Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 21


"Anh, có chuyện gì à?"
Điện thoại lập tức được kết nối, Trương Đình Vỹ ở đầu điện thoại bên kia hỏi.
"Cậu mau về đi.

Có một cô bé cần cậu tự mình làm phẫu thuật."
Đọc truyện tại đây.
Trương Tử Trạch nói xong, Trương Đình Vỹ cười.
"Anh, em đâu phải cấp dưới của anh, em đang rất bận đấy.

Anh muốn em tự mình làm phẫu thuật cũng phải xem tâm trạng của em có tốt không đã."
Người trên cả thế giới đều muốn anh ta qua mổ, Trương Đình Vỹ cảm thấy mình lại không giúp được.
Rõ ràng những người khác cũng có thể làm, nhưng bởi vì xác suất phẫu thuật thành công của anh ta cao nhất, ai nấy đều tham sống sợ chết tìm tới anh ta nhờ giúp đỡ.

Trương Đình Vỹ bị làm phiền tới phát chán rồi.
"Trương Đình Vỹ, đó là cháu gái của cậu, con gái của tôi đấy.

Cậu mau lăn về chuẩn bị làm phẫu thuật cho tôi."
Trương Tử Trạch hét lên với em mình.

Trương Đình Vỹ lại kinh ngạc đến ngây người.
"Anh, anh có con gái bao giờ thế? Con bé bao nhiêu tuổi rồi? Còn nữa, anh kết hôn rồi à?"
Trương Đình Vỹ chỉ biết anh trai mình có một cô vợ chưa cưới, sao bây giờ đã tiến triển đến mức có con gái luôn rồi?
"Con bé năm tuổi, tim không tốt.


Cậu mau về đi.

Tôi đã hỏi bác sĩ, chỉ có cậu tự mình làm phẫu thuật thì con bé mới có khả năng khỏe mạnh trở lại."
Trương Tử Trạch biết mình đang lo lắng cho Bối Bối.

Anh tạm thời không để ý được chuyện năm đó Đường Tú Linh gây ra tai nạn giao thông đâm chết em gái anh.
Giờ phút này, Trương Tử Trạch chỉ muốn con gái mình mau chóng hồi phục sức khỏe.
"Anh, anh thậm chí sinh ra cả con gái riêng rồi à? Tiến triển thật nhanh đấy! Vậy còn vợ chưa cưới của anh thì phải làm sao? Còn nữa, người phụ nữ đã sinh con cho anh là ai thế? Anh sắp cưới cô ta về à?"
Trương Đình Vỹ trêu, thuận tiện căn dặn trợ lý bên cạnh mình.
"Lập tức đặt vé máy bay về nước cho tôi."
Vợ chưa cưới à?
Bây giờ Trương Tử Trạch nghĩ đến Đường Nhất Manh, trong lòng anh chỉ còn phẫn nộ.
Người phụ nữ này đùa giỡn anh sáu năm, nếu không phải bây giờ đang lo lắng cho con gái, anh đã sớm qua tính sổ với nhà họ Đường.
"Trương Đình Vỹ, cậu làm gì mà giống bà tám vậy? Mau lăn về làm phẫu thuật cho con gái anh đi.

Về chuyện anh sẽ cưới ai, đây là chuyện cậu nên quan tâm à?"
"Được rồi, được rồi, em đã dặn trợ lý đặt vé máy bay rồi.

Anh yên tâm đi.

Sau khi em về xem bệnh án của con gái anh, em sẽ lập tức sắp xếp phương án phẫu thuật..."
Nghe Trương Đình Vỹ hứa hẹn, lúc này Trương Tử Trạch mới cúp máy.
Anh muốn quay về tiếp tục nói chuyện với Bối Bối, nhưng anh không phải không thấy vừa rồi con bé đã đề phòng anh.
Trương Tử Trạch cảm thấy vẫn nên để Đường Tú Linh đứng ra giới thiệu thì tốt hơn.
Nghĩ tới đây, Trương Tử Trạch gọi điện thoại cho Đường Tú Linh.

Lúc này Đường Tú Linh đã chạy tới công ty của Triệu Sương.

Cô đến quầy lễ tân, sau khi xác nhận nơi làm việc của Triệu Sương ở tầng hai mươi lăm, Đường Tú Linh vội vàng đi thang máy lên.
Nhưng Đường Tú Linh mới vừa đến tầng mười, cô đã nhìn thấy một đám người đang tụ tập lại một chỗ, bàn tán xôn xao.
Trong lòng có dự cảm không tốt, Đường Tú Linh chạy tới, thấy Triệu Sương đang hoảng loạn giữa một đám người vây vào.
Mà đứng bên cạnh Triệu Sương là Châu Hưng và Từ Lệ Dung.
Năm đó khi còn học đại học, Triệu Sương và Châu Hưng đang yêu nhau.

Từ Lệ Dung là bạn từ thuở nhỏ của Châu Hưng, hai người đã không ít lần cãi nhau vì Từ Lệ Dung.
Bây giờ xem ra, Châu Hưng vẫn ở cùng với Từ Lệ Dung.
Năm ấy, Châu Hưng đau buồn, căm giận rời đi, Triệu Sương suy sụp đến mức suýt tự tự.
Bây giờ, Châu Hưng trở về là muốn trả thù Triệu Sương sao?
Đường Tú Linh chen vào trong đám đông, đúng lúc nghe Châu Hưng nói.
"Triệu Sương, tôi vừa nói năng lực làm việc của cô không tốt, nhân phẩm cũng không tốt.

Bây giờ tôi thông báo cho cô biết, tôi muốn đuổi việc cô.

Cô lấy tức lấy túi rồi cút đi, hiểu không?"
Giọng điệu Châu Hưng lạnh lùng, vẻ mặt hung ác.
Triệu Sương lại rơi nước mắt.
Bây giờ Bối Bối đang bệnh nặng cần tiền, nếu cô mất việc, về sau không có thu nhập thì phải làm sao?
Triệu Sương lập tức quỳ xuống dưới chân Châu Hưng.
"Châu Hưng, xin anh đừng đuổi tôi, tôi thật sự rất cần công việc này..."
Giọng Triệu Sương cực kỳ hèn mọn, trong lòng Đường Tú Linh đầy chua xót.


Cô đang chuẩn bị bước tới nói chuyện, Châu Hưng lại đột nhiên cầm lấy ấm nước bên cạnh, sau đó đổ xuống đầu Triệu Sương.
"Tôi thấy mặt cô là buồn nôn rồi.

Bây giờ công ty này là của tôi, tôi bảo cô cút ra ngoài, hiểu không?"
Cả gương mặt của Triệu Sương đều ướt sũng còn dính đầy lá trà, trông vô cùng chật vật.
Cô không ngờ Châu Hưng sẽ trở về, còn vừa về đã trở thành ông chủ của công ty cô, sỉ nhục cô, đuổi việc cô ngay trước mặt mọi người.
"Châu Hưng, công việc này thật sự rất quan trọng với tôi..."
Triệu Sương còn tính tiếp tục cầu xin, Đường Tú Linh đã xông tới trước mặt Triệu Sương, sau đó kéo Triệu Sương đứng dậy.
"Tiểu Sương, anh ta cố ý sỉ nhục cậu đấy.

Cậu có cầu xin cũng vô ích thôi, đi theo tớ..."
Triệu Sương bồn chồn lo sợ, Đường Tú Linh lại cương quyết kéo tay Triệu Sương đi ra ngoài.
Hai người mới đi được mấy bước, Từ Lệ Dung đã chạy tới ngăn cản ở trước mặt hai người.
"Từ Lệ Dung, cút ngay!"
Đường Tú Linh còn nhớ rõ chuyện trước đây người phụ nữ này từng hãm hại Tiểu Sương, cô nhìn người phụ nữ này lại thấy bực mình.
"Cô Đường, cô Triệu, tôi chỉ muốn đưa thiệp mời cho hai người thôi.

Mười lăm tháng sau là ngày đính hôn của tôi và Châu Hưng, hi vọng hôm đó hai người có thể tới tham dự.

Dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn học."
Từ Lệ Dung nói xong, Đường Tú Linh cảm giác ngón tay của Triệu Sương trong tay mình đang run rẩy.
Nhận lấy thiệp mời của Từ Lệ Dung, Đường Tú Linh bắt đầu cười lạnh.
"Cô Từ, chúng ta sẽ tới tham gia."
Nói xong câu đó, Đường Tú Linh dẫn theo Triệu Sương đi nhanh về phía thang máy.
Vừa ra khỏi tòa nhà, Đường Tú Linh vội vàng vẫy một chiếc xe, hai người lên xe, đi tới bệnh viện.
Tự tôn mà Triệu Sương cố giữ lấy cuối cùng cũng chẳng còn nữa, cô ghé vào trên người Đường Tú Linh và khóc òa.
"Tiểu Sương, không có chuyện gì đâu, tất cả đều đã qua rồi..."
Đường Tú Linh vỗ vào lưng Triệu Sương, luống ca luống cuống an ủi.

Chuyện trước kia chính là vết thương lòng, là những ký ức tăm tối và đau khổ của Triệu Sương.

Đường Tú Linh cảm thấy, Tiểu Sương còn đau khổ hơn cả cô bị ngồi tù sáu năm.
"Tú Linh, Châu Hưng trở về, tớ sợ..."
"Là tớ có lỗi với anh ta, là tớ kiên trì chia tay.

Nhưng cậu biết tớ cũng chẳng có cách nào...!Với tình hình của tớ lúc đó, nếu không chia tay, tớ sẽ chỉ làm anh ấy bị tổn thương sâu hơn..."
Triệu Sương khóc càng lúc càng to, cô chưa bao giờ kiên cường, cô chỉ thích giả vờ kiên cường.
Nhưng vừa thấy Châu Hưng quay về gặp cô, Triệu Sương nhớ tới sự oán độc và chán ghét trong ánh mắt kia lại muốn suy sụp.
"Tiểu Sương, tớ biết giữa cậu và Châu Hưng có hiểu nhầm, cậu không muốn nói ra mấy chuyện đó, nhưng không nói ra, chỉ có thể làm anh ta hận cậu cả đời thôi."
Đường Tú Linh biết tất cả trắc trở trong tình yêu của hai người.

Bây giờ thấy Châu Hưng hận Tiểu Sương như vậy, cô đang suy nghĩ, có phải che giấu sự thật là đúng không?
"Tú Linh, tớ không cho phép cậu nói ra, dù chết cũng không thể nói ra được."
Triệu Sương đau khổ hét lên.
"Tớ thà làm một kẻ ác, thà bị Châu Hưng hận, tớ cũng không muốn Châu Hưng biết chuyện tớ bị cưỡng hiếp tập thể.

Điều đó khiến tớ khó chịu hơn là chết.

Tú Linh, cậu hiểu không?"
Đường Tú Linh không kìm được nước mắt.
"Là lỗi của tớ.

Tiểu Sương, tớ sẽ không nói ra những chuyện đó, cậu cứ yên tâm."
Hai người ôm nhau cùng liếm vết thương, Đường Tú Linh phát hiện điện thoại của mình đổ chuông.
Cô nghe máy, không ngờ là giọng nói của Trương Tử Trạch.
"Đã có kết quả giám định người thân rồi, Bối Bối là con gái của tôi, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, cô mau về đi.".

Bình Luận (0)
Comment