Khưu Ánh Tuyết kéo con trai vào trong phòng khách, cười nói: "Hôm nay có một vị khách quý từ xa tới, là du học sinh Nhật Bản Dật Linh, cô ấy lấy được học vị trở về rồi, vội vã đến thăm hỏi chúng ta, nói nhất định phải cùng con gặp mặt!"
Ân Mục Thành theo phương hướng của ngón tay bà nhìn qua, thấy hai cô gái được nuông chiều sóng vai nhau ngồi đó......Một người hôm qua mới gặp qua, cũng chính là cô cháu ruột bên nhà mẹ của Khưu Ánh Tuyết, Khưu Lệ Minh, còn một cô gái trẻ tuổi đang cùng ba anh vui vẻ tán gẫu chính là Tôn Dật Linh......Bộ dáng từ đầu đến chân trang hoàng vô cùng tinh xảo, là con gái của em họ Khưu Ánh Tuyết.
Anh đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu được ý của mẹ.
Đây là xem mắt trá hình! Biểu tình của anh biến đổi, ánh mắt lộ ra sự khinh miệt.
Những tiểu thư thiên kim này mười người đã hết tám người học lực không sai, nhưng lại rất ít người phấn đấu một phen trên con đường sự nghiệp, đều khẩn cấp chọn một đối tượng tốt ổn định lại, người nhà cũng mong đợi như vậy, sợ là một khi qua 30 tuổi sẽ đổi thành người ta chọn bạn.
Lúc này, Ân Hạo Vân cũng hướng con trai vẫy tay, nói: "Đến đây, Mục Thành, không cần ta giới thiệu với con rồi, con gái của dì con Dật Linh, bọn con lúc nhỏ thường hay chơi chung lắm."
"Đúng vậy, bọn con là bạn bè thanh mai trúc mã......Chớp mắt một cái đều đến tuổi nói chuyện kết hôn rồi." Khưu Ánh Tuyết thoải mái cười, trong ngôi nhà này bà dù sao vẫn có thể nắm vững toàn cục.
"Ba mẹ sắp bị tuổi trẻ mấy đứa đuổi theo già rồi, nhưng mà, vẫn rất là mong chờ nhìn thấy tụi con từng người đều có kết cục tốt."
Ân Hạo Vân phụ họa cười, ông tuyệt đối không dám không cho bà xã đại nhân mặt mũi.
Tôn Dật Linh một bộ con nhà khuê các, nở nụ cười điềm tĩnh nhã nhặn.
"Mục Thành, đã lâu không gặp, rất vui gặp được anh.
Thanh niên chúng ta kêu tên tự tại một chút, em liền không theo Lệ Minh kêu anh là anh họ nha."
"Từ trước tới nay em cũng chưa từng kêu tôi là anh họ." Ân Mục Thành vẻ mặt đông lạnh, không tự chủ đem ánh mắt ném về phía Khưu Lệ Minh, trong lòng nghĩ, cá mè một lứa.
Khưu Lệ Minh chấn động một chút, anh đang trách cô sao?
Tôn Dật Linh không ngờ được rằng anh lại thẳng thắn đến vậy, cười duyên nói: "Bởi vì lần đầu tiên em gặp anh, liền nhận định anh là bạch mã hoàng tử trong lòng em rồi, nên mới không gọi anh là anh họthôi!"
Ân Hạo Vân và Khưu Ánh Tuyết nghe xong, ngày càng hài lòng hơn.
Ân Mục Thành không thể tưởng tượng nổi trợn mắt lên, trong lòng đông lại thành một tầng băng.
Thật là người phụ nữ nói dối không chớp mắt.
Cô ta lúc còn nhỏ, đều dùng lỗ mũi để nhìn anh cả.
(khinh bỉ)
Tuy rằng anh mơ hồ biết được chính mình không phải con ruột của Khưu Ánh Tuyết, nhưng chỉ có Tôn Dật Linh tỏ rõ sự xem thường đối với anh, còn đối với lớn tiếng làm rõ: "Ai muốn kêu anh là anh họ chứ, anh cũng xứng ư? Anh lại không phải là con ruột của dì, mẹ tôi nói anh là do dượng và người đàn bà phóng túng không biết xấu hổ sinh ra, là dì có lòng tốt thu dưỡng anh, nếu không anh sẽ trở thành đứa con riêng không thể gặp mặt người khác rồi! Anh nghe hiểu rồi chứ? Anh là do người đàn bà phóng túng sinh ra, mới không phải là anh họ của tôi!"
Cô gái mở miệng tổn thương người khác thì không đau không ngứa, căn bản không cho rằng bản thân đã thương tổn đến anh.
Nhưng mà người con trai bị thương tổn, trong ngực đã tạo thành một vết sẹo.
Anh từ trước đến nay khinh thường tố cáo người khác, hiện giờ mọi người đều là người trưởng thành rồi, càng không có gì đáng để nhắc đến.
Tôn Dật Linh lại cười xán lạn nhắc lại những hồi ức về số ít những lần chơi chung với nhau trước kia, cô không thân với gia đình này giống Khưu Lệ Minh, kỳ thực bình thường một năm trời cũng khó gặp mặt một lần, bất quá, nếu dì Khưu đã chủ động mời cô đến ăn cơm, với ý muốn xem mắt, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cho đến hôm nay, Ân Mục Thành thật sự là bạch mã hoàng tử phong độ phiên phiên trong miệng các danh viện, lại là người nối nghiệp dự định, điểu kiện hạng nhất hạng nhì, phóng tầm mắt nhìn vào giới thượng lưu hiện nay, cũng chỉ có Diêm Đỉnh và anh cùng cỡ với nhau, là hai con ngựa hoàng kim trong thị trường hôn nhân.
Nhưng mà, Diêm Đỉnh năm ngoái đã cùng thiên kim Liêu Tĩnh Nhi đính hôn rồi, khiến cho một đám danh viện điên cuồng hét lên.
Tôn Dật Linh từ Nhật Bản du học trở về, vốn muốn đại triển thân thủ, nhưng đến cuối cùng cư nhiên phát hiện chính mình không có chỗ nào quá đặc biệt, tuy rằng trong miệng có chết cô cũng sẽ không thừa nhận, nhưng rõ ràng cô trong cái thị trường hôn nhân này không hề phổ biến chút nào, điều này khiến cô vô cùng khiếp sợ.
Cho rằng bản thân rất đặc biệt, hóa ra một chút cũng không đặc biệt, may mắn cô sớm đã nhận rõ điểm này, có đối tượng tốt liền chuẩn bị đem bản thân gả đi.
Sự nhiệt tình của Tôn Dật Linh, đối lập với sự thờ ơ của Ân Mục Thành, từ từ liền hiện rõ sự lúng túng.
Khưu Ánh Tuyết nhìn ra được đầu mối, vội vàng giảng hòa, "Chúng ta ăn cơm trước đi."
Ân Hạo Vân liếc mắt một cái nhìn đồng hồ, "Thượng Võ chắc cũng sắp đến rồi."
"Anh đã hẹn Thượng Võ ư?" Sắc mặt của Khưu Ánh Tuyết không được tự nhiên cho lắm.
"Hiếm khi cả gia đình cùng nhau ăn cơm, thuận tiện để cho Mục Thành và Thương Võ có cơ hội gần gũi một chút, dù sao cũng là anh em ruột mà.
Bà xã, em chắc sẽ không để ý đâu phải không?" Ân Hạo Vân uyển chuyển nói.
Tối hôm qua ở công ty ông và Thân Hải Vi đã dùng webcam nói chuyện với nhau một chút, biết được Ân Mục Thành trước mắt đang chơi trò chơi tình ái, Thân Hải Vi hy vọng ông nghĩ cách thuyết phục vợ ông cho Ân Mục Thành một năm "thời gian tư nhân".
Thời gian tự do sau khi tan ca đừng can thiệp anh muốn ở cùng một chỗ với ai, trước khi "phụng mệnh" kết hôn, cho anh một năm tự do đi!
Lời nói của Thân Hải Vi rất nặng, nói rằng ông Ân Hạo Vân nếu không làm được, bà sẽ đích thân đến tìm Khưu Ánh Tuyết nói rõ, bà nói được làm được!
Người phụ nữ này vẫn tùy hứng ngạo mạn như cũ, không để cho ông sống yên ổn mà.
Ân Hạo Vân đầu đau đến đòi mạng, vẫn là đồng ý, không dám tưởng tượng một khi Thân Hải Vi và Khưu Ánh Tuyết đụng mặt, hai người sẽ nhen nhóm tình cảnh khói lửa chiến tranh của thế chiến thứ 3 như thế nào nữa.
Ông lập tức cắt đứt kết nối, nhắn tin cho con trai thứ Ân Thượng Võ, kêu hắn đúng giờ qua đây ăn cơm, hy vọng thê tử tạm thời chuyển dời tiêu điểm.
Hôm nay vừa thấy, Ân Mục Thành quả nhiên đối Tôn Dật Linh rõ ràng xẹt không ra điện.
Ân Hạo Vân dù sao cũng không gấp, con trai lớn mới 28 tuổi, trễ hai năm kết hôn không có vấn đề gì, để tránh giống như thiếu gia đời thứ hai nhà họ Uông kia, yêu oanh oanh liệt liệt, kết hôn còn phải làm phiền phó tổng thống và một loạt quan lớn có liên quan đến chúc phúc, báo chí, tạp chí, ngay cả bản tin hot......đều chúc mừng, nói đây là sự kết hợp giữa công chúa và hoàng tử thời hiện đại, kết quả đâu, mới một năm hơn liền nháo ly hôn, thật là cười chết người mà.
Những người có bệnh công chúa hoặc bệnh hoàng tử chỉ thích hợp quen nhau thôi, không thích hợp trở thành vợ chồng bình thường.
Ân Hạo Vân tin tưởng con trai lớn mà bản thân mình một tay dạy dỗ đủ thực tế, sâu sắc hiểu được nhiệm vụ nặng nề và nghĩa vụ của bản thân, chỉ là, người không hết sức lông bông uổng thời thiếu niên, ông cũng là người từng trải, hiểu được đôi khi Ân Mục Thành cũng bị bức bách có chút chặt, bởi vậy trải qua nhiều lần suy xét, liền không phản đối việc cho Ân Mục Thành một năm "thời gian tư nhân" tự do.
Trước khi kết hôn phóng túng môt chút, còn tốt hơn là sau khi kết hôn ra ngoài ngoại tình! Bất đắc dĩ cũng đúng, Ân Hạo Vân liền dự định không kiêng nể gì, cứ như vậy thuyết phục Khưu Ánh Tuyết.
Khưu Ánh Tuyết ở trước mặt người khác sẽ không làm cho chồng bị mất mặt, chỉ lãnh đạm hỏi một câu: "Chỉ mời Thượng Võ một người thôi à?"
Ân Hạo Vân vội vàng nói: "Đương nhiên, anh sẽ không quên mất giao ước đâu."
Ngôi nhà này là địa bàn của Khưu Ánh Tuyết, những người đàn bà ở ngoài không được phép vào nhà bái kiến.
Chuông điện vang lên, do người làm ra mở cửa.
Không giống với Ân Mục Thành cao gầy tuấn dật, bề ngoài của Ân Thượng Võ tỏ vẻ khôi ngô, vạm vỡ, càng giống phụ thân hơn, nhưng mà, vẫn có thể nhìn ra được vẻ ngoài của hai anh em có chút giống nhau.
Khưu Ánh Tuyết ngậm cười tiếp đón, coi hắn như là khách.
Tuy chỉ là tiệc tại nhà, nhưng những món ăn trên bàn ăn lại rất là phong phú, ngay cả chén dĩa đều đến từ danh gia.
Nữ chủ nhân an bài Tôn Dật Linh ngồi ngay bên cạnh Ân Mục Thành, Khưu Lệ Minh liền cùng Ân Thượng Võ ngồi chung một chỗ.
Sau đó......bữa cơm ăn xuống dưới, hai anh em tưởng chừng như đang thi đấu coi ai mới là quán quân "chỉ ăn không nói", phi thường nổ lực thưởng thức thức ăn ngon, đầu bếp khẳng định cảm động đến sắp phát khóc rồi.
Nếu như không phải Thân Hải Vi đột nhiên vì "con trai" ra mặt, Ân Hạo Vân hiện tại hẳn có đến mười cái đề tài để hòa dịu không khí, nhưng mà, vì để lát hồi đàm phán với bà xã đại nhân hiệu quả hơn, ông vẫn là bày ra uy nghiêm của một trụ cột gia đình, yên lặng ăn cơm, để bà xã có thể thấy rõ con trai căn bản vẫn không muốn ổn định xuống dưới.
Kết quả biến thành ba người phụ nữ nói về bạn bè thân thích và bát quái của giới xã giao, như thiên kim nhà nào mới đính hôn, đối tượng là chủ khách sạn nhỏ, nhà ai đến bờ đối diện đầu tư kiếm ra tiền, nhà ai lại bồi thường tiền rất thảm hại, thiếu gia nhà ai mới kết hôn, lại lòi ra người thứ ba ẳm con trai đến muốn nhận tổ quy tông, nháo đến lên báo......!
Khưu Lệ Minh rất ít nói, tất cả chỉ là tỏ ra kinh ngạc mà thôi, đối với bát quái vốn không ham thích, chuyện mà cô để ý là, Ân Mục Thành có phải cho rằng cô là người phụ nữ thích tố cáo hay không?
Cô không biết làm gì liếc mắt nhìn Ân Mục Thành, tuy rằng sớm đã đem gương mặt anh tuấn hấp dẫn của anh khắc sâu vào trong lòng, lại hoài nghi từ trước đến nay chưa từng coi cô là phụ nữ.
Một tiếng "anh họ", từ khi nào đã trở thành gánh nặng mà cô không thể thừa nhận?
Giờ khắc này, cô cảm thấy rất tĩnh mịch và hoang vắng.
***
Có mùi thuốc là.
Anh đã trở về rồi sao?
Khương Thải Tiều vô vị ngủ trưa để giết thời gian......có luồng khí xông thẳng lên ót, bằng mọi giá nhảy xuống giường, mở cửa phòng, xông ra phòng khách kêu lớn: "Ân Mục Thành, em đã nói với anh là em ghét mùi khói thuốc rồi, ghét, ghét, ghét!"
Cô khổ não nói xong những lời nói độc ác, phát hiện mọi người đều mở to mắt trừng cô, không dám tin rằng có cô gái dám đối Ân Mục Thành nổi bão.
Trong đó người kinh ngạc nhất có thể là bản thân Ân Mục Thành, anh cho rằng bản thân đã thuần phục được cô gái nhỏ này rồi, nhưng bản tính ngẫu nhiên vẫn sẽ lòi ra, anh rất nhanh khôi phục lại trấn định.
"Xin lỗi......nhất thời quên mất.
Tiểu Tiều, em cũng lại đây ngồi chung đi, anh giới thiệu với em mẹ anh."
"Oh." Cô ấp úng trả lời.
Trời ơi, cô mới vừa làm cái gì vậy? Cô cho rằng trong phòng khách chỉ có một mình Ân Mục Thành, hơn nữa anh hôm nay rõ ràng phải cùng cô đi quen thuộc hoàn cảnh xung quanh nhưng lại thất hứa, mới có thể tức giận thốt ra khỏi miệng như vậy.
Hỏng rồi, cô thế nhưng ở trước mặt mẹ của Ân Mục Thành nổi điên, hơn nữa người hút thuốc không phải Ân Mục Thành, mà là mẹ của anh, khiến cho cô càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô đi nhanh về phía trước, hành lễ.
"Chào Mẹ Ân."
Thân Hải Vi dập tắt điếu thuốc, trong mắt ẩn chứa ý cười không thể tả nổi.
"Ta không phải Mẹ Ân, Mẹ Ân là một người khác.
Ta là Thân Hải Vi, mẹ ruột của Mục Thành và Noãn Ngọc, con có thể gọi ta là Dì Thân."
"Chào Dì." Khương Thải Tiều chỗ hiểu chỗ không nhìn bà......!đang không hiểu tại sao mẹ lại cùng họ với con gái?
Bất quá người dì này chẳng những cao gầy, xinh đẹp, mà còn thời thượng, trang điểm xinh đẹp, giống hệt người mẫu nổi tiếng hay siêu sao trong đỉnh cao thời đại, khó trách lại sinh ra đứa con trai đẹp trai như vậy.
"Con kêu là Khương Thải Tiều đúng không, con cũng ngồi xuống đây đi."
Ân Mục Thành để cho cô ngồi kế bên mình, hỏi nhỏ: "Bữa trưa đã ăn gì vậy?"
Khương Thải Tiều vẫn còn giận anh lỡ hẹn.
"Chưa ăn!" Hứ, đồ lừa gạt!
"Tại sao không ăn cơm?"
"Giận no rồi."
"Anh nói với em là anh về nhà một chuyến rồi mà, em làm sao có thể vì chuyện nhỏ như vậy liền giở chứng không ăn cơm rồi?" Anh nhìn cô, giọng nói không ác, nhưng ánh mắt không tính là hòa nhã.
Quá tùy hứng rồi, không thể không uốn nắn lại.
"Chuyện nhỏ? Lời hứa giữa anh và em là chuyện nhỏ à? Ân Mục Thành, chuyện mà anh làm không được thì đừng tùy tiện hứa với em, em ghét nhất nói mà không giữ lời, nói loạn những lời hứa suông."
"Em đang làm loạn cái gì? Anh đột nhiên có việc......"
"Anh lại mắng em làm loạn, em làm loạn chỗ nào? Rõ ràng là anh không giữ chữ tín trước, lại còn chửi ngược lại em? Bởi vì anh là bạn trai của em, anh liền có thể chửi em sao? Vậy thì anh vẫn là đổi bạn gái đi là vừa rồi."
"Em đang nói cái gì? Anh chỉ là giận em không ăn cơm mà thôi......"
"Em phải đi đâu ăn cơm đây? Em căn bản không biết đường, em sợ một khi ra khỏi cửa sẽ không biết trở về, sau đó anh lại kiếm không được em......" Nước mắt đột nhiên rớt xuống......!từng hạt từng hạt nặng nề đánh vào trong tim của Ân Mục Thành.
Đáng chết, anh quên mất từ khi xuất viện đến nay cô chưa từng ra ngoài một mình, anh và Thân Noãn Ngọc cũng chưa dạy cô cách dùng lò vi ba để rã đông thức ăn, huống chi, bây giờ trong tủ lạnh cũng không có các thứ đồ ăn nhanh.
"Thải Tiều, xin lỗi, đôi khi anh đột nhiên quên mất em bây giờ khác với em trước kia, rất nhiều chuyện phải thích ứng lại từ đầu." Ân Mục Thành rút ra một tờ khăn giấy đưa cô, nhìn cô lau hết nước mắt mới thoải mái một chút.
"Mẹ, mẹ với Noãn Ngọc nói chuyện đi, con đưa Tiểu Tiều đi ăn cơm trước."
Thân Hải Vi vẫy vẫy tay, tỏ ý không để tâm..