Thư Ký Phản Nghịch Thương Tổn Lòng Tui

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

TUI LÀ THẲNG NAM

TUI KHÓ THỞ

~∆~∆~∆~

Bây giờ Lâm Ý Nhất vẫn còn đang ở trong nhà tui, sáng nay bọn tui cãi nhau, tui còn tưởng là cậu ấy sẽ không nấu bữa khuya cho mình nữa, ai ngờ cậu ấy vẫn là nấu cho tui một tô cháo nhỏ.

Lúc trước, bao tử của tui không được tốt, lúc bận rộn cũng không thèm ăn cơm, mấy năm trước dạ dày xuất huyết, đúng lúc đang nói chuyện với Lâm Ý Nhất thì phun ra một ngụm máu, dọa cậu ấy đến nỗi tay cầm cũng trượt qua một bên, sau này cậu ấy liền nuôi tui ăn no uống đủ, những năm này tui đã rất ít khi bị đau dạ dày rồi... Cậu ấy đi rồi, tui phải làm sao đây? Cậu ấy là người do tự tay tui bồi dưỡng, từ buổi đầu tiên mỗi ngày bị tui mắng chửi mười trận đến bây giờ hợp ý hoàn toàn, đến nấu cơm cũng ngon như vậy, một thư ký như vậy tui có mở searchlight* cũng tìm không được đó.

*hình ảnh minh họa cho searchlight:





Lâm Ý Nhất ngồi đối diện tui, cũng đang húp cháo, tui hỏi: "Tại sao lại từ chức, cho tôi một lí do có thể tâm phục khẩu phục."

Lâm Ý Nhất cũng chẳng ngước đầu lên, bình bình trả lời: "Mẹ thúc tôi về quê kết hôn."

Kết hôn! Trong khoảnh khắc đó, tui có thể nói là sắp nghẹt thở, khó khăn nuốt cháo trong miệng suốt, một chữ cũng không nói ra được. Trước giờ tui cũng không nghĩ đến chuyện Lâm Ý Nhất muốn kết hôn, một mặt là do cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tui, mặt khác, nhiều năm như vậy tui cũng chưa từng thấy cậu có nhu cầu trong phương diện đó. Bất luận là nam hay nữ, bất luận là xấu hay đẹp, cậu ấy cũng sẽ không nhìn quá lâu hay nói nhiều thêm một câu với người ta. Vì vậy tui vẫn luôn nghĩ, cậu ấy vẫn còn trẻ, cả người đều đặt lên trên sự nghiệp không để ý đến việc tư, hơn nữa sẽ luôn ở bên tui làm việc cho đến khi nghỉ hưu.

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, thư ký cũng chỉ là một công việc, một người đàn ông cũng sẽ phải có gia đình của bản thân. Cũng giống tui nè, mặc dù tui không yêu hôn thê của mình, cô ấy cũng chẳng yêu tui, nhưng bọn tui cũng chẳng còn nhỏ nữa, tui đã ba mươi tám, cô ấy cũng sắp bốn mươi luôn rồi, không nói chuyện yêu đương chỉ nói chuyện tiền bạc, sau khi bọn tui kết hôn, không đến ba năm giá trị công ty hai nhà đã có thể tăng gấp đôi, cũng khá tốt đó chứ.

Tui đè xuống cảm giác không nỡ, hòa hoãn tâm tình nói: "Quê của cậu thì có thể tìm được người phụ nữ nào tốt đâu, cậu đã có hộ khẩu Bắc Kinh rồi, về lại vùng núi quê cậu, não cậu có lỗ hổng hả? Cậu cứ ở lại đây, nếu như thật sự muốn kết hôn, thì cứ kết hôn ở đây, tui tổ chức hôn lễ cho cậu."

Sắc mặt của thư ký đột nhiên cực kì tệ, gần như là cắn răng nói: "Anh... Tổ chức hôn lễ cho tôi?"

Tui vốn không muốn cậu kết hôn nha! Ai muốn tổ chức hôn lễ cho cậu chứ?

Tui cố gắng sử dụng thái độ của một người đàn ông trưởng thành đáng tin nói: "Cậu không thích tôi cũng sẽ không chạm tay vào, tìm công ty chuyên nghiệp tổ chức cũng được. Công ty tổ chức tiệc cưới cho tôi cũng khá ổn đó, rất chuyên nghiệp, giới thiệu cho cậu, tôi trả tiền cho."

Tui nhìn thấy Lâm Ý Nhất nắm chặt tay lại, "Tôi không ở Bắc Kinh nữa. Tôi muốn về quê."

"......" Tui xoa xoa sóng mũi, bất đắc dĩ nói: "Nhân mạch của cậu đều ở Bắc Kinh và Thượng Hải, cực khổ phấn đấu suốt bảy năm, tất cả đều không cần nữa, cậu muốn cái gì. Cậu về Thành Đô để làm gì? Cậu còn trẻ như vậy chẳng lẽ muốn về đó mở tiệm lẩu sao?"

"Năm sau tôi đã ba mươi tuổi rồi." Lâm Ý Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào tui.

Tui khuyên bảo: "Ba mươi một nhành hoa mà. Tôi cũng ba mươi tám tuổi rồi cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ đó thôi. Vậy đi, tôi cho cậu nghỉ phép, có được hay không? Cậu đi chơi mấy tháng, thả lỏng một chút. Sau đó cậu về đây, cưới một người phụ nữ xứng với cậu, không muốn làm thư ký nữa cũng được, đúng lúc giám đốc công ty con của tôi được thăng chức, cậu qua đó làm ông chủ, vậy là được rồi chứ?"

"Tôi không cần anh quan tâm."

Tui phát hỏa, "Tôi không quan tâm cậu thì còn ai quan tâm cậu, người mẹ đụng đến mạt chược thì đến mạng cũng không cần của cậu sao? Mẹ cậu đã từng quan tâm đến cậu chưa? Cậu cưới vợ, con cậu không cần phải đi học sao? Đi học ở đâu, Thành Đô? Toàn nước có bao nhiêu người muốn con mình được đi học ở Bắc Kinh? Cậu lại muốn con cậu sau này giống như cậu, đi bán lẩu ở Thành Đô sao?! Lâm Ý Nhất, cậu đi đâu tìm vợ? Hả? Chưa từng nghe cậu nhắc đến, hôn nhân đại sự có thể giỡn chơi như vậy sao? Moi hình của cô ta ra đây, gửi luôn số chứng minh cho tôi, tôi đi kiểm tra cho cậu trước đã."

Lâm Ý Nhất bất động ngồi đó, tui quyết định sẽ đấu với cậu đến cùng, một lời không nói nhìn chằm chằm cậu ấy, một lúc lâu sau, cậu ấy mới nói: "Không có người phụ nữ nào cả."

Tui thấy cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng nói chuyện rồi, thắng lợi mà nhướn chân mày, "Không có phụ nữ thì cậu kết hôn cái gì?"

"... Tôi thích đàn ông."

Tui: "......"

Lâm Ý Nhất ngước đầu lên, giống như sợ tui nghe không rõ, mạnh mẽ mà lặp lại một lần nữa: "Tôi thích đàn ông. Thành Đô gay nhiều."

Tui: "......"

Lại một lần nữa tui cảm nhận được ác ý đến từ cuộc sống.

Thư ký của tui muốn từ chức rồi, thư ký của tui muốn kết hôn rồi, thư ký của tui mới comeout với tui rồi.

Tui con mẹ nó khó thở.
Bình Luận (0)
Comment