Thư Linh Ký

Chương 167

Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 166: LÀM BÀI TẬP

CHƯƠNG
Editor: Luna Huang

“Ách?” Nghiệt long Đông Hải vừa nổi lên mặt biển mục trừng khẩu ngốc.

“Phốc!” Tu chân giả của Thần Lâu tiên thành đồng loạt biến thành suối phun hình người.

“Phanh!” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ đầu đập vào tay vịn của ghế.

Vào giữa trưa, ngoài Thần Lâu thành, tất cả mọi người vẻ mặt tập thể dại ra, rất chỉnh tề mở to hai mắt, nhìn họa phong kỳ quái không thể tưởng tượng nổi trước mắt, đột nhiên hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.

Trong ánh nắng, bên ghế nằm, vị pháp hồn Ngọc La chân quân mắt phượng lãnh dung kia, vẻ mặt vui mừng nửa ngồi xổm trước mặt Cố Thất Tuyệt, còn hỉ tư tư vươn tay, làm nũng dường như sẵng giọng ——

“Ân ân ân, quân thượng, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn, còn muốn…nâng thật cao ~”

Điều đó không có khả năng, hơn mười vị Ngọc La nữ tu ngoài thành, toàn bộ đều đã sợ ngây người, cứ như vậy nhìn pháp hồn nữ quân của nhà mình, ngẩng gáy ngọc thon dài, bày các loại ngây thơ bên tên kỳ quái, giống như là… Ách, giống như là mèo dán chủ nhân?

Cái quỷ gì, Thần Lâu tiên thành ở đây cũng là tập thể hai mắt đăm đăm, Nhạc Ngũ Âm rất dùng sức véo gương mặt, lại véo gương mặt, cứ như vậy cũng còn hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.


Mờ mịt, mờ mịt đến mê mệt…

Chỉ là một cái chớp mắt qua đi, hơn mười vị Ngọc La nữ tu đột nhiên phẫn nộ đến đỏ đầy mặt, nhất thời đằng đằng sát khí rút kiếm ra: “Hỗn trướng chết tiệt, ngươi dám dùng tà pháp, mê hoặc pháp hồn của nữ quân chúng ta!”

“Ta không có a.” Cố Thất Tuyệt rất thành khẩn trả lời, rồi lại giữ cằm, như có điều suy nghĩ đánh giá pháp hồn của Ngọc La nữ quân.

Người sau lúc này đã nhận nhận chân chân ngồi xuống, lại rất tự giác đưa tay, từ Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm tiếp nhận vở, ghé vào tay vịn ghế nằm làm bài tập, đặc biệt chăm chú đặc biệt chuyên tâm…

“Ngô?” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhìn nàng nửa ngày, rốt cục mạn điều tư lý gật đầu, “Cái chữ này viết sai, lại chếp năm lần.”

Phốc, tất cả mọi người tại chỗ tập thể phun một lần, Nhạc Ngũ Âm thực sự nhịn không được nhấc tay sỉ vả: “Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, ai quan tâm cái này, quân thượng ngươi có thể trả lời trước… Ân, bất quá lại nói tiếp, vì sao nàng chỉ cần chép năm lần, đây không công bằng.”

Đừng động cái này!

Ngọc La nữ tu ngoài thành đã giận không kềm được, nhất thời đằng đằng sát khí công tiến lên đây, hơn mười đạo kiếm quang mang theo lửa cháy mạnh sôi trào, gào thét xẹt qua hư không, như mưa sa chém về phía Cố Thất Tuyệt.

Vọng Thư Uyển
Chỉ là trong sát na này, đã thấy các nàng mãnh công tới, vị pháp hồn Ngọc La nữ quân chuyên tâm làm bài tập kia, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn vung tay lên.

Cuồng phong lửa cháy mạnh gào thét, hơn mười vị Ngọc La nữ tu cả người lẫn kiếm, tất cả đều đồng loạt bay rớt ra ngoài, kinh hô lọt vào trong biển, cũng may pháp hồn Ngọc La nữ quân cũng không có ý tứ đả thương, chỉ để các nàng ăn chút chật vật.


Trên tường thành, một kích này của pháp hồn Ngọc La nữ quân qua đi, lại tiếp tục ghé vào tay vịn ghế nằm, chuyên tâm chép thơ Đường trên vở nhỏ, cái loại thái độ chăm chỉ hiếu học này, cũng đủ để một vị tiểu tỷ tỷ tỳ bà cảm giác . sâu sắc.

“Nhìn nhân gia.” Cố Thất Tuyệt rất cảm khái thở dài, sờ sờ đầu của pháp hồn Ngọc La nữ quân, rồi lại quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm.

“Ta cũng có rất nghiêm túc học tập a.” Nhạc Ngũ Âm thở phì phò dẩu môi, nói đều có điểm tâm hư, “Ta chính là phản ứng chậm một chút so với người khác, tốc độ hấp thu kiến thức… Ai ai ai, các nàng muốn chạy trốn kìa.”

Đúng vậy, khi nói chuyện, hơn mười vị Ngọc La nữ tu kia đã ngự kiếm bay lên không, cả người đều là nước biển trốn chui xa thoát đi.

“Còn muốn chạy?” Nghiệt long Đông Hải rít gào một tiếng, liền muốn cùng hung cực ác truy theo.

“《 Luận Ngữ 》hôm nay chép xong chưa?” Cố Thất Tuyệt rất chăm chú hỏi.

“Chưa…” Vừa rồi còn dữ tợn tàn bạo, nhất thời nghiệt long ủ rũ cúi đầu trở về.

Mượn cơ hội này, hơn mười vị Ngọc La nữ tu đã cỡi kiếm quang, tiêu thất trên mặt biển, gió thổi trên biển gào thét mà qua, xa xa còn có thể thanh âm bi phẫn của các nàng ——

“Đê tiện, vô sỉ, ngươi đám tà ma này, mấy ngày nữa, nữ quân đại nhân liền sẽ đích thân tới lấy mạng của ngươi!”


Dư âm vọng đến, Cố Thất Tuyệt nhìn ngoài khơi rơi vào trầm mặc, sau một lúc lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Mãng Long chân nhân bên cạnh: “Mãng Long, không bằng ngươi đuổi theo nói lời xin lỗi, bị xem như tà ma cũng không tốt đi?”

Phốc, mọi người đồng loạt phun lần nữa, thầm nghĩ đại lão trong não ngươi thật sạch sẽ, nhân gia nói tà ma rõ ràng chính là . . . Quên đi , không giải thích, coi như là Mãng Long chân nhân được rồi.

Nhìn nhìn lại Mãng Long chân nhân, lúc này vẻ mặt co quắp, thật vất vả mới nhịn xuống, kính cẩn bắt đầu hành lễ: “Tiên tổ sư, không biết lần này người đến đây, là vì?”

“Chúng ta cần tinh thể của Thần Lâu thú.” Nhạc Ngũ Âm nhanh lên ở bên giải thích.

“Tinh thể của Thần Lâu thú sao?” Mãng Long chân nhân giật mình, nhịn không được khẽ nhíu mày, bất quá chờ hắn thấy nghiệt long Đông Hải hai bên trái phải đang mài răng, lập tức nghiêm mặt nói, “Vâng, tiên tổ sư có cần, Thần Lâu tiên thành tự nhiên dâng.”

Vậy giải quyết xong, Nhạc Ngũ Âm thở một hơi dài nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại kéo kéo góc áo của Cố Thất Tuyệt: “Quân thượng, hình như lấy đồ của người ta cũng không tốt, bằng không ngươi giúp một chuyện, chữa cho tốt thương thế thần hồn cho Trì Triệt chân quân?”

“Ngô. . .được.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực gật đầu.

“Thật vậy chăng?” Mãng Long chân nhân nhất thời đại hỉ, lần này là thực sự đại hỉ.

vongthuuyen.com
Nói thật, nếu không phải Trì Triệt chân quân thụ thương, Thần Lâu tiên thành cũng sẽ không bị Ngọc La nữ tu khi dễ đến loại trình độ này, nếu quả thật chân quân có thể khôi phục, sau này chúng ta đây có thể dựa vào cha. . . Sai, hiện tại hình như có thể dựa vào tiên tổ sư rồi?

“Vậy thì không việc gì rồi?” Nghiệt long Đông Hải ở bên hỏi.

“Còn giống như có chuyện.” Nhạc Ngũ Âm ho nhẹ vài tiếng, rất củ kết quay đầu.


Theo tầm mắt của nàng, tất cả mọi người rất im lặng thấy được, vị pháp hồn Ngọc La nữ quân ban nãy, lúc này còn ghé vào tay vịn ghế nằm, rất nghiêm túc làm bài tập. . . Sau đó, giống như là chú ý tới ánh mắt của Cố Thất Tuyệt, nàng còn ngẩng đầu lên, lộ ra một dáng tươi cười ngọt ngào chờ khích lệ.

Đây là cái gì với cái gì a, Nhạc Ngũ Âm rất hư nhược đỡ trán: “Quân thượng, ngươi có thể giải thích một chút hay không, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại là tùng mặc năm đó của ngươi?”

“Ta đang suy nghĩ.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, “Tạm thời còn nghĩ không ra, thế nhưng bài tập của nàng làm còn tốt hơn ngươi.”

Đừng làm rộn, Nhạc Ngũ Âm rất tang thương ôm ngực, buồn bã nói: “Ta hiện tại muốn biết, vị pháp hồn Ngọc La nữ quân này đến cùng lúc nào mới có thể tiêu tán?”

“Rất nhanh, linh khí của nàng nên chống đỡ không được bao lâu thời gian.” Mãng Long chân nhân trái lại rất có kinh nghiệm. “Bất quá tiên tổ sư, người phải có một chuẩn bị, vị Ngọc La nữ quân kia. . .”

Đúng vậy, mọi người đều biết, vị Ngọc La nữ quân kia không chỉ có tu vi kinh người, hơn nữa tính khí nóng nảy cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu như bị nếu như bị biết chuyện nơi đây, phỏng chừng lập tức sẽ nổi trận lôi đình, mang theo nữ tu toàn thành giết tới cửa, đến. . .

Không cần giải thích nói rõ.

Giờ khắc này, tất cả mọi người rất chỉnh tề quay đầu, nhìn phía hải thiên giao giới tuyến mang mang, ách, có khả năng hay không, đám Ngọc La nữ tu kia lạc đường, cách mấy trăm năm mới trở về Ngọc La tiên thành?

Rất hiển nhiên, không có.

Ngoài mấy trăm dặm, một đám Ngọc La nữ tu chính cỡi kiếm quang, trong nộ trào mênh mông cuộn trào mãnh liệt, vừa sợ vừa giận gào thét mà đi, dù cho trong mưa rền gió dữ, đều có thể nghe được thanh âm oán hận của các nàng ——

“Trảm yêu trừ ma, giúp đỡ thương sinh. . . Ta đã phi kiếm truyền tin, bẩm báo với nữ quân việc này, tiếp qua mấy ngày, liền muốn tà ma phấn thân toái cốt, thần hồn câu diệt!”

Luna: Sr mọi người, mấy hôm nay ta bệnh liệt giường luôn hôm nay mới đỡ chút lại ngoi lên up truyện đây Web này tự bỏ tiền ra mần, vì thế sẽ không bỏ ngang giữa chừng đâu. Cám ơn mọi người luôn ủng hộ và chờ ta nhé.

Bình Luận (0)
Comment