Thử Khứ Kinh Niên - Sở Giao

Chương 7

19

Ta quả thực không biết huyết thư của Tạ Thiên từ đâu mà có, nhưng về chuyện ở Học Tử Phường, ta quả thực vẫn còn chuyện chưa nói với Tiêu Diễn, ta chỉ kể cho hắn nghe nửa đầu của câu chuyện.

Nửa còn lại, chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai.

Kể từ khi nghe trộm được cuộc mật đàm của Thái tử và phụ thân, ngày ngày ta đều canh giữ bên tường, nín thở tập trung chờ đợi.

Ta đang đợi một cơ hội – Một cơ hội để cứu người.

Cuối cùng, một ngày trước kỳ điện thí, ta đã đợi được.

Hôm đó, đám nha hoàn trong viện của Tạ Minh Đức trở về viện từ sớm, ngay cả tỳ nữ thường ngày gác đêm cũng bị đuổi về, nói là vì Tạ Minh Đức không khỏe, muốn một mình nghỉ ngơi.

Nhưng ta biết, hắn ta sắp ra tay với Học Tử Phường.

Tạ Thiên không phải là người lương thiện gì, leo lên được đến chức vị Thượng thư cũng không phải hoàn toàn dựa vào thành tích của mình, mà phần nhiều là những chuyện không trong sạch.

Và những chuyện không trong sạch đó, phần lớn đều do Tạ Minh Đức đi làm.

Chuyện đi phóng hỏa Học Tử Phường, Tạ Thiên không dám giao cho bất kỳ ai, chỉ có Tạ Minh Đức.

Bởi lẽ, Tạ Minh Đức quá giống ông ấy…

Để leo lên trên có thể không từ thủ đoạn, có thể lợi dụng bất kỳ ai, cũng có thể vứt bỏ bất kỳ ai.

Giờ Tý vừa qua, ta lén lút theo sau Tạ Minh Đức từ cửa hông ra khỏi phủ.

Gã sai vặt canh cửa hông cũng đã sớm bị Tạ Minh Đức tìm cớ điều đi, cũng chỉ có lúc này, ta mới có thể ra ngoài.

Ta run rẩy bước đi theo sau hắn ta, nói không sợ là giả, nếu bị Tạ Minh Đức phát hiện, rất có thể hắn ta sẽ trực tiếp g**t ch*t ta.

Đi chưa được bao lâu, sau khi rẽ qua mấy khúc cua, vì không quen thuộc với những con hẻm trong kinh thành, ta đã lạc mất dấu hắn ta.

Đã đến đêm khuya, trên đường dài không một bóng người, đợi đến khi ta khó khăn lắm mới tìm được Học Tử Phường, Tạ Minh Đức đang ở sân trước của Học Tử Phường khóa cửa, chuẩn bị châm lửa.

Tạ Minh Đức đứng ở cổng, ta không dám đi vào từ cổng chính, đành phải vòng ra cửa sau, cũng may cửa sau không khóa.

Nhưng ngay khoảnh khắc ta vừa bước vào Học Tử Phường, ngọn lửa lập tức bùng lên ngút trời, trong không khí nồng nặc mùi dầu trẩu.

Thảo nào, thảo nào rõ ràng ta đã đi lạc, nhưng lúc ta đến nơi, Tạ Minh Đức mới vừa chuẩn bị phóng hỏa.

Ta còn tưởng là trời cao thương xót, ông trời cũng hy vọng ta có thể cứu những sĩ tử này.

Nhưng sự thật còn tàn nhẫn hơn ta tưởng tượng rất nhiều, trước đó hắn ta phải rải dầu trẩu, nên mới không lập tức phóng hỏa.

Trận hỏa hoạn này đáng sợ hơn ta tưởng tượng rất nhiều, Học Tử Phường được xây bằng gỗ thông, lại có dầu trẩu, thế lửa lan ra cực nhanh.

Tiếng kêu gào của ta bị nhấn chìm trong biển lửa ngùn ngụt, rất nhiều nơi vì lửa quá lớn, căn bản không thể vào được.

Cuối cùng, ta phát hiện ra hai người trong một gian nhà phụ ở hậu viện, một thanh niên trông giống thư sinh, một người tuổi tác nhỏ hơn một chút, xem cách ăn mặc có lẽ là thư đồng của hắn ta.

Bọn họ đã bị khói đặc làm cho ngất đi, mặt mày đen nhẻm, thân thể ta gầy yếu, chỉ có thể c** th*t l*ng buộc hai người lại, từng tấc từng tấc kéo ra ngoài.

Màn đêm bên ngoài đen kịt, nhưng bên trong Học Tử Phường lại là lửa cháy ngút trời.

Bên tai ta dường như nghe thấy rất nhiều tiếng kêu cứu, nhưng dần dần đều bị ngọn lửa lớn nhấn chìm, nhiều lúc ta đã nghĩ mình sẽ chết ở đó cùng bọn họ…

Ta dốc hết toàn lực mới kéo được hai người đó ra khỏi đám cháy, kéo đến bên bờ sông, rồi lại vốc một ít nước cho bọn họ uống, bọn họ mới tỉnh lại.

Vị thư sinh mà ta đã cứu không phải ai khác – chính là Liễu Ký Minh.

20

Năm Sùng Ninh thứ hai mươi lăm, là một năm định sẵn sẽ không yên ổn của nước Đại Hạ.

Chuyện Thái tử còn chưa ngã ngũ, Hoài Âm lại nổi lên tai họa.

Hoài Âm binh biến, quân phản loạn đã lên đến ba vạn người, người cầm đầu có hai, một văn một võ.

Người võ kia tên là Trần Quảng, người văn kia tên là Liễu Biến.

Liễu Biến cực kỳ có tài văn chương, một câu hịch văn ‘Thử xem trong cõi hôm nay, thiên hạ về tay nhà ai’, đã truyền đi khắp non sông.

Thực ra trên triều đình đã sớm biết tin Hoài Âm dân biến, chỉ tiếc là những đại thần này đã ngồi không ăn lương quá nhiều năm, đầu óc cũng sớm bị tửu sắc ăn mòn.

Chỉ coi dân biến Hoài Âm là một đám dân đen gây rối, không đáng nhắc tới.

Mãi cho đến khi quân phản loạn đánh đến Vị Thủy, mới đột nhiên phát hiện – Kẻ địch đã áp sát chân thành, lưỡi đao đã kề sát yết hầu.

Hoàng thượng nhìn một vòng, phát hiện trong triều lại không có ai để dùng, cuối cùng đành phải phái Võ An Hầu đi thảo phạt quân phản loạn.

Khác với lòng người hoang mang bên ngoài, phủ Tấn Vương vẫn như cũ.

Tiêu Diễn thích gảy đàn, lúc tâm trạng tốt, tiếng đàn như nước chảy róc rách; Lúc tâm trạng không tốt, tiếng đàn như binh đao ngựa sắt.

Trong Vương phủ còn có một thư khố, ta thường đến đó tìm sách đọc.

Trong những giá sách kia, ta đã phát hiện ra dấu vết quá khứ của Tiêu Diễn.

Lão sư thuở nhỏ của Tiêu Diễn là vị Tể tướng tiền nhiệm Từ Trinh, Từ Trinh nổi tiếng là người cương trực không a dua, thanh liêm giữ mình.

Đối với vị tiểu hoàng tử mồ côi mẫu thân từ nhỏ này, ông ấy đã dốc hết toàn bộ tâm huyết.

Tứ thư khó hiểu, Từ Trinh liền vẽ tranh minh họa trong sách để thu hút sự hứng thú của tiểu hoàng tử.

Tiêu Diễn lại yêu thích những loại sách như «Tôn Tử Binh Pháp», Từ Trinh liền dốc hết tâm tư, tìm cho hắn những cuốn đã thất truyền từ lâu như «Lục Thao» và «Tam Lược».

So với vị Hoàng đế cao cao tại thượng, Từ Trinh càng giống một người cha hơn, hơn nữa còn là một người cha hoàn hảo, ôn hòa nhân từ, phẩm hạnh cao cả.

Mà Tiêu Diễn cũng vô cùng kính trọng lão sư của mình.

Bên cạnh những bản thảo đã ố vàng, đến nay vẫn còn có thể thấy được bút tích lúc nhỏ của hắn – "Lời tiên sinh nói rất phải", "Tiên sinh chú ý sức khỏe", "Lời của tiên sinh, Diễn xin ghi lòng tạc dạ".

Hóa ra ân oán giữa Tiêu Diễn và Thái tử không chỉ có Huyên phi, mà còn có Từ Trinh.

Dường như tất cả sự thay đổi đều xảy ra vào năm Sùng Ninh thứ hai mươi, Học Tử Phường cháy lớn, Từ Trinh bị bãi quan, Tạ Thiên leo lên ngôi vị Tể tướng.

Cũng trong năm đó, trong dân gian bắt đầu có lời đồn Tấn Vương hoang đường, cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế giữa Thái tử và Ung Vương manh nha xuất hiện, còn ta – Đã có liên hệ với Liễu Ký Minh.

Sau khi cứu hắn ta, hắn ta thường xuyên bí mật gửi thư cho ta.

Trong thư, hắn ta nói, Liễu Ký Minh đã chết, người còn sống này tên là Liễu Biến.

Mà Liễu Biến cũng chính là thủ lĩnh quân phản loạn ở Hoài Âm hiện nay, vì vậy ta không thể nói cho bất kỳ ai biết ta đã cứu hắn ta.

Hắn ta nói Liễu Biến sẽ thay đổi tất cả, lật đổ tất cả.

Sau này, hắn ta còn gửi cho ta một miếng ngọc bội, nói rằng nếu ta có chuyện, có thể cầm ngọc bội đến phường sách Mai Khê, chưởng quỹ ở đó sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ta.

Ta đã cầm ngọc bội đến phường sách Mai Khê, thân phận giả và lộ trình cũng là từ đây mà có.

Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không dùng đến.

Tam tiểu thư của tướng phủ có thể biến mất, nhưng Tấn Vương phi của hoàng thất tuyệt đối không thể biến mất.

21

Ngày đông chí, tướng phủ có người đến báo – Mẫu thân đã qua đời.

Đã rất lâu rồi ta không gặp bà, thậm chí không biết nên có phản ứng gì.

Mãi cho đến khi Lưu ma ma và Bạch Chỉ thay cho ta bộ đồ tang, ta mới nhận ra, với tư cách là nữ nhi, ta nên trở về tướng phủ để tang.

Bên ngoài tướng phủ là một màu trắng xóa, lúc ta xuống xe ngựa, trưởng tỷ cũng vừa đến.

Khác với sự thờ ơ của ta, đôi mắt trưởng tỷ sưng đỏ, thần sắc bi thương.

Nhìn bài vị của mẫu thân, ta nghĩ, cuối cùng bà cũng đã được giải thoát.

Cuối cùng không cần phải sống trong sự tính toán của nhi tử và trượng phu mình, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cái lồng giam tướng phủ này.

Tang lễ vô cùng long trọng, trong linh đường đặt một cỗ quan tài bằng gỗ tử đàn thượng hạng, xung quanh đều là các tăng lữ tụng kinh, khách đến viếng nườm nượp không ngớt.

Ta mặc bộ hiếu phục màu trắng, quỳ ở bên cạnh, đờ đẫn bỏ tiền giấy vào chậu lửa, trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai.

Sắc trời dần tối, trong linh đường chỉ còn lại ta và trưởng tỷ, cùng với Tạ Minh Đức.

Một sự tĩnh lặng kỳ quái bao trùm giữa ba người bọn ta.

“Phụ thân bảo ngươi hãy để tâm đến Tấn Vương nhiều hơn một chút.” Tạ Minh Đức lên tiếng trước.

“Huynh nói gì?” Ta gần như tưởng mình đã nghe nhầm.

Tạ Minh Đức tiếp tục nói: “Chuyện ngươi không được Tấn Vương yêu thích đã truyền khắp kinh thành, trên mặt phụ thân không thể diện ra, nhưng lần này sau khi trở về…”

Ta đột nhiên hất đổ chậu lửa bên cạnh: “Tạ Minh Đức, những lời này ngươi cũng nói ra được sao!”

Trưởng tỷ và Tạ Minh Đức đều kinh ngạc trước cơn giận của ta, bởi lẽ ta của trước đây sẽ không tức giận.

Ta hận không thể ném cái chậu lửa vừa bị hất đổ này vào Tạ Minh Đức, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, đây dù sao cũng là linh đường của mẫu thân…

Hơn nữa hắn ta không nên chết ở đây, hắn ta nên chết trong sự chửi rủa của ngàn vạn người.

“Hôn sự của trưởng tỷ là con bài để ngươi và phụ thân lôi kéo triều thần, còn hôn sự của ta là vật hy sinh trong cuộc đấu tranh chính trị của các người. Nay Thái tử đã sụp đổ, ngươi và phụ thân còn muốn lợi dụng ta để lấy lòng Tấn Vương. Ngươi đường đường là một nam nhi bảy thước, chưa từng nghĩ đến việc xây dựng công danh sự nghiệp, chỉ một lòng kết giao quyền quý, nịnh nọt phụ thân. Ngay cả mẫu thân ngươi cũng có thể vứt bỏ, ngươi có mặt mũi nào đứng ở đây!”

Tạ Minh Đức cũng không ngờ ta sẽ nói như vậy, ngây người tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới hoàn hồn, ánh mắt âm u nhìn ta: “Cái gì gọi là vứt bỏ mẫu thân? Ngươi có ý gì?”

Ta nghênh đón ánh mắt của Tạ Minh Đức: “Thân thể của mẫu thân tại sao mãi không tốt, lẽ nào không phải là vì sự chăm sóc chu đáo, ngày đêm đưa thuốc của ngươi sao?”

Hai tay Tạ Minh Đức siết chặt thành quyền, trên tay nổi đầy gân xanh: “Tạ Minh Vi, ngươi đừng tưởng ngươi làm Tấn Vương phi rồi là có thể muốn làm gì thì làm!”

“Nàng ấy làm Tấn Vương phi đúng là có thể muốn làm gì thì làm.”

Giọng nói của Tiêu Diễn truyền đến từ ngoài phòng, hắn đã ra ngoài từ sớm, ta cũng không muốn hắn cùng ta trở về tướng phủ diễn kịch, nên đã cố ý không nói cho hắn biết, ta vốn tưởng hắn sẽ không đến.

Nhìn thấy Tiêu Diễn, Tạ Minh Đức và trưởng tỷ cùng nhau bái lạy: “Bái kiến Vương gia.”

Tiêu Diễn khẽ đỡ trưởng tỷ dậy: “Trưởng tỷ không cần đa lễ.”

Còn Tạ Minh Đức vẫn quỳ trên đất, vì Tiêu Diễn chưa lên tiếng, không thể đứng dậy.

Trưởng tỷ liếc nhìn Tạ Minh Đức đang quỳ trên đất, nhẹ giọng nói: “Vương gia, đây là chuyện giữa tỷ muội chúng ta, xin Vương gia hãy dời bước đến tiền sảnh dùng trà, ta sẽ giải quyết.”

Tiêu Diễn cười nói: “Tất nhiên, chỉ là…”

Trưởng tỷ trịnh trọng nói: “Ta nhất định sẽ không để Minh Vi chịu uất ức.”

Bình Luận (0)
Comment