1
Sùng Ninh năm thứ hai mươi lăm, ngày mồng một tháng sáu.
Hôm nay là ngày thành hôn của ta và Tấn Vương, bên ngoài chiêng trống vang trời, ta ngồi trong tân phòng, nội tâm tĩnh lặng như một hồ nước tù.
Ta là tam tiểu thư của Tể tướng phủ, cha là Tể tướng đương triều – Tạ Thiên.
Phụ thân có tổng cộng bảy người con, ta, trưởng tỷ và nhị ca đều do mẫu thân sinh ra, những đệ đệ muội muội còn lại đều do các di nương khác nhau sinh hạ.
Không phải ta chưa từng mơ mộng về hôn nhân của mình, ta cũng đã từng ảo tưởng rằng mình sẽ gả cho một phu quân như thế nào, có lẽ người đó còn có thể cứu ta ra khỏi cái lồng giam Tể tướng phủ này.
Nhưng kể từ sau khi trưởng tỷ thành hôn, ta đã hiểu rằng, sau này hôn sự của ta cũng sẽ bị xem như một cuộc giao dịch.
Khi trưởng tỷ còn ở nhà, có một người thanh mai trúc mã, là biểu ca bên nhà mẹ của mẫu thân. Tiếc rằng gia thế của biểu ca không hiển hách, hắn ta đã nhiều lần đến cửa cầu thân, đều bị phụ thân từ chối ngoài cửa.
Cuối cùng, trưởng tỷ gả cho Võ An hầu, trở thành kế thất của Võ An hầu.
Trưởng tỷ đang độ tuổi thanh xuân, còn vị Võ An hầu kia đã gần bốn mươi.
Nhưng gia thế của Hầu phủ quả thực hiển hách, Võ An hầu lại nắm giữ binh quyền trong tay, mối hôn sự này, phụ thân vô cùng hài lòng.
Chỉ là không có ai hỏi trưởng tỷ, có bằng lòng hay không.
Một ngày trước khi trưởng tỷ xuất giá, ta hỏi tỷ ấy, nếu đã không muốn gả, tại sao không phản kháng.
Trưởng tỷ chỉ đáp lại một câu: "Minh Vi, số phận trêu ngươi, không phải sức người có thể thay đổi..."
Sau này, một đạo thánh chỉ ban hôn đến Tể tướng phủ, cuối cùng ta cũng đã hiểu thế nào là không phải sức người có thể thay đổi.
Ta vén khăn hỉ lên, Lý ma ma đang đứng bên cạnh kinh ngạc, vội vàng nói: "Tam tiểu thư, Vương gia còn chưa tới, khăn trùm đầu này không thể vén lên được đâu."
Ta không đáp lời bà ta, nhìn đám tỳ nữ đầy phòng nói: "Tất cả lui ra đi."
Các tỳ nữ của Tấn Vương phủ nhìn nhau, vừa không ai dám nói cũng không ai dám động.
Bọn họ không nói, ta cũng không nói, cứ ngồi như vậy.
Rất nhanh, đám tỳ nữ đó đã quỳ đầy đất.
Một tỳ nữ đứng gần ta nhất lấy hết dũng khí nói: "Vương phi, chúng nô tỳ phụng mệnh hầu hạ Vương phi, không dám tự ý rời đi. Nếu có chỗ nào hầu hạ không chu toàn, xin cứ tùy Vương phi trách phạt."
Ta hỏi nàng ta: "Ngươi tên là gì?"
Cơ thể đang quỳ của nàng ta hơi run rẩy: "Nô tỳ tên là Lan Hương."
"Các ngươi phụng mệnh của ai?"
Lan Hương ngập ngừng một lúc: "Phụng mệnh... Vương quản sự..."
Ta cười nói: "Ta lại không biết, hoá ra Tấn Vương phủ là do quản sự làm chủ."
Lan Hương liên tục dập đầu: "Nô tỳ lỡ lời, nô tỳ lỡ lời..."
Ta giơ tay ngăn động tác dập đầu của nàng ta lại: "Được rồi, tất cả lui ra đi, ta không muốn nói lại lần thứ ba."
Lần này, không còn ai lên tiếng nữa, tất cả tỳ nữ đều im lặng hành lễ, lui ra ngoài.
Ta liếc nhìn Lý ma ma là người duy nhất không động đậy, trong mắt bà ta thoáng qua một tia kinh ngạc, rất nhanh cũng khom người lui ra.
Ta biết bà ta kinh ngạc điều gì.
Trong ký ức của bà ta, tam tiểu thư Tạ Minh Vi của Tể tướng phủ không nên là người như vậy, đáng lẽ ra nàng phải là một con rối gỗ chỉ biết cam chịu mới phải.
Trầm mặc ít nói, nhát gan yếu đuối, đó mới là dáng vẻ ta nên có.
Những năm qua, ta quả thực đã diễn vai diễn này một cách xuất thần.
Bây giờ đã đến Tấn Vương phủ, ta không muốn diễn nữa.
2
Mặc dù sinh ra ở Tể tướng phủ, nhưng chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của phụ mẫu, trong nhà chỉ có một mình trưởng tỷ xem như thân thiết với ta.
Nghe nói ngày ta ra đời, có đạo sĩ đoán mệnh, trực tiếp nói rằng bát tự của ta và phụ thân tương xung, sau này nhất định sẽ khắc cha khắc nhà, đặc biệt sẽ cản trở con đường làm quan của ông ấy.
Từ đó, phụ thân liền tránh ta như tránh tà, ngay cả một cái nhìn cũng không muốn ban cho.
Mà mẫu thân vì sinh ta nên bị tổn thương nguyên khí, từ đó mắc bệnh, quanh năm nằm liệt trên giường bệnh.
Phụ thân chê bà bệnh tật yếu đuối, liên tiếp nạp mấy phòng thiếp, cũng ngày càng lạnh nhạt đối với mẫu thân.
Mẫu thân luôn cho rằng tất cả những chuyện này đều do ta, nếu không phải vì sinh ta tổn thương thân thể, bà sẽ không phải nằm liệt trên giường bệnh; Nếu không phải vì có sự tồn tại của ta, phụ thân sẽ không đối xử lạnh nhạt với bà như vậy...
Nhưng sự thật là, năm đó khi mẫu thân hạ giá, phụ thân chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo.
Sau này ông ấy được phong Hầu bái Tướng, nhìn lại người vợ tào khang, chỉ cảm thấy bà đã già nua xấu xí, không xứng với áo tím đai ngọc của mình.
Những lời thề non hẹn biển "một đời một kiếp một đôi người" cuối cùng cũng chỉ là trăng trong gương, hoa trong nước, không thể xem là thật.
Phượng quan nặng trĩu đè lên cổ ta đến đau nhức, lúc này trong tân phòng chỉ có một mình ta, ta cũng không cần phải gắng gượng ra vẻ đoan trang nữa, liền đưa tay tháo nó xuống.
Phượng quan được kết bằng những sợi tơ vàng mảnh, điểm xuyết những viên đông châu to lớn, lộng lẫy đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Một chiếc phượng quan hoa lệ như vậy là ước mơ của biết bao thiếu nữ khuê các, nhưng ta lại không hề vui mừng chút nào.
Dù sao thì từ một hang hùm sói nhảy sang một hang hùm sói khác, cũng không phải là chuyện đáng để vui mừng.
Lời đồn rằng Tấn Vương Tiêu Diễn, vô cùng hoang đường, ngày ngày lui tới thanh lâu sở quán, ngoài việc có một dung mạo đẹp đẽ ra, không có một điểm nào đáng khen.
Người ngoài đã cho hắn mười mấy chữ để đánh giá, kiêu căng xa xỉ, d*m đ*ng phóng túng, việc gì cũng giỏi; lễ, nhạc, bắn, cưỡi, một chữ cũng không biết.
Ta tựa vào cột giường chạm khắc, trong đầu không ngừng hiện lên những lời đồn đại về Tấn Vương trong dân gian, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã tối, trong tân phòng nến đỏ cháy cao, ánh nến chập chờn soi sáng cả căn phòng.
Ta giật mình một cái, vội vàng đưa tay tìm khăn hỉ và phượng quan, muốn đội lại trước khi Tấn Vương vào động phòng, chỉ là còn chưa sờ được đến khăn hỉ, cả người lại đột nhiên cứng đờ.
Trên chiếc ghế gỗ đàn hương cách đó không xa, một nam tử mặc hỉ phục màu đỏ thẫm đang ngồi nghiêng, hắn một tay chống cằm, như cười như không nhìn ta.
Ta ngẩn người một lúc, sau đó thu lại vẻ mặt, nói: "Tham kiến Vương gia."
Ta vốn định đứng dậy hành lễ, nhưng tiếc là đã ngồi quá lâu, chân đã tê cứng.
Tiêu Diễn dường như không để tâm, chỉ chăm chú nhìn ta: "Phu nhân đã tỉnh."
Hắn quả thực có một dung mạo vô cùng đẹp đẽ, phong thái như hạc, cốt cách như tùng, khí độ trời sinh, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt hoa đào màu hổ phách khẽ nhướng lên, khi chuyển động như có vàng vụn lấp lánh.
Ánh nến chiếu lên người hắn, ngay cả nhịp tim của ta cũng không kìm được lỡ một nhịp.
Bàn tay ta dưới lớp hỉ bào khẽ nắm chặt lại, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay: "Khiến Vương gia chê cười rồi."
Hắn cong khóe môi, nở một nụ cười mê hoặc lòng người: "Giữa phu thê, nói gì đến chê cười."
Nói rồi hắn đứng thẳng dậy, bưng hai chén rượu đi về phía ta.
3
Thấy hắn càng lúc càng đến gần, ta thực sự không thể ngồi yên được nữa, không màng đến đôi chân tê cứng, mạnh mẽ đứng dậy, lùi sang một bên mấy bước.
Có lẽ phản ứng của ta quá kịch liệt, Tiêu Diễn cũng sững sờ một lúc.
Hắn bưng rượu hợp cẩn đứng bên mép giường, nửa thân trên ẩn trong bóng tối do chiếc giường tạo ra, giọng nói trầm hơn lúc nãy vài phần: "Phu nhân không muốn uống rượu giao bôi với ta sao?"
Ánh nến sau lưng hắn chập chờn, ta không thể nhìn rõ được vẻ mặt của hắn lúc này.
"Vương gia, ta có lời muốn nói."
"Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, phu nhân có lời gì mà nhất định phải nói bây giờ?"
Ta cúi mày rũ mắt, tư thế cung kính: "Xin Vương gia thứ tội, thực sự là lời vô cùng quan trọng, bây giờ không thể không nói."
"Ồ?" Hắn như cười như không, "Nói ta nghe thử xem."
"Ta và Vương gia là do Bệ hạ ban hôn, theo lý mà nói đây là duyên trời định, nhưng... Nhưng..."
Hắn đột nhiên quay người lại, ánh mắt rơi trên người ta: "Nhưng sao?"
Ta cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của hắn, ta cắn răng, cứng rắn nói: "Nhưng ta là người không may mắn, không muốn gây tai họa cho Vương gia."
Hắn cười khẽ một tiếng: "Không may mắn thế nào?"
"Ngày ta ra đời đã có đạo sĩ đoán mệnh, nói ta là tai tinh chuyển thế, mệnh mang hình khắc, khắc cha khắc nhà. Vì sự an nguy của Vương gia, xin Vương gia hãy giữ khoảng cách với ta thì hơn."
Giọng điệu của ta còn có thể coi là bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Những gì ta nói có thật có giả, tùy thuộc vào cách Tiêu Diễn nghĩ, nếu hắn ép buộc phải vào tân phòng này, ta thật sự không có cách nào khác.
Đã đến đêm khuya, khách khứa đã về hết, trong Vương phủ chỉ còn một mảnh yên lặng, trong tân phòng cũng im lặng như vậy.
Một lúc lâu sau, Tiêu Diễn cuối cùng cũng lên tiếng: "Vương phi nếu không muốn gần gũi ta, cứ nói thẳng là được, không cần phải như vậy."
Ta vội vàng quỳ xuống, trán chạm đất: "Lời thiếp nói câu nào cũng là thật, Vương gia nếu không tin, có thể đến Bạch Vân Quan tìm vị đạo sĩ đó hỏi là biết."
Một đôi tay khớp xương rõ ràng đưa ra trước mắt, dừng lại một lát rồi đột nhiên nâng cằm ta lên.
Ta bị buộc phải đối mặt với Tiêu Diễn, ánh mắt hắn sắc bén, như muốn đâm thủng ta.
Tiêu Diễn nói: "Rất tốt."
Ta còn chưa hiểu được ý nghĩa của từ "rất tốt" trong miệng hắn là gì, hắn đã quay người rời đi.
Trong tân phòng chỉ còn lại một mình ta, và một đôi nến hỉ long phụng đang cháy rực rỡ.
Đêm đầu tiên đến Tấn Vương phủ, ta ngủ không ngon giấc.
Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy một trận hỏa hoạn ngút trời, vô số người đang vùng vẫy cầu sinh trong đó, nhưng cuối cùng, sự vùng vẫy của bọn họ đều chỉ là vô ích...