28
Bên trong quân trướng, ánh nến vàng vọt chiếu lên hai người bọn ta.
Sự im lặng lan tỏa trong trướng, ngay cả tiếng bấc nến nổ lách tách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Sau khi cởi bỏ áo giáp mặc lại thường phục, Tiêu Diễn rõ ràng không có gì khác so với hắn lúc ở Vương phủ, nhưng ta lại cảm thấy có gì đó đã lặng lẽ thay đổi, người trước mắt rõ ràng là một người khác, một người mà ta chưa từng hiểu rõ.
Ta biết tâm tư hắn thâm trầm, nhưng không ngờ hắn có thể khiến tất cả mọi người đều sống như quân cờ của hắn.
“Phụ thân không có đổi sang phò tá Ung Vương, mà ông ta đã phò tá ngài rồi, đúng không?”
Thực ra không cần hỏi nhiều, tất cả đã bày ra rõ ràng trước mắt.
Nếu Thái tử đã định trước sẽ sụp đổ, vậy thì so với Ung Vương, Tấn Vương rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.
Dù cho ta và Tiêu Diễn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, đó cũng là phu thê, Tạ Thiên cũng là nhạc phụ của Tiêu Diễn. Nếu ngày sau Tiêu Diễn đăng cơ, Tạ gia chính là hoàng thân quốc thích.
Hơn nữa theo cách nhìn của Tạ Thiên, Tiêu Diễn không nơi nương tựa, một Tể tướng như ông ta bây giờ đi nâng đỡ hắn, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Huyết thư căn bản không phải là đường lui gì của Tạ Thiên, mà chính là hắn đưa cho Tạ Thiên, thật nực cười hắn còn lấy chuyện này ra để thử thăm dò xem rốt cuộc ta có nhận ra hắn không.
Sau đó nữa, chính là để Tạ Thiên nói chuyện Học Tử Phường cho Ung Vương, Tiêu Diễn liền có thể ngồi bên cạnh xem hổ đấu.
Nào ngờ vụ án cũ này hiệu quả lại tốt ngoài dự liệu, Thái tử chết, Ung Vương mất đi lòng tin của Đế vương.
Ung Vương và Thái tử đấu đá nhau quá dữ dội, đến mức hắn ta quên mất một đạo lý, Thái tử và hắn ta là huynh đệ.
Hắn ta liên kết với bao nhiêu người để bức tử Thái tử, trong mắt Hoàng thượng, chính là đang bức tử huynh đệ của mình. Hôm nay có thể giết huynh, ngày sau chưa chắc sẽ không giết cha.
Sau khi biết Tiêu Diễn chính là thư đồng kia, rất nhiều chuyện đột nhiên trở nên sáng tỏ.
“Minh Vi, thực ra ta vẫn luôn muốn nói cho nàng biết, chỉ là… Không biết mở lời thế nào.”
“Không,” Ta nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải ngài không biết mở lời thế nào, mà ngài vẫn cần đến quân cờ là ta đây.”
Thân thể của Tiêu Diễn đột nhiên cứng đờ, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức trở về im lặng.
Ta rũ mắt suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: “Trong Tông Nhân Phủ có phải cũng có người của ngài, nên về chuyện Học Tử Phường, Thái tử một chữ cũng không nhắc đến Tạ Thiên?”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Phải, muốn để Tạ Thiên tin tưởng ta, thì phải làm chút gì đó, nhưng đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Minh Vi, nếu chuyện Học Tử Phường có liên quan đến Tạ Thiên, Phụ hoàng sẽ nhân cơ hội để ông ta làm con cừu thế tội, Thái tử sẽ có thể toàn thân rút lui. Không còn chuyện Học Tử Phường, sau này muốn lật đổ Thái tử sẽ rất khó.”
Ta khẽ sững người, sau đó lập tức hiểu ra.
Vì ngôi vị kia, những gì Tiêu Diễn có thể làm, còn nhiều hơn so với những gì ta tưởng tượng.
Từ đó về sau, ta chỉ ở trong quân trướng, không ra ngoài nữa.
Một là bên ngoài trướng có thêm rất nhiều binh lính, ta hiểu ý của Tiêu Diễn, hắn không muốn ta và Liễu Biến gặp lại nhau nữa; Hai là ta cũng muốn một mình yên tĩnh, chưa đầy một năm, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Từ lúc thành hôn đến bây giờ, tất cả đều khiến ta có chút không kịp trở tay.
Mấy ngày sau, có tin tức truyền đến, hai quân giao chiến, quân ta thảm bại.
Ta cảm thấy thất bại này có chút kỳ quặc, mặc dù quân ta số lượng ít hơn quân phản loạn, nhưng binh lính đều là những người được huấn luyện quanh năm, làm sao có thể dễ dàng thảm bại như vậy.
Rất nhanh sự thật đã chứng minh cho suy nghĩ của ta, vào đêm ngày thảm bại đó, trong lúc quân phản loạn đang ăn mừng chiến thắng trong thành Vị Thủy, quân ta đã lén lút lẻn vào thành Vị Thủy.
Chưa đầy hai canh giờ, đã giành lại được thành Vị Thủy, thủ lĩnh quân phản loạn Liễu Biến, Trần Quảng bỏ thành mà chạy.
29
Pháo hoa nổ vang, lửa rực khắp trời, soi rọi cả bầu trời đêm đen kịt tựa như ban ngày.
Ánh lửa rực rỡ bung nở giữa những tầng mây, soi chiếu xuống dòng sông Vị Thủy bên dưới tựa như ánh sáng nhảy múa trên mặt nước.
Đây là pháo hoa mà người dân Vị Thủy đốt để ăn mừng đại thắng.
Trên lầu cao của tường thành, ta và Tiêu Diễn sóng vai đứng bên cạnh nhau, ngắm nhìn toàn thành chìm trong biển pháo hoa.
Giây phút này, bọn ta cũng giống như người dân Vị Thủy, niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Pháo hoa soi rọi lên gương mặt hắn, so với vẻ cao quý lúc ở kinh thành, Tiêu Diễn của hiện tại, có thêm vài phần sắc bén.
Mấy ngày nay mặc dù bọn ta ở chung một quân trướng, nhưng chưa từng gặp mặt. Hắn luôn ra ngoài tuần tra từ lúc trời chưa sáng, đến tận đêm khuya mới trở về.
Hắn dường như đang cố ý tránh mặt ta, chuyện ở Học Tử Phường chắn ngang giữa hai người bọn ta, tựa như có thêm một con hào trời.
“Ngài xem những người dân thành Vị Thủy này, rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng không hề oán hận, vẫn một lòng một dạ tin tưởng vào quốc gia và Đế vương của bọn họ.” Ta quay người nhìn về phía Tiêu Diễn, “Vậy nên, ngài đã chọn con đường này, thì không thể phụ lòng họ.”
Ánh sáng trong mắt Tiêu Diễn chợt sáng chợt tối, mọt lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Minh Vi, ta xin thề với nàng, đời này quyết không phụ lòng con dân Đại Hạ." Hắn ngừng một chút, "Cũng quyết không phụ lòng nàng."
Ta muốn giả vờ không hiểu ý trong lời hắn nói, nhưng lời của hắn thực sự quá thẳng thắn.
Tại sao Tiêu Diễn lại thích ta?
Nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân lớn nhất có lẽ vẫn là vì ta đã cứu hắn ở Học Tử Phường.
Nhưng cảm kích và yêu thương, suy cho cùng vẫn là hai chuyện khác nhau…
Tiêu Diễn lại nói: “Minh Vi, ta sẽ đợi nàng, đợi đến khi nàng nhìn rõ được tâm ý của mình.”
Ta không biết nên đáp lại thế nào, Tiêu Diễn dường như cũng không muốn ta đáp lại, dưới bầu trời rực rỡ pháo hoa, bọn ta lặng lẽ nhìn nhau.
Lại một chùm pháo hoa nữa bay vút lên không trung, nào ngờ tàn lửa rơi xuống lại bay về phía ta.
Tiêu Diễn theo phản xạ ôm chầm lấy ta, che chở trong lòng, cũng may tàn lửa chỉ rơi xuống bên tường, không làm hai người bọn ta bị thương.
Không khí bỗng trở nên có chút mập mờ, ta vội vàng thoát khỏi vòng tay của hắn, mặt đỏ bừng lên.
“Đa, đa tạ... Ngài có bị thương không?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."
Để che giấu sự hoảng loạn, ta vội vàng chuyển chủ đề: "Tin đại thắng lần này truyền về kinh thành, Ung Vương nhất định sẽ gây khó dễ, ngài đã nghĩ ra cách đối phó chưa?"
“Theo ý nàng, hắn ta sẽ ra tay từ đâu?”
Ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Lương thảo, kinh thành cách Vị Thủy ngàn dặm xa xôi, những thứ khác đối với chàng có uy h**p hữu hạn. Nhưng nếu bị cắt đứt lương thảo, dù không chết, trận chiến này chàng cũng không thể đánh tiếp. Nếu quân phản loạn lại nhân cơ hội quay trở lại, đến lúc đó chàng chính là tội nhân của Đại Hạ.”
Nói đến đây, ta nghiêm mặt nhìn hắn, “Tiêu Diễn, ngài có bằng lòng tin ta không?”
30
Ba ngày sau đại thắng, vào buổi sáng, vốn là thời gian lương thảo đến nơi, nhưng chỉ nhận được một lá thư.
Trên thư nói quan đạo bị nước lũ cuốn trôi nên lương thảo không thể vận chuyển đúng hẹn.
Ta và Tiêu Diễn đều biết đây chỉ là lời thoái thác của Ung Vương.
Từ sớm Tiêu Diễn đã cho người cầm lệnh bài đến các thành trì lân cận để điều động lương thực, nhưng đều không có kết quả.
Lương thực không phải bị chuột phá, thì cũng là gặp nạn đói, tóm lại một hạt gạo cũng không điều động được.
Kế sách của Ung Vương thật tàn độc, hắn ta căn bản không quan tâm có thể thắng trận hay không, hắn ta chỉ muốn Tiêu Diễn bị vây chết ở Vị Thủy.
Lương thảo trong thành Vị Thủy bây giờ chỉ đủ dùng trong bảy ngày, trông cậy vào triều đình là chuyện không thể, nhưng cũng may Vị Thủy cách Nghiệp Thành không xa.
Đêm khuya, ta và Yến Sóc cải trang, chuẩn bị đến Nghiệp Thành.
Chuyến đi mượn lương này, không thể phô trương, chỉ có thể làm như vậy.
Ta ngồi trên ngựa, vừa nghĩ đến trong thành còn có ba vạn tướng sĩ đang đợi mình, tay không tự chủ được siết chặt dây cương.
Tại cổng thành, Tiêu Diễn tiễn ta, ánh trăng lọt qua kẽ lá, rọi lên xương mày của hắn những vệt sáng li ti: “Minh Vi, trên đường cẩn thận, ta đợi nàng trở về.”
Hắn không nói thẳng, nhưng ta biết hắn tin ta.
Hai ngày sau, ta và Yến Sóc đã đến Nghiệp Thành, gặp được Sở Minh Châu.
Sau khi trở về nhà, Sở Minh Châu đã không còn là cô nương đầy vết thương mà ta đã cứu ở kinh thành nữa.
Nàng ấy rạng rỡ, xinh đẹp, còn biết giúp đỡ gia đình quản lý việc kinh doanh.
Nhưng những quá khứ không thể chịu đựng nổi kia vẫn luôn ám ảnh nàng ấy.
Nàng ấy không dám nghị thân, vì nàng ấy cảm thấy không ai có thể chấp nhận quá khứ của mình, nàng ấy thậm chí không dám một mình ở trong phòng, chỉ cần yên tĩnh lại, những ký ức đó sẽ như thủy triều nhấn chìm nàng ấy.
Ta muốn nói với nàng ấy, có người không để tâm, Yến Sóc không để tâm.
Lúc Yến Sóc biết phải đến Nghiệp Thành, sự kích động đó, thần sắc đó là điều ta chưa từng thấy.
Nhưng lời đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại.
Trên chiến trường chín chết một sống, ta không muốn nàng ấy hy vọng, để rồi cuối cùng lại tan vỡ.
Sở gia là một trong những phú thương hàng đầu ở Nghiệp Thành, dưới danh nghĩa có vô số tiệm gạo, tiệm lương thực, chuyến đi này của ta chính là để mượn lương thực từ Sở gia.
Khác với ta, nàng ấy có phụ mẫu vô cùng tốt.
Vì ta đã cứu Sở Minh Châu, bọn họ không chỉ bằng lòng hết sức giúp đỡ, mà còn bằng lòng đầu thành với Tiêu Diễn, chỉ để không cho loại cầm thú như Ung Vương ngồi lên ngôi vua.
Bọn họ đã dốc hết toàn lực của Sở gia, chuẩn bị lương thảo cho hai mươi ngày.
Lúc sắp đi, Sở Minh Châu đưa cho ta một cuốn sổ, trong cuốn sổ đó là danh sách mà nàng ấy dựa vào những manh mối trong mật thất, và so sánh với những cô nương mất tích để viết ra, còn có những gì nàng ấy đã trải qua trong đó.
Ta cất cuốn sổ cất vào trong lòng, thầm nghĩ, nếu có cơ hội, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta phải cho Ung Vương nếm thử, cái gì gọi là thiên lý bất dung, báo ứng không sai.
Lúc đó ta không biết rằng, cuốn sổ này trong tương lai sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén để đối phó với Ung Vương.
Ta và Yến Sóc mang theo lương thảo của hai mươi ngày trở về Vị Thủy.
Những trận chiến sau đó diễn ra rất thuận lợi, từng phong chiến báo thắng lợi được gửi về kinh thành.
Quân phản loạn liên tiếp bại lui, cho đến khi rút về Hoài Âm, đó là nơi bọn họ bắt đầu khởi sự.