Thư Linh Ký

Chương 141

Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 140: NGŨ ÂM, TA CÓ LỄ VẬT MUỐN TẶNG CHO NGƯƠI

Editor: Luna Huang – Ta đoán nếu câu này là của nam chủ thì lễ vật nhất định là bài tập

Xà ma thối lui, Thiên Hương thành giống loạn, cuối cùng là tạm thời khôi phục bình tĩnh.

Chỉ bất quá, nhìn ma vật thật lớn như núi bạch cốt, chậm rãi tiêu thất trong sương mù dày đặc, Phương Bất Phì chân quân bọn họ lại không khỏi lo lắng, xà ma không rõ lai lịch này, không biết lúc nào lại sẽ đến tập, đặc biệt hiện tại, đến liên thành của chúng ta đều bị…

Được rồi, nếu nói, vị Thiên Hương thành chủ kia mới là thảm nhất, thật vất vả tu thành đại nhật kim quang pháp, kết quả mới ra sân đã lĩnh cặp lồng cơm, đến thoại kịch cũng chưa nói được mấy câu.

Thật không biết nên nói cái gì, Phương Bất Phì chân quân bọn họ rất là thở dài, chỉ có thể yên lặng nhớ lại thành chủ đại nhân quen biết mấy trăm năm, sau đó lại triệu tập tiên thương trong thành liên hợp mở cuộc họp, hội nghị nội dung hạch tâm chỉ có một, chính là ——

“Luận trước mặt thời khắc Thiên Hương thành nguy cấp, làm sao có thể nhanh hơn chuẩn xác hơn thân mật hơn ôm lấy vị đại lão kia không tha…”

Không sai, đây mới là trọng điểm của lúc này, mọi người thấy qua tình cảnh hôm nay, hiện tại đều rõ ràng ý thức được, dưới tình huống viện quân còn chưa đến, hiện tại duy nhất có thể giúp Thiên Hương thành ngăn trở con xà ma kia, cũng chỉ có một vị quân thượng đầu óc có lỗ hỏng này.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cũng là bởi vì vị quân thượng đầu óc có lỗ hỏng này, nên ai cũng không biết một giây kế tiếp hắn có hành động gì, nói không chừng sáng mai tỉnh ngủ, vị này đột nhiên liền quyết định muốn đi thi hòa viễn phương, sau đó ném tờ giấy “Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem” liền chạy.


Đến khi đó, đã không có vị đại lão này tọa trấn, Thiên Hương thành giống như là hài tử không có sức đề kháng, nếu như con xà ma bị thương nặng kia, khôi phục thực lực lần thứ hai đột kích. . .

“Linh thạch, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải lưu vị đại lão này lại!”

Nghĩ đến cái loại tình cảnh đáng sợ này, Phương Bất Phì chân quân không khỏi rùng mình, trong buổi họp cố sức vỗ bàn một cái: “Nghe đây, thỏa mãn tất cả các nhu cầu của vị đại lão này, dù cho hắn cần linh bảo cũng mua cho hắn. . Còn có, từ giờ trở đi, Thiên Hương thành chúng ta chính thức đổi tên, sau này gọi là Cố cung!”

“Hồ đồ, đơn giản là hồ đồ!” Một đoàn tiên thương đối với kiến nghị của Phương chân quân, biểu đạt phẫn nộ bất mãn mãnh liệt, “Chỉ là đổi Thiên Hương thành thành Cố cung, làm sao có thể thể hiện lòng ủng hộ của chúng ta, nên lập một pho tượng ở ngoài cửa thành mới đúng!”

Con mẹ nó, lúc chân quân tiết tháo của các ngươi rơi, chắc tính bằng tấn chứ hỉ?

Vọng Thư Uyển
Được rồi, nếu như Nhạc Ngũ Âm ở nơi này, nhất định sẽ yếu ớt sỉ nhục như vậy, chỉ tiếc lúc này, nàng đang tự giam mình ở tại trù phòng, bận tay bận chân hầm canh gà, má ngọc kiều tiếu đều bị yên vụ huân đến bẩn.

“Tỷ tỷ, ngươi đây là đang làm gì nha?” Qua đây giúp một tay, Ngọc Địch nhi các nàng nhịn không được hai mặt nhìn nhau.

“Ta đang hầm canh a.” Nhạc Ngũ Âm một bên lau mồ hôi, một bên thả mực nước vào canh, “Tên kia suy yếu đến độ sắp chết, ta phải nghĩ biện pháp tẩm bổ cho hắn một chút. . . Ai ai ai, thật là nóng, thật là nóng.”


Nói vừa phân tâm, cô nương này không cẩn thận phỏng ngón tay, nhất thời mắt lệ uông uông kinh hô kêu nhỏ, bất quá dù cho đau như thế, nàng vẫn là một bên mút đầu ngón tay, một bên bưng canh gà nóng hôi hổi ra.

Một đám nhạc khí muội tử Ngọc Địch nhi các nàng, rất mờ mịt ở bên nhìn hồi lâu, đột nhiên nhịn không được yếu nhấc tay: “Ân ân ân, tỷ tỷ, ngươi muốn đoạt bạn trai với Tôn Đóa đại nhân sao?”

“Phốc ~” Tay Nhạc Ngũ Âm run một cái, thiếu chút nữa làm rơi canh gà, “Nói bậy, ta mới sẽ không thích người bị bệnh thần kinh kia, ta chỉ là vì để hắn dưỡng hảo thân thể sớm ngày khôi phục, nếu không vực ngoại thiên ma tên Xà Cốt kia lại giết đến, tất cả chúng ta đều phải chết.”

Ân, lý do này trái lại rất đúng, chỉ bất quá Ngọc Địch nhi các nàng hai mặt nhìn nhau, lúc luôn cảm thấy tỷ tỷ nói như vậy, mặt cười hơi nổi lên ửng đỏ, cũng không biết có phải do nhiệt khí của canh gà hun đỏ hay không.

Mặc kệ, lúc này Nhạc Ngũ Âm đã bưng canh gà lên, đẩy cửa trù phòng ra, sau đó trong ánh nắng kim sắc giữa trưa, thở hổn hển bò lên trên đỉnh Thiên Hương điện.

Không ngoài sở liệu, một vị đại lão hư nhược, lúc này chính trước sau như một nằm ở trên đỉnh, tứ chi mở rộng phơi, dường như nguyên khí đại thương, vẫn không nhúc nhích đang nhìn bầu trời, không phản ứng chút nào. . .

“Hư nhược như thế sao?” Nhạc Ngũ Âm không khỏi hơi sợ run.


Từ cái góc độ này của nàng, mới nhìn thấy thần sắc tái nhợt của Cố Thất Tuyệt, dưới ánh mặt trời kim sắc, một chút mực quang hơi yếu, đang trong thân thể hắn năng tràn ra, giống như là linh khí từ từ xói mòn. . .

“Linh khí đã triệt để đã tiêu hao hết rồi?” Nhạc Ngũ Âm khẽ cắn môi anh đào, rồi lại nhịn không được có chút áy náy tự trách, “Nếu như, nếu như không phải là vì cứu chúng ta, kỳ thực quân thượng cũng không đến mức. . .”

Thực sự, địa phương mềm mại nhất trong lòng đều bị xúc động, vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ tỳ bà này sửng sốt nửa ngày, đột nhiên ôm canh gà xông lên: “Ân ân ân, quân thượng, uống chút mực nước canh gà, ta mới hầm xong.”

“Nga. . .” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực biểu thị tán thành.

Vấn đề ở chỗ, hắn hiện tại suy yếu đến đều không đứng dậy nổi, đến cuối cùng vẫn là Nhạc Ngũ Âm hỗ trợ, đang cầm chung canh, quỳ ngồi bên cạnh hắn, cầm cái thìa từng miếng từng miếng uy hắn dùng.

Đoán chừng là tự trách thêm đồng tình, Nhạc Ngũ Âm lúc này ôn nhu tới cực điểm, rất cẩn thận lấy xương gà ra, lại sợ nóng thổi một lúc, lúc này mới cẩn thận uy cho Cố Thất Tuyệt, còn rất săn sóc giúp hắn lau khóe môi.

vongthuuyen.com
Ánh dương quang ấm áp sau giờ ngọ, vừa mới vừa mới trên người của hai người, hiện lên màu vàng nhạt yếu ớt, chút bất tri bất giác, cự ly giữa hai người tựa hồ gần vài phần, thậm chí cũng có thể cảm giác được hô hấp mềm nhẹ của đối phương. . .”

“Ngũ Âm nữ quan a.” Uống một hồi canh gà, Cố Thất Tuyệt đột nhiên quay đầu, rất chăm chú nhìn nàng.

“Ai?” Bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, má ngọc của Nhạc Ngũ Âm ửng đỏ, đột nhiên có chút hoảng loạn.


“Cảm tạ ngươi chiếu cố ta.” Cố Thất Tuyệt tiếp tục rất chăm chú nhìn nàng.

“Không, không cần khách khí. . .” Nhạc Ngũ Âm tim đập đến lợi hại, đến canh gà cũng có chút cầm không vững.

Chẳng biết lúc nào, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ Ngọc Địch nhi các nàng, đã lặng lẽ từ phía sau toát ra đầu nhỏ, mãn nhãn đều là tiểu tinh tinh, di, đây là muốn biểu lộ sao, thật hưng phấn nha?

“Nên, để cảm tạ, ta có một lễ vật muốn tặng cho ngươi.” Cố Thất Tuyệt vẫn là rất chăm chú nhìn nàng.

“Lễ, lễ vật?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có chút nóng lên như nhũn ra, đến hô hấp đều trở nên dồn dập.

“Đúng vậy, thời gian chuẩn bị rất lâu.” Cố Thất Tuyệt có chút mệt mỏi vươn tay, chậm rãi mở bàn tay.

Ánh dương quang sau giờ ngọ, chiếu rọi trên bàn tay của hắn, để món lễ vật tỉ mỉ chuẩn đó, đều hiện lên ánh sáng ấm áp nhạt như ẩn như hiện.

Ngọc Địch nhi các nàng nhịn không được mở to hai mắt, thật tò mò nhìn sang, rồi lại bị ngăn trở đường nhìn, gấp đến độ muốn xông tới.

Giờ khắc này, má ngọc của Nhạc Ngũ Âm sớm đã thành ửng đỏ, lông mi nhẹ nhàng run run, thật vất vả mới vững tâm thần, lắp bắp nói ——

“Không cần, không cần, thực sự không cần cho ta lễ. . . Ách?”

Bình Luận (0)
Comment