Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 237: SƯ ĐÀ SƠN
Editor: Luna Wong – nay lại cháy hàng nữa rồi nên mình up 3 chương cùng lúc để ăn mừng. Cám ơn mọi người đã luôn tin tưởng và lựa chọn mình, dù là Bookwaves hay Meal Decor LW mình đều rất biết ơn mọi người.
Nhạc Ngũ Âm thế nào cũng nghĩ không ra, có một ngày, nàng sẽ đi ra ngoài với vực ngoại thiên ma. . .
Nhưng sự tình, cứ khó có thể tin đã xảy ra như vậy!
Ở sáng sớm ngày thứ hai khi Hoa Tưởng Dung đến, một chiếc Thanh Đồng chiến xa từ trong Thiên Nguyên thành bôn ba chạy ra, vài người lên chiến xa , bao gồm ——
Cố Thất Tuyệt “Gần đây có chút cảm mạo vừa vặn đi giải sầu” , Nhạc Ngũ Âm “Vì sao đi đâu cũng phải mang theo ta”, cùng với Tử Viết “Đã lâu không ra cửa thuận tiện đi giao hàng”. . .
Tổ hợp như vậy, luôn cảm thấy có chút để người lo lắng a, Nhạc Ngũ Âm nhìn mấy vị trên xe này, thận trọng nhắc nhở: “Nói, quân thượng, Tử Viết đại nhân, chỉ ba người chúng ta thực sự đủ chú?”
“Bởi vì chỗ của Tưởng Dung có nhân số hạn chế.” Tử Viết cười tủm tỉm trả lời, “Hơn nữa, Phong Trần Uyển Ước bọn họ tất cả đều có việc phải làm, tỷ như chỗ Ngũ Hoang Ma thành cần phải có người tọa trấn, miễn cho vực ngoại thiên ma nhân lúc hư mà vào.”
Thực sự như thế, trời biết những vực ngoại thiên ma kia có phải muốn điệu hổ ly sơn hay không, Nhạc Ngũ Âm yên lặng tiếp nhận cái giải thích này, thế nhưng ngẫm lại lại còn chưa phải hết hy vọng, không nhịn được thầm nói: “Vậy Nghiệt Long đại nhân đâu?”
“Đi giao hàng rồi a.” Tử Viết lái Thanh Đồng chiến xa ra khỏi thành, đi hướng phía tùng lâm đã hẹn trước đó, “Lần này địa điểm lấy hàng có chút xa, phỏng chừng Đại Xà phải hơn mấy tháng mới có thể trở về. . . Không có biện pháp, đối phương thêm tiền.”
“Được rồi, cái này không có biện pháp.” Nhạc Ngũ Âm rất bất đắc dĩ ôm tỳ bà, nhịn không được lo lắng, “Thành thật mà nói, ta luôn cảm thấy Hoa Tưởng Dung kia một chút đều không thể tin, thoạt nhìn hình dạng của nàng cũng rất âm hiểm, ngay cả dáng tươi cười đều có vẻ rất giả. . .”
“Ngũ Âm a, nói xấu sau lưng người khác, là không tốt nga ~ ”
Nàng chưa kịp mắng xong, thanh âm cười tủm tỉm, từ phía trên tùng lâm truyền đến, ngay sau đó hoa vũ khắp bầu trời dương dương sái sái hạ xuống.
Trong hoa vũ khắp trời, một mảnh cánh hoa đào theo gió phất phới, đột nhiên nổi lên quang mang hồng sắc hơi yếu, sau đó liền thấy thân ảnh mạn diệu của Hoa Tưởng Dung, từ trong những cánh hoa này chậm rãi nổi lên, đồng thời nhẹ nhàng rơi vào trên Thanh Đồng chiến xa.
Không nhìn kinh ngạc của Nhạc Ngũ Âm, vị ma phi này nhẹ nhàng ở giữa Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm, hữu ý vô ý tách bọn họ ra, đồng thời cười tủm tỉm dâng một trản trà long tỉnh mực nước lên: “Quân thượng, người thích trà long tỉnh nhất, có muốn nếm thử tay nghề của nô gia hay không?”
“Ghê tởm a.” Nhạc Ngũ Âm ở phía sau hận đến ngứa răng, thực sự rất muốn nhặt tỳ bà lên, vỗ cho tên gia hỏa đoạt vị trí của mình tên bay ra ngoài.
“Nga. . .” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực tiếp nhận trà long tỉnh, “Không còn chuyện gì nữa thì lên đường đi, Tưởng Dung nữ quan, gọi mấy con thiên ma kia ra đi.”
“Quả nhiên không thể gạt được quân thượng.” Hoa Tưởng Dung cười tủm tỉm mím môi, rồi lại nhẹ nhàng vỗ tay.
Hầu như ở đồng thời, liền thấy vụ khí huyết sắc cuộn trào mãnh liệt trong tùng lâm dâng trào, mấy con vực ngoại thiên ma dữ tợn tàn bạo, chợt từ trên cây tùng nhảy xuống, lộ ra miệng đầy răng nanh trắng hếu, không có hảo ý nhìn phía Thanh Đồng chiến xa.
“Hỗn trướng, các ngươi muốn làm cái gì?” Nhạc Ngũ Âm theo bản năng nhặt tỳ bà lên.
“Đừng lo lắng, chúng nó sẽ phục tùng mệnh lệnh của ta.” Hoa Tưởng Dung mỉm cười quay đầu, đợi nhìn phía mấy con vực ngoại thiên ma kia, trong mắt đột nhiên lóng lánh quang mang sắc bén, “Mấy người các ngươi, dẫn đường phía trước.”
bookwaves.com
Gầm nhẹ vài tiếng, mấy con vực ngoại thiên ma vẫn đang nhìn chiến xa, tựa hồ rất muốn xé rách con mồi, nhưng đến cuối cùng, chúng nó vẫn là sợ hãi mệnh lệnh của Hoa Tưởng Dung, rất không cam lòng gầm thét, bỗng nhiên gia tốc vọt ra trước.
Đi theo chúng nó, Tử Viết lái Thanh Đồng chiến xa, nhanh như điện chớp đi qua tùng lâm, rất nhanh thì tiến nhập cánh đồng hoang vu mang vô biên tế.
Lắc lư trên Thanh Đồng chiến xa, Nhạc Ngũ Âm ngồi ở bên cạnh Cố Thất Tuyệt, thủy chung tràn ngập cảnh giác, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung bên kia, e sợ cho hơi chút sơ sẩy, ma phi âm hiểm này sẽ động cái tay chân gì.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Hoa Tưởng Dung cũng không quá chú ý, chỉ là giữ cằm, cười tủm tỉm nhìn Cố Thất Tuyệt: “Quân thượng, nữ quan mới của người, thoạt nhìn không quá thông minh ha.”
“Được rồi, ngươi nói ai không thông minh?” Nhạc Ngũ Âm nhất thời nổi giận.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoa Tưởng Dung nhẹ nhàng vung môi anh đào lên, “Ta nghe nói, Ngũ Âm nữ quan ngươi đến bây giờ, chưa học được mấy Đường thi, ngay cả《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》cũng không thể viết được chính tả. . . Ân, nếu như nhớ không lầm, nô gia năm đó chỉ dùng hai ngày, đã có thể đọc làu làu.”
“Nhưng, ghê tởm a.” Nhạc Ngũ Âm tức giận đến má ngọc đỏ lên, thế nhưng dĩ nhiên phát hiện mình không có biện pháp phản bác, “Biết trả, biết trả Đường thi có gì đặc biệt hơn người, nô gia còn biết, còn biết, ách, còn biết. . .”
“Biết làm mì thịt bò kho.” Thoạt nhìn Cố Thất Tuyệt đã ngủ, đột nhiên mở mắt, hữu khí vô lực nói, “Mặt khác, Ngũ Âm nữ quan, ngốc đến rất manh.”
“Phải đó, phải đó.” Nhạc Ngũ Âm nhất thời tâm hoa nộ phóng, “Mì thịt bò kho của ngân gia làm rất ngon, nhưng lại ngốc đến rất. . . Ai, quân thượng, ngươi đây coi như là khích lệ sao?”
Chỉ coi cái gì cũng chưa từng nghe, Cố Thất Tuyệt không nhìn thẳng biểu tình tức giận của nàng, rồi lại rất hư nhược ngồi ở ghế nằm: “Được rồi, nói chính sự, như vậy. . . Tiểu thế giới ở đâu?”
“Không biết.” Hoa Tưởng Dung cười tủm tỉm mở tay ra, “Trên thực tế, chiếu hình của vị phu quân đại nhân kia của ta, cũng không có chuẩn xác tập trung chỗ của tiểu thế giới, chỉ có thể xác định đại khái, nó ở vùng phụ cận Sư Đà sơn.”
“Sư Đà sơn?” Cố Thất Tuyệt hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Bổn quân, hình như nghe qua cái chỗ này. . . Ngũ Âm nữ quan?”
“Ở.” Tự hào duy nhất của Nhạc Ngũ Âm, là lực trí nhớ của mình tốt hơn vị đại lão nào đó, “Quân thượng, ngươi còn nhớ rõ chúng ta Hải Để Lao tiên hội, có con chim đoạt bài tập của ta không?”
“Ngô?” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Ngũ Âm nữ quan ngươi là nói, tam thánh Sư Đà sơn?”
“Không sai.” Nhạc Ngũ Âm tâm rất mệt mỏi vuốt trán, “Thanh Mao Sư vương, Bạch Tị Tượng vương, còn có Kim Sí Bằng vương, ba tên này hợp xưng tổ tam yêu bị sái cổ của Sư Đà sơn.”
“Cho nên nói, địa phương lần này chúng ta phải đi, là Sư Đà sơn.” Đang lái xe Tử Viết quay đầu, “Đó cũng không phải quá xa, dựa theo hành trình bây giờ mà xem, đại khái tiếp qua hai canh giờ. . .”
bookwaves.com
Không có dấu hiệu nào, đang nói chuyện, nàng đột nhiên lôi kéo dây cương.
Thanh Đồng chiến xa đang chạy ra rước, nhất thời dừng một cái, vài người không hề phòng bị trên chiến xa, suýt nữa toàn bộ đều mang quán tính bay ra ngoài, chỉ có Tử Viết lôi kéo dây cương ổn định thân hình.
“Làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc ngẩng đầu.
“Có túc sát khí.” Tử Viết cầm trúc giản《 Luận Ngữ 》, như có điều suy nghĩ nhìn phía trước.
Không cần nhắc nhở, giờ này khắc này, mấy con vực ngoại thiên ma ở phía trước dẫn đường kia, toàn bộ đều đã cong thân, phát sinh thanh gào trầm thấp, con thiên ma tàn trảo kia quay đầu, mãn nhãn đỏ bừng nhìn phía Hoa Tưởng Dung: “Đại nhân, chúng ta cảm giác được, phía trước có khí tức tiêu túc rất nồng nặc.”
“Ta cũng cảm thấy.” Hoa Tưởng Dung vẫn là biểu tình cười tủm tỉm, thế nhưng mũi kiếm nhẹ nhàng rơi cổ tay, cũng đã nói rõ cảnh giới của nàng.
Giờ khắc này, nguyên bản cánh đồng hoang vu mang vô biên tế, đột nhiên dâng lên sương mù dày đặc, vụ khí hôi sắc mênh mông cuộn trào mãnh liệt, dường như triều dâng sóng lớn, nuốt chửng toàn bộ cánh đồng hoang vu kể cả Thanh Đồng chiến xa, để người căn bản thấy không rõ tình hình ngoài mấy trượng.
“Rống!” Mấy con vực ngoại thiên ma cực kỳ bất an, phát sinh tiếng gào thét gầm nhẹ.
“Càng ngày càng gần. . .” Tử Viết và Hoa Tưởng Dung liếc nhìn nhau, cũng có thể cảm giác được cảnh giác của đối phương.
Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt nhìn bốn phía, theo bản năng sề gần Cố Thất Tuyệt, đồng thời ôm chặt tỳ bà: “Quân thượng, có phải trong sương mù dày đặc này . . .”
Hô!
Lời còn chưa dứt, ngay bầu trời trên đầu nàng, tiếng rít chợt vang lên, tựa hồ có quái vật lớn gì, đang cao tốc xông lại.
Căn bản không còn kịp suy tư nữa, Nhạc Ngũ Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhặt tỳ bà ngọc thạch lên, mắt hạnh trợn tròn cuồng bạo chém ra.
Ầm!
Trong sát na, vật thể không rõ bị đánh trúng, nhất thời dọc theo đường cũ bay rớt ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống đất, đã truyền đến tiếng hô tức ủy khuất yểm yểm nhất——
“A a a, Ngũ Âm đại nhân, người lại đánh gãy cổ của ta. . .”