Thư Linh Ký

Chương 233


Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 232: THAM PHỎNG


Editor: Luna Wong


Ngày mùa hè đến, trong vài ngày đó, khí trời trở nên càng ngày càng nóng.


Đã trải qua nửa tháng lữ đồ, khi Cố Thất Tuyệt bọn họ ở trên bình nguyên, xa xa trông thấy tường thành quen thuộc của Thiên Nguyên thành, khí trời đã nóng đến để Nhạc Ngũ Âm phải le lưỡi, rất hoài niệm điểm tâm nào đó Bác đại nhân đặc chế cho ba con tiểu la lỵ.


“Kem, kem, kem. . .” Mặc mặc niệm mấy trăm lần, chờ Nhạc Ngũ Âm thấy nhạc phường ngay phía trước, đã không nhịn được khẩu thiệt sinh tân, không đợi tân lợi kiếm dừng hẳn ngoài cửa, hứng thú dồn dạt dào vọt vào ——


“Ta đã về rồi, Ngọc Địch nhi, ngày hôm nay các ngươi có dự bị. . . Ách?”


Còn chưa nói hết nữa, chờ nàng hăng hái dạt dào đẩy cửa ra, thấy tình cảnh trong viện của nhạc phường, đột nhiên mắt choáng váng.


Trong viện không tính lớn, lúc này dĩ nhiên đầy ấp người, Tử Viết Lý Phong Trần Mặc Vô Ưu bọn họ ở không kỳ quái, nhưng kỳ quái là, vẫn còn có mười mấy tu chân giả hồng bào xa lạ.


Lúc này, mười mấy hồng bào tu chân giả đang hết sức chăm chú, vây Bác vào giữa, dường như chúng tinh củng nguyệt, thường thường còn liên tục gật đầu, rất nhanh ghi lại trên tuyên chỉ mang theo bên người.



“Đây là đang làm gì?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nháy nháy mắt.


“Ngũ Âm, ngươi đã trở về a.” Tử Viết cười tủm tỉm chào hỏi, bên cạnh Tống Uyển Ước rất tri kỷ đưa lên một phần kem, còn rất nhẹ nhàng hỏi, “Ca ca hắn, cũng đã trở về?”


“Nga nga nga, quân thượng ở bên ngoài.” Nhạc Ngũ Âm ăn miếng kem, cảm giác cả người đều thư thái, rồi lại rất tò mò nhìn mười mấy hồng bào tu chân giả kia, “Đúng rồi, bọn họ là. . .”


“Hình như là mấy nhà tiên thành công báo.” Tử Viết mạn bất kinh tâm trả lời, đợi quay đầu, thấy Thảo Thảo đang cõng dược tương tiến đến, không khỏi vẻ mặt kinh hỉ, “Thảo Thảo, đã lâu không gặp, ngươi đã trở về a.”


Đừng nói nữa, Thảo Thảo thấy bọn họ cũng rất hưng phấn, lập tức đi lên ôm từng người, thuận tiện cũng giúp các nàng bắt mạch hốt thuốc, chỉ có vị kiếm tiên đại nhân nào đó vẫn như cũ mặt không thay đổi ngồi ở trước kiếm lư, hờ hững gật đầu đại biểu thăm hỏi.


“Đợi lát, Tử Viết đại nhân, ngươi còn chưa có nói cho ta biết chuyện công báo.” Nhạc Ngũ Âm ở bên thật tò mò hỏi.


“Chính là công báo tới phỏng vấn đó.” Tử Viết mạn bất kinh tâm trả lời, “Đoạn thời gian trước, sau chuyện tiên thành liên kết triển lãm tình, các đại tiên thành đều biết chuyện vực ngoại thiên ma xâm lấn, Bác không phải còn chuyên môn theo chân bọn họ giao lưu sao?”


“Sau đó?”


“Sau đó, mấy tháng này, bình thường có người chạy tới hỏi, còn có công báo đến từ các đại tiên thành, tỷ như công báo của cái gì Côn Nhạc tiên thành, công báo của Thiên Hồ tiên thành, công báo của Cứu Thai tiên thành, cũng không biết tin tức của bọn họ làm sao sẽ linh thông như vậy.”


“Có phải hay không a?” Nhạc Ngũ Âm nghe đến túc nhiên khởi kính, nhịn không được quay đầu nhìn những tu chân giả công báo đang vây bắt Bác.



Nếu nói công báo, thật ra là các đại tiên thành mấy thập niên qua xuất hiện một loại tân tổ chức, chuyên môn phụ trách thu thập truyền bá tin tức, tu chân giả bọn họ thuê làm tất cả đều mặc hồng bào, đi dạo thiên hạ thu thập tin tức, lại đem tin tức hữu dụng ấn chế thành công báo, bán cho những tu chân giả cần.


“Cho nên nói, bọn họ đây là nghe được chuyện vực ngoại thiên ma, cố ý qua đây thu thập tin tức?” Nhạc Ngũ Âm rốt cục có chút hiểu.


Trên thực tế, cũng đúng là như vậy, lúc này hơn mười vị công báo tu chân giả, đang đặc biệt hết sức chuyên chú vây bắt Bác, vừa nghe chủy pháo của nàng vừa ghi lại, vị cô nãi nãi trong con ngựa nào đó thoạt nhìn rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, hưng phấn nhai yến mạch, nói hai canh giờ chưa từng ngừng ——


“Nga ha ha a, ta nói với các ngươi, nắm đó đám hồn đạm kia xâm lấn Doanh Châu giới, nhân tộc các ngươi đếntu hành đều không biết. . .”


bookwaves.com

“Vực ngoại thiên ma, kỳ thực cũng không lợi hại gì, chỉ bất quá số lượng nhiều chút, cô nãi nãi năm đó ở trong trận có trăm vạn vực ngoại thiên ma đấu đá lung tung, cũng không biết đụng ngã lăn bao nhiêu tên.”


“Không sai, Ma quân tự đại cuồng chỉ còn một con mắt kia, một con khác đã bị lão Cố bắn cho mù, lúc đó ta ở bên cạnh nhìn a, nếu không phải tên kia chạy quá nhanh, phỏng chừng con mắt còn lại cũng không giữ được. . .”


Con mẹ nó, hôm nay bát quái quá nhiều a, mười mấy công báo tu chân giả nghe mãn nhãn cuồng nhiệt, vội vã bá bá bá ghi chép lại, còn có người thừa dịp lúc Bác uống mực nước, nhanh chóng nhấc tay hỏi: “Bác đại nhân, Cố đại nhân người vừa nhắc một mũi tên bắn trúng Ma quân Cố Thất Tuyệt, vậy xin hỏi, Cố Thất Tuyệt đại nhân trong khoảng thời gian này ở đâu?”


“Nga nga nga.” Bác như không có chuyện gì xảy ra ngẩng đầu lên, “Lão Cố có chút bận, hình như nói là đi ma thành. . . Di, lão Cố, ngươi đã trở về?”



Rất tốt, mười mấy công báo tu chân giả đồng loạt quay đầu, liền thấy ngoài cửa lớn của nhạc phường, Cố Thất Tuyệt đang ngồi trên xe lăn lâm thời vội vã chế ra, hữu khí vô lực để Nhạc Ngũ Âm đẩy vào.


Cho nên nói, vị này chính là Cố Thất Tuyệt đại nhân?


Mười mấy công báo tu chân giả giật mình, đột nhiên mãn nhãn đều là hỏa diễm bát quái hừng hực thiêu đốt, vị nữ tu phối phượng vĩ ngọc trâm nào đó, càng nhịn không được nhãn thần sáng ngời: “Di, vị Cố đại nhân này, lớn lên. . . Rất đẹp a.”


bookwaves.com

Không quản được nhiều như vậy, trong sát na, một đoàn công báo tu chân giả đã ùa lên, trực tiếp liền vây quanh Cố Thất Tuyệt ba tầng trong ba tầng ngoài, hơn mười cái tay đồng thời giơ lên thật cao, nói lên vấn đề đơn giản đủ loại cái gì cũng có ——


“Cố đại nhân, ta là công báo tu chân của Côn Nhạc tiên thành, ta muốn hỏi một chút, người đối với chuyện vực ngoại thiên ma xâm lấn này có ý kiến gì, người cảm thấy chúng ta có thể thắng trận chiến dịch này không?”


“Cố đại nhân, ta là công báo của Thiên Hồ tiên thành, những tu chân giả của tiên thành chúng ta cảm thấy rất hứng thú với kinh lịch của người, căn cứ tin tức đáng tin chúng ta nhận được, có bộ phận người cho rằng tình thương của người cực thấp, không biết người đánh giá cái nhìn này như thế nào.”


“Cố đại nhân, ta là nữ tu công báo của Cứu Thai tiên thành, không không không, ta rất hiểu chuyện của vực ngoại thiên ma, nhưng ta muốn hỏi một câu, hiện nay người vẫn còn độc thân sao, người ưa dạng cô nương gì. . . Cùng với, người cảm thấy ta thế nào?”


Đáng sợ, đây đều cái gì với cái gì a!


Trong nháy mắt Cố Thất Tuyệt bị bầy người nuốt mất, vấn đề là hắn ngồi xe lăn, còn không có biện pháp chạy trốn.


Nhạc Ngũ Âm ở bên nhìn nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên cảm thấy rất đồng tình quân thượng: “Cái kia, sao ta cảm thấy, vấn đề của những công báo tu chân giả này hỏi, cũng không thích hợp nhỉ?”



“Không có việc gì, chí ít đi qua tuyên truyền của bọn họ, toàn bộ Doanh Châu giới đều sẽ biết chuyện của vực ngoại thiên ma.” Tử Viết cười tủm tỉm xem náo nhiệt, suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Đúng rồi, nghe nói hôm nay còn có đại biểu của vài toà tiên thành đến đây, Ngũ Âm ngươi đi tiếp thử đi.”


Nga nga nga, Nhạc Ngũ Âm lưu luyến không rời lại nhìn nóng nháo một hồi, lúc này mới một lần nữa ra cửa, cách hơn nửa nhạc phường, cũng còn có thể nghe được đám công báo tu chân giả kia đang hỏi Cố Thất Tuyệt các loại vấn đề kỳ quái, tỷ như thích các loại thức ăn gì. . .


Trên thực tế, nàng cũng không có đi xa, vừa qua cầu nhỏ Minh Nguyệt, lại đụng phải Yến Thập Ngũ đang mang theo một vị nữ tu cẩm thường cầm nhánh hoa trong tay qua đây.


Mấy giây sau, chờ thấy Nhạc Ngũ Âm, đột nhiên Yến Thập Ngũ mãn nhãn cuồng nhiệt, vẻ mặt ngạc nhiên hô: “Ngũ Âm, ta đi cầu thân. . .”


Phanh!


Tỳ bà ngọc thạch trước mặt vỗ qua đây, trực tiếp tựu đánh bay hắn.


Như không có chuyện gì xảy ra thu hồi tỳ bà, Nhạc Ngũ Âm rất cảm khái thở dài, chờ quay đầu nhìn vị nữ tu cẩm thường cầm nhánh hoa trong tay kia, lại lập tức lộ ra dáng tươi cười rất nhiệt tình: “Ân ân ân, xưng hô như thế nào?”


Tình huống gì?


Vị nữ tu cẩm thường kia nhìn túc nhiên khởi kính, thật vất vả mới phản ứng được, hơi lộ ra dáng tươi cười, rất có lễ phép đáp lại nói ——


“Nô gia Hoa Tưởng Dung, đến từ Hoa Nguyệt tiên thành. . . Nếu như không đoán sai, người nên là Nhạc Ngũ Âm nữ quan Yến huynh nói?”


Bình Luận (0)
Comment