Minh Hiên cản động tác của cậu, càng dùng sức ma sát môi cậu: “Để họ đợi đi, đánh gảy người ta hôn môi là không có đạo đức.”



Trầm Hi vui vẻ phối hợp tiếp tục nụ hôn với Lý Minh Hiên, tiếng chuông cửa ngừng lại, lúc này đổi thành di động.



“Chào độc a, chào độc a, chào độc độc độc độc độc a!” Lúc một loạt tiếng độc vô cùng đặc biệt vang lên, cho dù là Lý Minh Hiên cũng không thể tiếp tục kiên trì, chán chường nhìn Trầm Hi.



Trầm Hi nhịn không được bật cười, nhấn nghe: “Alo.”



“Tôi biết hai người đang ở bên trong, xin hãy lưu lại tiết mục đặc biệt cho đêm nay, nếu còn không chịu mở cửa thì bánh kém sẽ chảy hết a.”



Âm thanh lão K nghe có vẻ rất nghiêm trang, Trầm Hi nghe vậy cũng không khỏi đỏ mặt. Mãi tới khi Lý Minh Hiên ra mở cửa cho lão K vào trong, sắc đỏ trên mặt cậu vẫn chưa rút đi. Lão K làm ra biểu tình ‘tôi hiểu’ nhìn Trầm Hi nháy nháy mắt, Trầm Hi dở khóc dở cười.



Theo Lão K là người đầu tiên tới, đám Phương Lạc Duy, Diệp Hàn cũng lục tục chạy tới, xuất hiện cuối cùng là Trầm Kế cùng Trầm Thừa. Mọi người đều nhận được lời mời khi ở trong nước, cố ý dành thời gian bay tới Las Vegas chúc mừng Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên đăng kí kết hôn. Những người được mời tới đều là bạn bè tốt biết rõ nội tình, Lý Minh Hiên hi vọng cuộc hôn nhân của mình cùng Trầm Hi có thể được mọi người chúc phúc.



Khách khứa hai người rất nhanh đã tới đông đủ, sắc trời dần dần tối, ánh đèn được bố trí tỉ mỉ trong biệt thự đồng loạt bật sáng. Vì hiện tại đang đầu thu, Lý Minh Hiên tổ chức PARTY ở sân sau biệt thự. Theo ánh đèn rực sáng, nhất thời cả hoa viên tràn đầy màu sắc, chiếc bàn dài sạch sẽ, thức ăn phong phú, dàn nhạc náo nhiệt, còn có những gương mặt tràn đầy nụ cười của mọi người.



Lý Minh Hiên nắm tay Trầm Hi đi một vòng, khống chế không được muốn để mọi người biết tâm tình hạnh phúc của mình lúc này. Trầm Kế mỉm cười nhìn động tác của Lý Minh Hiên, im lặng nắm tay Trầm Thừa ở bên cạnh, thấp giọng nói: “A Thừa, không bằng chúng ta cũng đi đăng kí đi?”



Trầm Thừa nghe vậy cũng động tâm, trên mặt lại làm bộ mất kiên nhẫn: “Trong hộ khẩu chúng ta đã ở cùng nhau rồi, cần chi làm việc thừa như vậy.”



“Thế thôi vậy!” Trầm Kế lập tức lắng nghe.



Trầm Thừa nghẹn, oán hận nhìn qua Trầm Kế, đối diện là ánh mắt tràn đầy ý cười của anh.



Động tác của hai người dừng lại trong mắt Trầm Hi, Trầm Hi cứ cảm thấy cổ quái không nói nên lời, nhưng cố tình lại thấy biểu tình bọn họ tựa hồ rất quen thuộc.



“Anh họ, anh có cảm thấy anh cả cùng anh hai ở cùng nhau rất kì quái?”



Trầm Hi tò mò, nhịn không được hỏi, Lý Minh Hiên nghĩ tới chuyện Trầm Kế nói với mình, ánh mắt lộ ra ý cười, ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Sao lại kì quái?”



Trầm Hi đang định trả lời, nhưng lúc nhìn thấy biểu tình Lý Minh Hiên thì thoáng giật mình, cậu hiểu vì sao mình cảm thấy biểu tình của hai người đó quen thuộc rồi. Mắt thấy Trầm Hi lúc đầu là bừng tỉnh, sau đó lại biến thành kinh ngạc, Lý Minh Hiên gật gật đầu: “Bọn họ ở cùng một chỗ.”



“Thật sao?” Trầm Hi không dám tin hỏi, Lý Minh Hiên khẳng định ‘ừ’ một tiếng.



Trầm Hi chớp chớp mắt, đột nhiên không biết nên nói gì, trong đầu vô thức hiện lên lời nói cuối cùng của Vương Trường Lâm, tâm nguyện của Vương Trường Lâm cuối cùng đã đạt được theo phương phức này sao?



Lý Minh Hiên buồn cười nhìn biểu tình của Trầm Hi, nắm tay cậu đi tới một góc không người, khẽ nâng cằm Trầm Hi, cúi đầu hôn xuống.



“Lúc này em nên nghĩ về anh.”




Câu nói chuyên chế này làm Trầm Hi không khỏi bật cười, đưa tay đẩy Lý Minh Hiên: “Mọi người còn đang ở đây, chúng ta trốn như vậy cũng không tốt lắm đi?”



Lý Minh Hiên nhướng mi, theo lý nói: “Nghiêm khắc mà nói, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, bọn họ hẳn sẽ hiểu.”



Ý cười trên mặt Trầm Hi càng sâu hơn: “Về phòng ngủ?”



“Tốt!” Lý Minh Hiên trực tiếp dùng hành động trả lời.



Hai người nắm tay nhau bỏ lại đám người trong hoa viên, lén lút chạy về phòng ngủ ở lầu hai. Ai cũng không bật đèn, ánh đèn ngoài hoa viên đủ để chiếu sáng cả phòng ngủ.



Lý Minh Hiên kéo Trầm Hi đi tới chính giữa phòng, quỳ gối một chân, giống như kỵ sĩ thề trung thành với quốc vương của mình.



“Anh thề sẽ quý trọng tình yêu của chúng ta, mặc kệ là hiện tại, tương lai hay vĩnh viễn.



Anh thề sẽ tín nhiệm em, tôn trọng em, giống như tín nhiệm và tôn trọng chính mình.



Anh thề vô luận bần cùng hay giàu có anh đều muốn cùng em vượt qua.



Anh thề vô luận gặp phải chuyện gì, anh vẫn luôn canh giữ bên em.



Anh thề sẽ luôn trung thành yêu em.



Tựa như vươn tay cho em nắm lấy, anh sẽ giao cả sinh mệnh mình cho em.



Vương tử của anh, anh yêu em!”



Lý Minh Hiên phỏng theo lời tuyên thệ của kỵ sĩ, chẳng qua đã đổi thành tuyên ngôn tình yêu dành cho Trầm Hi. Sau khi anh nói xong, vô số pháo hoa từ phía hoa viên đồng loạt nở rộ. Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm, cũng chiếu sáng thâm tình tràn đầy trong mắt Ly Minh Hiên.



Khóe miệng Trầm Hi khồng chế không được nhếch lên: “Tôi sẽ nhớ kỹ lời thề này, kỵ sĩ của tôi.”



‘Kỵ sĩ’ Lý Minh Hiên vô cùng tự nhiên kéo ‘vương tử’ Trầm Hi đứng lên, ôn nhu cúi đầu hôn cậu, nhẹ giọng nói: “Anh hi vọng chuyện anh sắp làm không xem là phạm thượng.”



Trầm Hi phối hợp mỉm cười: “Tôi tha thứ cho tội lỗi của anh.”



“Cảm tạ sự khoan dung của em, vương tử điện hạ của anh.” Lý Minh Hiên ôn nhu thì thầm, vừa hôn Trầm Hi, vừa chủ động cởi nút thắt áo khoác cậu. Lễ phục kiểu Tây Âu tạo hình rất phiền phức, cũng không dễ dàng cởi bỏ. Lý Minh Hiên từ hôn môi chuyển qua cổ, Trầm Hi ngửa đầu ra sau, lộ ra phần cổ trắng nõn. Lý Minh Hiên nhịn không được khẽ gặm cắn, nghe thấy tiếng rên rĩ trầm thấp của Trầm Hi, tình dục bắt đầu bốc cao trong cơ thể, dục vọng toàn thân nhanh chóng tích lũy ở nửa người dưới đang ngẩng lên cao cao.



Trải qua sự cố gắng bền bỉ của Lý Minh Hiên, áo khoác của Trầm Hi cuối cùng cũng cởi bỏ, lộ ra lớp áo gi lê bên trong. Nhìn hai hàng nút áo song song, Lý Minh Hiên cố áp chế dục vọng trong cơ thể, khàn khàn nói: “Thực không nên để em mặc nhiều như vậy.”



Ánh mắt Trầm Hi lộ ra ý cười, dán lên người Lý Minh Hiên cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Cởi quần trước đi.”



Ánh mắt Lý Minh Hiên theo động tác của Trầm Hi mà trở nên nóng rực, rất nhanh cởi bỏ thắt lưng, kéo quần xuống. Gió đêm se lạnh theo cửa sổ tiến vào, Trầm Hi không khỏi run rẩy, lại càng áp sát Lý Minh Hiên hơn. Có kinh nghiệm từ Trầm Hi, Lý Minh Hiên cởi quần áo mình cũng nhanh hơn hẳn, anh cũng không cởi hết toàn bộ quần áo trên người Trầm Hi mà chừa lại lớp áo sơ mi ở trong cùng.



Trầm Hi mềm mại dựa vào người Lý Minh Hiên, bàn tay anh trượt trên thân thể cậu, từ bụng vuốt ve tới bộ phận mẫn cảm, người Trầm Hi lại càng mềm nhũn hơn, nhẫn nại không được khẽ bật ra tiếng than nhẹ.



“Anh họ.”




Lý Minh Hiên hít một hơi thật sâu, ôm Trầm Hi đi tới đầu giường, tìm thuốc bôi trơn đã chuẩn bị sẵn. Trầm Hi nửa thân trên bị áo sơ mi che kín, nhưng nửa dưới lại trần trụi nằm trên giường, ánh mắt Lý Minh Hiên say mê nhìn cơ thể xích lõa của Trầm Hi, lấy một ít chất bôi trơn, nhẹ nhàng hướng tới mặt sau dò xét tiến vào.



Cứ việc hai người đã ở cùng một chỗ hơn một năm, nhưng Trầm Hi vẫn như cũ không thích quá trình khuếch trương ban đầu. Ngón tay Lý Minh Hiên tiến vào nơi chật hẹp kia, kiên nhẫn từng chút đẩy ngón tay vào sâu hơn, nhẹ nhàng ma sát bên trong. Nơi nóng bỏng kia siết chặt ngón tay anh, thỉnh thoảng lại khẽ co rút làm anh hận không thể lập tức vùi mình vào đó. Cũng may anh đã rất quen thuộc cơ thể Trầm Hi, rất nhanh liền tìm thấy điểm mẫn cảm, cố ý nhẹ nhàng xoa nắn.



“Ưm ~”



Cả người Trầm Hi run lên, càng run thì lại càng hừ nhẹ thành tiếng, ánh mắt Lý Minh Hiên trở nên thâm trầm, hướng tới cùng một chỗ không ngừng đè ép.



“Anh họ.”



Trầm Hi khó nhịn cầu xin, Lý Minh Hiên nhịn không được cúi người, dùng sức hôn lên môi Trầm Hi. Lúc hôn, ngón tay anh cũng không ngừng lại, Trầm Hi bất mãn ưỡn thắt lưng, ở dưới thân anh nhẹ nhàng cọ xát.



Dục vọng của Lý Minh Hiên từ sớm đã cương cứng, chẳng qua lo lắng Trầm Hi không thể thừa nhận mới cố ép mình nhẫn nại. Rốt cuộc chịu đựng đến lúc cả ba ngón tay có thể ra vào, hơn nữa biểu tình Trầm Hi cũng thuyết minh cậu đã làm tốt chuẩn bị, Lý Minh Hiên tự nhiên không thể nhịn được nữa, chậm rãi rút ngón tay ra, khoảnh khắc cơ thể trống rỗng lại làm Trầm Hi không khỏi rên rĩ thành tiếng.



Lửa nóng thật lớn đặt ở nơi đã sớm ẩm ướt kia, bất quá Lý Minh Hiên cũng không lập tức tiến vào mà chậm rãi cọ sát ở lối vào. Thẳng tới khi con ngươi ướt át của Trầm Hi lộ ra ý cầu xin, anh mới chịu tiến vào, Lý Minh Hiên chậm rãi di chuyển cơ thể, sau đó hung hăng tiến vào nơi sâu nhất, dùng sức nghiền nát. Trầm Hi khống chế không được kêu lên, cơ thể theo động tác của Lý Minh Hiên mà dao động, nơi kết hợp ẩm ướt một mảnh.



Lý Minh Hiên vừa ôm Trầm Hi vừa dùng sức tiến vào, đồng thời gặm cắn cổ cậu, Trầm Hi hơi ngẩng đầu, ánh mắt mê mang. Khoái cảm nhanh chóng từ nơi ma xát điên cuồng lan tràn khắp cơ thể, Trầm Hi theo bản năng kẹp chặt cơ thể, tiếng rên rĩ cũng không ngừng bật ra. Cơ thể hoàn toàn xụi lơ trên giường, Trầm Hi vô lực nằm đó, bị động đón nhận động tác của Lý Minh Hiên. Lý Minh Hiên ngừng lạu, Trầm Hi có chút khẩn trương chờ đợi phút chạy nước rút sau cùng, nào ngờ Lý Minh Hiên đột nhiên ôm lấy cậu, xoay người ấn cậu lên trường.



Chân Trầm Hi mềm nhũn căn bản không đừng được, chỉ có thể vươn chân quấn lên thắt lưng Lý Minh Hiên, anh cúi đầu hôn môi Trầm Hi, tìm đúng vị trí lại cắm vào bên trong.



“Tiểu Hi, anh yêu em!”



Lý Minh Hiên vừa hôn vừa dùng sức đĩnh động, Trầm Hi đã không thể chú ý anh đang nói gì, Lý Minh Hiên tiến công quá kịch liệt, mỗi lần cơ hồ đều rút đi toàn bộ, không đợi cậu kịp khép lại đã mạnh mẽ tiến tới, Trầm Hi cảm thấy cơ thể mơ hồ đã mất khống chế, tựa như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn, dường như ngay sau đó sẽ ngất đi.



Theo động tác ngày một nhanh hơn của Lý Minh Hiên, Trầm Hi nhịn không được phát ra tiếng nức nở: “Anh họ, từ bỏ…”



“Ngoan, nhịn thêm chút nữa!” Lý Minh Hiên lung tung trấn an, nhưng động tác lại không hề có tính toán ngừng lại.



“Không cần, a!” Cùng với tiếng thét lớn của Trầm Hi, một cỗ nóng bỏng được rót vào cơ thể, cơ thể Trầm Hi không thể khống chế mà run rẩy.



Lý Minh Hiên thở hổn hển, ôm chặt Trầm Hi trong lòng, Trầm Hi thất thần tựa vào người anh, hai người im lặng dựa sát vào nhau, không ai nói gì.



Pháo hoa lại một lần nữa nở rộ, quang mang rực rỡ đồng thời chiếu sáng hai người. Lý Minh Hiên dịu dàng hôn lên cái trán ướt mồ hôi của Trầm Hi, chỉ cảm thấy tuế nguyệt tĩnh hảo, hận không thể giữ lại mãi khoảnh khắc này.



Hoàn PN 99.


Bình Luận (0)
Comment