Sau khi hai người ra về, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi góc khuất, nhìn chằm chằm bóng lưng phía xa của họ, mãi cho đến khi họ biến mất khỏi cổng nghĩa trang.
Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn ăn cơm tối ở nhà hàng gần đó, trên đường quay về, Y Minh Trạch xuống xe, tới tiệm hoa mua hai bó hoa diên vĩ.
Lâm Tiểu Mãn hỏi anh mua hoa làm gì, anh nói là đưa cho mẹ.
Rồi lái xe tới một căn tiểu viện.
Sau khi xuống xe, Lâm Tiểu Mãn nhìn bốn phía, nơi đây thực vật phủ xanh rờn, tuy hơi tối nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được hương vị chất phác đơn sơ.
Lâm Tiểu Mãn đi theo Y Minh Trạch vào trong, sau khi bật đèn, nhìn thấy chính giữa căn phòng nỏ đặt một chiếc đàn dương cầm, dây leo và hoa bò đầy trên bàn.
Đây là một căn phòng đàn.
Cậu nhớ tới màn hình khóa của Y Minh Trạch, chính là chiếc đàn này.
Y Minh Trạch đặt bó hoa diên vĩ lên bàn, sau đó quay lại nhìn Lâm Tiểu Mãn, cậu cũng bước tới, nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay lên đàn dương cầm.
“Đây là phòng đàn của d… à của mẹ ạ?” Lâm Tiểu Mãn hỏi.
Y Minh Trạch gật đầu, “Mẹ từng nói, sau khi mẹ rời khỏi thế giới này, đừng mang hoa diên vĩ đến mộ của mẹ, hãy đặt lên đàn dương cầm của mẹ, và đàn cho mẹ một bản 《A comme amour》… Đây là bản nhạc mẹ thích nhất.”
(*) A comme amour: là một bản nhạc được sáng tác bởi Olivier Toussaint và Paul de Senneville, trình diễn bởi Richard Clayderman. Nó xuất hiện lần đầu tiên với tư cách là ca khúc nằm ở vị trí no.1 trong album A Comme Amour – Les Fleurs Sauvages (link)Lâm Tiểu Mãn hé môi, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động vô bờ bến.
Bà ấy quả là một người lãng mạn, ngay cả việc đời sau tế bái cũng mong muốn được lãng mạn.
Cậu càng yêu mến người phụ nữ chưa từng gặp mặt này, cũng càng thêm oán giận cha của Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch ngồi xuống trước đàn dương cầm, mở nắp lên, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, nhấn thử mấy nốt, sau đó một điệu nhạc du dương vang lên.
Anh Y biết đánh đàn dương cầm!!!
Lâm Tiểu Mãn quá bất ngờ, sững sờ tại trận.
Y Minh Trạch vươn một tay, kéo Lâm Tiểu Mãn xuống ngồi cạnh anh, Lâm Tiểu Mãn dựa vào vai anh, nghe anh tấu lên bản nhạc《A comme amour》rung động lòng người.
Tối hôm đó, Y Minh Trạch dùng đàn của mẹ, tấu lên mấy khúc nhạc, sau đó ôm hôn Lâm Tiểu Mãn đang nghe như si như say, như thể lãng mạn trên toàn thế giới đều đổ về căn phòng nho nhỏ này.
–
Hôm sau, tập luyện xong, Y Minh Trạch mang canh bắp sườn mà Lâm Tiểu Mãn nấu tới bệnh viện thăm ông nội, đúng lúc đụng phải Y Hồng Giang ở cửa.
Hai cha con hơn hai tháng không gặp mà như kẻ thù, đôi bên cùng đen mặt.
Y Minh Trạch làm như không thấy, đang muốn vặn cửa phòng bệnh ra, chợt nghe thấy Y Hồng Giang trầm giọng nói: “Hôm qua ta thấy hết những chuyện mộ mẹ con rồi.”
“Thấy thì sao?” Y Minh Trạch lùi tay về, mặt vẫn vô cảm như cũ.
Y Hồng Giang dựng ngược lông mày: “Nó với mày…”
Y Minh Trạch cắt ngang lời cha: “Không sai, tôi và em ấy đang yêu nhau.”
Y Hồng Giang nghiến răng nghiến lợi: “Sao mày có thể yêu nó, mày điên rồi à!”
Y Minh Trạch cười lạnh, anh nhìn thẳng vào cha mình, không nói gì.
Lúc này, cửa phòng bệnh được mở từ bên trong, y tá nói với hai cha con đang giương cung bạt kiếm: “Y lão tiên sinh mời hai vị vào.”
Y Hồng Giang đành thu lại giận dữ trên mặt, cùng Y Minh Trạch một trước một sau đi vào.
Đi đến trước phòng bệnh, Y Hồng Giang lo lắng hỏi: “Cha, dạo này cha thấy trong người thế nào?”
Ông cụ xụ mặt, không để ý đến lời con trai quan tâm, dựa vào đầu giường nói: “Hồng Giang, chuyện con trẻ yêu đương anh bớt xen vào đi.”
Y Hồng Giang không ngờ ông cụ sẽ nói thế, lập tức giận dữ phừng phừng: “Cha, cha có biết thằng nhóc thối này muốn yêu ai không?”
Y lão gia tử có bệnh tim, Y Hồng Giang không dám nói thẳng chuyện Y Minh Trạch yêu con trai ra.
Trái lại ông cụ rất lạnh nhạt nhấp một ngụm trà, nói: “Chỉ cần người đó có thể làm bạn cả đời với nó, thì là ai cũng không quan trọng, lại nói, anh sống hơn 50 năm cũng không học được việc giữ mình trong sạch, có tư cách gì tự quyết thay Tiểu Trạch.”
Ông cụ vừa cất lời đã khiến Y Hồng Giang nghẹn chết, bình thường ông ta quen hô phong hoán vũ, nhưng trước mặt Y lão gia tử là ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ có thể thầm tính toán trong lòng.
Không ai hiểu con bằng cha, ông cụ hừ lạnh: “Anh tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện chia rẽ Tiểu Trạch với người yêu nó, nó là con trai anh, không phải công cụ để anh tranh giành lợi ích, anh nợ Tiểu Trạch quá nhiều rồi.”
Lời nói nhàn nhạt của ông cụ giáng mạnh vào đầu Y Hồng Giang, khơi dậy sóng gió, huống chi hôm qua còn là ngày giỗ của mẹ Y Minh Trạch.
Y Hồng Giang á khẩu không nói được gì, ông ta chột dạ, đành cam đoan trước mặt Y lão gia tử, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu tự do yêu đương của Y Minh Trạch.
“Với lại.” Ông cụ ho khan vài tiếng, “Tôi cũng định giao nhà hàng bên khu Đông cho Tiểu Trạch xử lý.”
Y Hồng Giang lo lắng nói: “Chỉ sợ trước kia Tiểu Trạch chưa từng tiếp xúc phương diện này, e rằng quá sức.”
“Không đủ năng lực thì có thể học.” Ông cụ kéo tay Y Minh Trạch qua vỗ vỗ, “Tiểu Trạch là cháu tôi, tuyệt đối không thua kém.”
“Thôi vậy, cha nói có lý.” Y Hồng Giang đành gật đầu xưng vâng.
Ông cũng không quá phản đối việc Y lão gia tử giao sản nghiệp cho Y Minh Trạch, vì chính ông ta cũng có ý định này, chỉ là không ngờ sẽ sớm như thế. Ông ta khác với Phùng Tuyết Lâm, với ông ta mà nói, Y Minh Trạch và Y Minh Vũ đều là con, ai kế thừa gia sản cũng được, chủ yếu là xem ý ông nội.
Quá trưa Y Minh Trạch về nhà, Lâm Tiểu Mãn cũng vừa từ phòng thí nghiệm về.
“Anh Y, trưa nay muốn ăn gì ạ? Sườn kho và thịt xào ngồng tỏi được không? Làm thêm canh cà chua thịt băm, thêm trứng vào canh không?” Lâm Tiểu Mãn buộc tạp dề lên, ríu rít hỏi Y Minh Trạch.
Y Minh Trạch nâng khuôn mặt Lâm Tiểu Mãn lên, hôn một cái lên môi cậu: “Em có muốn đi gặp ông nội anh không?”
“Gặp ông nội?” Lâm Tiểu Mãn ngạc nhiên.
“Hôm nay ông ăn canh sườn em nấu, khen không dứt miệng, muốn nhìn xem đầu bếp như thế nào, nếu em không muốn thì thôi, cũng không sao.” Y Minh Trạch lo bé thỏ Lâm Tiểu Mãn quá nhát, nên cũng không yêu cầu quá đáng, có điều anh vẫn hi vọng cậu sẽ đi, vì anh có niềm tin mãnh liệt, ông nội sẽ thích Lâm Tiểu Mãn.
Ai ngờ Lâm Tiểu Mãn hưng phấn nói: “Đương nhiên là muốn đi!”
Được ông nội Y Minh Trạch chỉ đích danh muốn gặp mặt, Lâm Tiểu Mãn được sủng mà sợ, cậu đã mấy lần cùng Y Minh Trạch tới bệnh viện, nhưng đều không đi vào.
Cậu ôm eo Y Minh Trạch, vừa đung đưa vừa hỏi: “Vậy lúc nào chúng ta đi?”
Y Minh Trạch vò vò má cậu, “Ngày mai ngày kia em có bài thi giữa kỳ, chiều tối nay có được không?”
“Không thành vấn đề.” Lâm Tiểu Mãn nói, “Ừm, đi thăm ông nội thì mang theo gì được?”
Lâm Tiểu Mãn ngẩng lên nhìn Y Minh Trạch, rơi vào trầm tư.
Biết Lâm Tiểu Mãn đang xin giúp đỡ, nhưng Y Minh Trạch lại không giúp, cứ cố ý chơi xấu nhìn cậu chăm chú, nụ cười ấm áp nở trên môi.
Một lúc sau, Lâm Tiểu Mãn thông suốt: “Ông nội đã nói em nấu ăn ngon, vậy em nấu cháo dinh dưỡng cho ông vậy.”
Y Minh Trạch “ừ” một tiếng: “Đều nghe theo bà xã.”
“!!!” Lâm Tiểu Mãn trừng to mắt, hóa ra cũng có thể gọi nam sinh là “bà xã” à?
Cậu bị xưng hô bất thình lình này làm cho đỏ lựng mặt, vội xoay người trốn vào bếp.
Ông nội Y Minh Trạch mắc bệnh tim, vị giác cũng không tốt lắm, nên Lâm Tiểu Mãn định nấu cháo gạo lứt bắc sơn tra thịt bò, vừa hay trong nhà còn nửa thùng bắc sơn tra (*) chưa ăn hết.
(*) Quả bắc sơn tra (hay sơn tra Trung Quốc)Để đảm bảo sắc hương vị không có sai sót, Lâm Tiểu Mãn định lên mạng tra cách làm.
Điện thoại của cậu đang sạc trong phòng ngủ, thế là tiện tay cầm lấy điện thoại ngoài bàn uống nước của Y Minh Trạch.
Điện thoại của cả hai đều thiết lập vân tay của đối phương, thỉnh thoảng Y Minh Trạch cũng sẽ dùng điện thoại của cậu.
Sau khi tra xong, Lâm Tiểu Mãn muốn tắt trình duyệt web đi, kết quả là trượt vào mục lưu trữ, trong đó có một tệp tên là “tư liệu học tập”.
Lâm Tiểu Mãn biết, gần đây Y Minh Trạch đang học cách quản lý kinh doanh, từ tháng này trở đi, tuần nào cũng sẽ phải tới công ty thực tập, anh thường đọc sách chuyên ngành và các luận văn nghiên cứu đến khuya, thậm chí còn chịu khó hơn huấn luyện thể chất.
Lâm Tiểu Mãn mở thử tệp dữ liệu, trong đó có rất nhiều mục nhỏ, phân loại các website thành từng dạng như “Nguyên lý”, “Phương pháp”, “Thực hành”.
Chà, anh Y cố gắng ghê!
Lâm Tiểu Mãn không khỏi nhớ tới câu nói “Đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất”, lại có chút đau lòng, sắp đến trận đấu bóng rổ, anh Y phải chạy đua giữa hai lĩnh vực, lại còn phải yêu thương cậu, có thể quá sức không?
Trước kia cậu từng muốn giúp anh Y ở việc học tập, nhưng cái gọi là khác nghề như cách dãy núi, học bá như cậu cũng không có đất dụng võ.
Nhưng nói đi cũng phải phải nói lại, học văn hóa luôn có điểm chung, người nắm vững phương pháp học tập sẽ không quá khó để liên kết các lĩnh vực khác nhau, có lẽ cậu nên thử nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể giúp anh Y.
Thế là, cậu mở website được đánh dấu trong mục “Nguyên lý”, nhảy tới một bài phổ cập kiến thức ——-
LIÊN QUAN ĐẾN HÀNH VI X CỦA NAM NAM, MƯỜI ĐIỀU QUAN TRỌNG CẦN NHỚ.