Thư Linh Ký

Chương 21

Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 20: CHÚNG TA CÓ THỂ CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT A
Editor: Luna Huang
Một khắc đồng hồ sau, Huyết Xà nhìn như chó chết một dạng bị kéo về, hôn mê sâu miệng sùi bọt mép, Cố Thất Tuyệt cùng Bác hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể rất cảm khái thở dài, vốn còn muốn hỏi chút gì… Quên đi, mang về trước mới nói.
Lúc này sắc trời cũng đã dần dần sáng, Ngọc Địch nhi hỗ trợ đẩy xe lăn một lần nữa vào thành, Nhạc Ngũ Âm có chút bất an theo ở phía sau, mấy nhạc khí tiểu tỷ tỷ còn bắt đầu hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tiền bối có thể giận chúng ta hay không nha?”
“Không sợ, không sợ.” Nhạc Ngũ Âm rất chột dạ vỗ ngực một cái, “Hắn đều cố ý tới cứu chúng ta rồi, sẽ không quá giận đâu, cùng lắm chính là…”
Ân, cùng lắm chính là đội sách véo lỗ tai phạt đứng tập thể mà thôi!
Sau nửa canh giờ, trong viện nhạc phường, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ tội nghiệp đứng thành một hàng, đầu của từng người đều đội một cuốn《 Đường Thi Tam Bách Thủ 》, giơ hai tay lên véo vành tay, không được nhìn đông tới ngó tây không được châu đầu ghé tai, nếu như sách rơi xuống phạt nặng hơn. . .
“Biết sai ở đâu chứ?” Cố Thất Tuyệt uống một thảo dược thang đắng đắng, mặt không thay đổi nhìn các nàng.
“Anh anh anh ~” Ngọc Địch nhi các nàng điềm đạm đáng yêu véo vành tai, giống như là một đám mèo nhỏ chưa cơm ăn.
“Đã biết.” Nhạc Ngũ Âm ủ rũ cúi đầu nói thầm, “Chúng ta sai rồi, không nên rời nhà bỏ trốn, còn đụng phải ma sứ kia.”
Kiểm điểm được phân nửa đột nhiên trước mắt nàng sáng ngời, rồi lại hưng phấn ngẩng đầu: “Bất quá quân thượng, ngươi dạy chúng ta mấy câu《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》, lại thêm hợp xướng với nhạc khí, thật đúng là. . .”
Ba, hưng phấn chưa chú ý,《 Đường Thi Tam Bách Thủ 》trên đầu nàng nhất thời rơi xuống đất.
Cố Thất Tuyệt rất im lặng nhìn nàng, vẫn nhìn, vẫn nhìn, cuối cùng rốt cục tự đẩy xe lăn, mạn điều tư lý chuyển hướng ly khai: “Bổn quân ngủ một giấc, cảm mạo rất nghiêm trọng. . . Ngũ Âm nữ quan, mang《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》chép hai nghìn lần.”
“Bao, bao nhiêu?” Nhạc Ngũ Âm nhất thời chấn kinh.

“Chép xong lại viết bản kiểm điểm một lần, phải năm nghìn chữ trở lên.” Cố Thất Tuyệt đã tiêu thất ở cửa gian phòng, chỉ có những lời này còn phiêu phiêu ở trong sân.
“Tỷ tỷ, ngươi thật thảm a.” Ngọc Địch nhi các nàng tất cả đều rất đồng tình nhìn qua.
Khóe miệng Nhạc Ngũ Âm co giật đứng tại chỗ, sửng sốt nửa ngày đột nhiên giậm chân một cái, thở phì phò quay đầu đi vào trù phòng: “Hừ hừ, chép thì chép, cũng không phải chưa chép qua!”
“Tỷ tỷ, ngươi đi sai chỗ rồi.” Ngọc Địch nhi nhanh lên nhắc nhở.
“Không sai.” Nhạc Ngũ Âm lất tạp dề màu hồng, thắt ở trên vòng eo yêu kiều của mình, “Hừ hừ, mặc kệ nói như thế nào, tên kia cũng là chống cảm mạo tới cứu chúng ta, cho nên nói ta làm một chén canh đậu hũ rau xanh mặc trấp cho hắn. . . Ân, cái này có thể trị cảm mạo đi?”
Trời biết có thể trị cảm mạo hay không, bất quá một vị ngự tỷ tỳ bà tinh mỹ mạo quả thực rất dụng tâm làm hơn hơn nửa canh giờ, sau đó lau mồ hôi, bưng canh rau xanh nóng hôi hổi đi qua.
Cửa phòng không có đóng, Cố Thất Tuyệt trong cảm mạo đang ngồi ở trên xe lăn, giữa cằm nhợt nhạt ngủ.
Tia sáng kim sắc từ ngoài cửa sổ chiếu rọi mà đến, rơi vào trên cẩm bào trắng thuần của hắn, một mảnh mực quang từ ngón tay hắn chậm rãi toát ra, mang theo mặc sắc nhàn nhạt dường như rung động, nhộn nhạo ở trên hư không.
Vọng Thư Uyển
“Hình như, thực sự rất khổ cực a.” Nhạc Ngũ Âm nhớ tới mấy canh giờ trước, vị trước mắt này chống cảm mạo suốt đêm ra khỏi thành tới cứu mình, trong lòng đột nhiên có chút hơi ấm áp.
Ân ân ân, tuy nói có chút tâm thần, thích nói lời thật đâm tim, còn động một chút là ép buộc người khác trả bài, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hình như vị quân thượng này cũng rất tốt, hơn nữa đầu óc có lỗ hỏng cũng không phải lỗi của hắn, cho nên nói, sau này có phải nên đối với hắn. . .
“Học tra a.” Cố Thất Tuyệt đang ngủ không sâu, đột nhiên thay đổi một tư thế ngủ, mơ mơ màng màng nói thầm ——
“Ba ngày rồi. . .trả không được bài. . . Tự nhục nhã. . . Chữ như con cua bò. . . Ngực lớn nhưng không có đầu óc. . . Còn lười biếng. . .hết cứu rồi. . .”

Meo meo meo meo, đây là đang nói người nào?
(Luna: Ta cũng đoán ra được mà bả đoán không ra haha)
Dáng tươi cười nhợt nhạt của Nhạc Ngũ Âm, đột nhiên đọng lại trên gương mặt, ngực lớn nhưng không có đầu óc, toàn bộ nhạc phường ngực của ngân gia lớn nhất, cho nên nói, đây là đang mắng chửi ghét bỏ ngân gia sao?
“Chính là ngươi.” Cố Thất Tuyệt hình như đang ở trong mộng huấn người, “Bên trong tỳ bà. . . Trống rỗng. . . Sỏa nựu (Luna: cô nàng ngốc). . .”
Quá phận, quá phận a!
Nhạc Ngũ Âm cắn đến răng trắng nhỏ rung động răng rắc, thật sự có loại xung động xông lên, một ngụm cắn chết hồn đạm này, bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, ai nói ngân gia sỏa, ngân gia chỉ là lười tự hỏi mà thôi.
Rất tức giận, thực sự rất tức giận!
Sau một khắc, chờ nàng nhìn thấy chén canh đậu hũ rau xanh bản thân còn bưng kia, đột nhiên oán hận cắn môi anh đào, thở phì phò trở về trù phòng.
“Di, tỷ tỷ ngươi nhanh như vậy a.” Ngọc Địch nhi các nàng vẻ mặt kỳ quái.
“Quên cho gia vị rồi.” Nhạc Ngũ Âm đằng đằng sát khí vén tay áo lên, cầm lấy các loại tương dầu dấm chua đường trắng muối ăn bột tiêu cay, như không cần tiền bỏ vào trong canh.
“Cái này, ăn xong sẽ tắm (chết) sao?” Ngọc Địch nhi các nàng thấy hết hồn.
“Đây là đúng rồi.” Nhạc Ngũ Âm đang cầm canh rau xanh đã cho thêm không ít đồ, lại cắn quai hàm, “Quá phận a, dĩ nhiên nói trong tỳ bà của ngân gia trống rỗng, tại sao có thể là trống rỗng, trước đây ngân gia bỏ tiền tiêu vặt núp ở bên trong. . . Ách?”
Còn chưa nói hết, chờ nàng nhìn rõ tình cảnh trong phòng, đột nhiên có chút bối rối.

Không biết lúc nào Cố Thất Tuyệt đã tỉnh, lúc này đang cùng Bác đầu đụng đầu, nhìn chằm chằm quan sát bột phấn hồng sắc khả nghi trên bàn, người sau rất rõ ràng cho thấy lục soát trên người Huyết Xà.
“Làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm buông canh rau xanh xuống, có chút tò mò đi tới, “Kỳ quái, bột phấn này ngửi hình như có chút ngọt?”
“Là đường.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ gõ gõ bàn.
“Đường?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên không nói gì.
Không có giải thích nữa, Cố Thất Tuyệt quay đầu nhìn phía Bác, người sau lập tức vung chân lên, đặt trên đỉnh đầu Huyết Xà còn hôn mê dưới bàn: “Chớ giả bộ, tin một chân cô nãi nãi đạp xuống ngươi cũng sẽ bị bể đầu hay không?”
Giả bộ không được nữa, Huyết Xà vặn vẹo mặt mở mắt ra, nhìn chằm chằm Cố Thất Tuyệt cùng Bác, cừu hận thô bạo cắn răng nói: “Hai người các ngươi, chớ đắc ý quá sớm. . .”
Phanh!
Nào có tâm tình nghe lời vô ích của hắn, Bác trực tiếp giơ một chân đạp tới: “Ít ép đi, cô nãi nãi muốn biết, đường này là ở đâu ra?”
“Lão tổ ban thưởng, thế nào?” Huyết Xà tuy rằng gãy xương sườn, nhưng vẫn là mãn nhãn hận ý.
“Lão tổ?” Cố Thất Tuyệt cùng Bác liếc nhau, “Lão tổ là chỉ người nào?”
“Các ngươi không cần biết.” Huyết Xà nhe răng cười vài tiếng, âm sâm sâm liếm khóe miệng, “Các ngươi chỉ cần biết, không qua mấy ngày, lão tổ sẽ đích thân đến đây, đến lúc đó, mấy hồn đạm các ngươi, còn có tỳ bà tinh kia, tất cả đều phải thần hồn câu diệt!”
“Sợ ngươi a!” Nhạc Ngũ Âm thở phì phò trừng lớn mắt hạnh, thế nhưng trong lòng ít nhiều có chút chột dạ, ngô, nhớ kỹ mấy trăm năm trước, phụ cận tiên thành đã bị một vị ma đạo lão tổ tàn sát không còn, hình như vị lão tổ kia là. . .
“Vậy, đến cùng là mấy ngày?” Cố Thất Tuyệt đột nhiên rất chăm chú hỏi.
“Cái gì?” Huyết Xà hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Ý tứ của lão Cố là lão tổ các ngươi mất mấy ngày mới có thể đến báo thù?” Bác ở bên cạnh lười biếng giải thích, “Hắn có thể không đến hay không, hoặc căn bản không nhận được tin tức, bằng không ngươi lấy phi kiếm truyền tin cho hắn đi?”

“Ách, các ngươi, các ngươi. . .” Huyết Xà nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ có chút theo không kịp.
vongthuuyen.com
“Quên đi!” Bác rất thất vọng thở dài, “Liền biết những Ma quân và vân vân này hoàn toàn không đáng tin cậy.”
“Không có việc gì.” Cố Thất Tuyệt vỗ vỗ một sừng của nàng biểu thị an ủi, “Chúng ta có thể chủ động một chút, trực tiếp đến chặn cửa.”
“Nói cũng phải, cũng không có thể mỗi một lần cũng để nhân gia thật xa chạy tới báo thù rửa hận.”
“Đúng vậy, thiên lý xa xôi uy hiếp, hô khẩu hiệu nói dọa rất mệt mỏi.”
“Sách sách sách, vừa nói như vậy, chúng ta thật đúng là săn sóc rất chu đáo?”
“Khẳng định, người của Linh Thư cung chúng ta đều rất có tu dưỡng. . .”
(Luna: Ta mà là Huyết Xà chắc thổ huyết chết tại chỗ quá)
Kẻ xướng người hoạ, hai người bọn họ trái lại trò chuyện rất cởi mở, người bên cạnh nghe đến hồ đồ, Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ôm tỳ bà, bắt đầu tự hỏi biện triết học ta là ai ta ở đâu ta phải làm cái gì.
“Các ngươi, các ngươi đám người điên này!” Huyết Xà lắp ba lắp bắp kinh hãi nói.
“Quyết định vậy đi.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang gõ gõ tay vịn, “Ngũ Âm nữ quan, đẩy bổn quân xuất phát.”
“Quyết định vậy đi.” Bác đồng dạng rất mau mắn nhịp nhịp chân, “Chờ đến chỗ Ma quân, bổn đại tiểu thư mắng trước, cũng không cho bắt trước ta. . . Di, nơi này có phần canh rau xanh, vừa vặn thấm giọng trước.”
“A?” Nhạc Ngũ Âm chính mờ mịt đẩy xe lăn, theo bản năng vừa quay đầu, thấy Bác đưa cái cổ về phía phần canh rau dưa, nhất thời hoa dung thất sắc ——
“Chờ một chút, cái này không thể. . .”

Bình Luận (0)
Comment