Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 251: CẨM LÝ
Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 251: CẨM LÝ
Editor: Luna Wong
Đông phong gào thét, thổi trúng cờ đón gió rung động.
Giờ khắc này, tất cả mọi người khó có thể tin ngẩng đầu, nhìn cuồng phong gào thét mà đến, cuồng phong to lớn, thế cho nên rơm rạ trên tế đài đều đang bay đầy trời, đến người đều cơ hồ đứng không được.
“Nàng dĩ nhiên làm đúng?” Dưới đài vẻ mặt Tử Viết kinh ngạc, nhịn không được nhìn Cố Thất Tuyệt một chút, “Cho nên nói, ngươi dạy qua Ngũ Âm bài thơ này?”
“Không có a.” Cố Thất Tuyệt đồng dạng kinh ngạc, “Ta còn chưa có dạy đến đây, đừng hỏi, ta cũng không biết, nàng làm sao nhớ tên thơ dài như vậy.”
Được rồi, trên đài Hoa Tưởng Dung cũng là khó có thể tin, cực kỳ kinh ngạc nhìn Nhạc Ngũ Âm: “Vì sao, vì sao ngươi có thể đáp được đề này, ngươi đến thơ ca đều không nhớ được, càng chưa nói đến tên bài thơ khó đọc như thế.”
“Chính là nhớ kỹ a.” Nhạc Ngũ Âm rất đắc ý ngẩng đầu, vẻ mặt đều viết mau tới khen ta, “Có phải rất bội phục hay không, ta nói với các ngươi, không nên xem thường học tra, coi như là học tra, có đôi khi cũng sẽ phát huy trình độ cực kỳ . . . Ai ai ai, ngân gia còn chưa nói hết mà.”
Cũng không cho nàng cơ hội nói xong, xích giáp võ tướng đứng tại chỗ, cảm thụ được đông phong chung quanh càng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên vung tay lên: “Đông phong đã tới, việc này không nên chậm trễ, quân ta suốt đêm tiến công, đại phá Tào doanh ngay hôm nay!”
“Tuân mệnh!” Xích giáp sĩ tốt ầm ầm lĩnh mệnh, lập tức hành động, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quân doanh nghiêm chỉnh huấn luyện hành động.
“Về phần các ngươi. . .” Xích giáp võ tướng quay đầu, hơi nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ nhìn Nhạc Ngũ Âm, “Để tránh để lộ tin tức, tất cả đều đi theo, người đến, áp giải các nàng lên thuyền.”
“Chờ một chút?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Chúng ta chỉ là người thường a, nếu người không yên tâm, để người canh chừng chúng ta, không phải tốt sao.”
“Không có binh lực dư thừa, huống chi đông phong này là các ngươi mượn, nếu như trên đường hướng gió chuyển hoán. . .” Xích giáp võ tướng hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai phất phất tay, căn bản không cho các nàng cơ hội giải thích, “Nhìn các nàng, nếu có cái gì dị động, sẽ giết các nàng.”
“Vâng!” Xích giáp sĩ tốt lập tức lĩnh mệnh, áp Nhạc Ngũ Âm và Hoa Tưởng Dung xuất phát, đương nhiên cũng không quên mang theo Cố Thất Tuyệt và Tử Viết.
Sau một lát, theo trống trận trong quân doanh vang lên, mấy trăm chiếc chiến thuyền chậm rãi xuất động, mượn đông phong kéo buồm lên, từ từ gia tốc dọc theo sông lớn, xa xa nhìn lại đèn đuốc sáng trưng, như mãnh thú xuất hành tìm kiếm con mồi.
Đông phong gào thét, giang triều dâng trào, ở trong trận chiến thuyền này, một chiếc chiến thuyền đầu hổ dẫn lĩnh mấy trăm chiến thuyền đi trước, xích giáp võ tướng hoành thương đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn thiên ma quân doanh như ẩn như hiện ở viễn phương, mà trên boong thuyền cách sau lưng hắn không xa, là Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm các nàng bị xích giáp sĩ tốt vây quanh.
Bị nhìn chằm chằm vây bắt như vậy, Nhạc Ngũ Âm chỉ có thể rất ủy khuất ở đó, ngạc nhiên nửa ngày sau, nàng trái lại nhớ tới một việc: “Nhắc tới, Tưởng Dung đại nhân, con thiên ma thiếu hơn phân nửa móng vuốt kia đi đâu rồi?”
bookwaves.com
“Chúng ta chạy ra khỏi trại lính, nó bị thiên ma sĩ tốt đuổi kịp.” Hoa Tưởng Dung nhắc tới hạ lạc của tàn trảo, không có bất kỳ tâm tình biến hóa gì, “Phỏng chừng lúc này, cũng sớm đã bị chém giết đi.”
“Có phải hay không a?” Nhạc Ngũ Âm hơi kinh ngạc, “Tên kia cũng đủ đáng thương, nó là người thứ nhất bị cùng tộc của bản thân giế.t chế.t đi.”
“Cũng không phải.” Hoa Tưởng Dung cười tủm tỉm quay đầu, “Ngũ Âm nữ quan, Thiên Ma giới chúng ta cũng không hiểu cái gì gọi là tình nghĩa cùng tộc, nếu có cần thiết, vị phu quân đại nhân kia của ta giết cùng tộc, sợ là hung tàn đến ngoài dự liệu của ngươi.”
“Có cần thiết? Cái gì cần thiết?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, rồi lại có chút hiếu kỳ.
Cũng không trả lời, ánh mắt của Hoa Tưởng Dung hơi lóng lánh, lâm vào trong trầm mặc kỳ quái, sau một lúc lâu, nàng đột nhiên nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Ngũ Âm a, ngươi vừa rồi làm sao đáp được đề kia?”
Vấn đề này hỏi rất hay, Cố Thất Tuyệt và Tử Viết rất có đồng cảm quay đầu, vài người tất cả đều rất chỉnh tề nhìn chằm chằm Nhạc Ngũ Âm.
Khinh thường người sao, vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, phía sau đều có một cái đuôi ẩn hình đang lay động, “Ngân gia thiên tư thông tuệ như vậy đã gặp qua là không quên được, chính là một bài thơ, có cái gì khó nhớ?”
Không nói gì, mấy người Cố Thất Tuyệt bọn hắn cứ như vậy nhìn nàng, vẫn nhìn, vẫn nhìn, vẫn nhìn.
Được rồi, bị nhìn chột dạ, Nhạc Ngũ Âm rốt cục đâm ngón tay, nhỏ giọng thầm thì nói: “Kỳ thực, là bởi vì đoạn thời gian trước, Bác đại nhân nói ta quá đần, học còn không nhanh bằng Sơ Sơ các nàng. . .”
“Sau đó?”
“Sau đó, ngân gia sản nhiên không phục a, ngân gia không so được với người khác, chẳng lẽ còn không sánh bằng mấy tiểu hài tử sao?”
“Tiếp sau đó?”
“Tiếp sau đó, Bác đại nhân chọn bài thơ tên rất dài này, để ta và Sơ Sơ các nàng so xem ai học nhanh hơn, người thua phải mua cho Bác đại nhân một tháng yến mạch. . .”
“Hình như hiểu.” Hoa Tưởng Dung như có điều suy nghĩ suy nghĩ một chút, rất chăm chú hỏi, “Cho nên, ngươi thắng?”
bookwaves.com
“Xem, xem như hòa đi.” Nhạc Ngũ Âm rất chột dạ nói thầm, má ngọc đều vựng đỏ lên.
“. . . ? ? ?” Hoa Tưởng Dung đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Bất quá, vẫn hữu dụng a.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên ngẩng đầu, lý trực khí tráng nói, “Chí ít, ngân gia nhớ kỹ bài thơ này, hiện tại đáp ra được.”
Con mẹ nó vậy cũng được a?
Vài người chung quanh hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có loại cảm giác vô lực sâu đậm, qua nửa ngày sau, Cố Thất Tuyệt đột nhiên vỗ vỗ vai của Nhạc Ngũ Âm, rất chăm chú hỏi: “Ngũ Âm nữ quan a, Bác có kể với ngươi, câu chuyện cẩm lý thiếu nữ hay không?”
“Không có, làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, “Đó là cái gì, là cẩm lý thành tinh sao?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Ngươi coi như đó là. . .”
Ầm!
Liền vào lúc này, chiến thuyền đang giương buồm đi trước, đột nhiên giảm bớt tốc độ, chỉ nghe trong sương mù dày đặc phía trước, đột nhiên truyền đến tiếng trống trận oanh minh.
“Làm sao vậy?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại.
Hầu như ở đồng thời, liền thấy xích giáp sĩ tốt trên khán đài, cao giọng hô: “Đại nhân, thiên ma tựa hồ đã phát hiện chúng ta tới tập.”
“Thì tính sao?” Xích giáp võ tướng cũng không có bất kỳ kinh hoảng nào, “Chiến thuyền của bọn họ, đã bị xích sắt liên cùng một chỗ, đó là phát hiện chúng ta tới tập, trong lúc nhất thời cũng vô pháp cởi ra, chỉ có thể mặc cho chúng ta phát động hỏa công.”
“Không, đại nhân, cũng không phải tất cả chiến thuyền đều bị xích sắt cột lại.” trên khán đài xích giáp sĩ tốt cao giọng nói, “Thuộc hạ vừa phát hiện, trong thiên ma chiến doanh có bộ phận chiến thuyền đã cởi xích sắt trước đó, lúc này đang kéo tới.”
“Cái gì?” Xích giáp võ tướng rốt cục biến sắc, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đã không cần hắn quan sát nữa, vào lúc này, tiếng trống nổ vang vang vọng mặt sông, liền thấy trong sương mù dày đặc phía trước, hơn mười chiếc chiến thuyền đại hình ầm ầm lái ra, tuy rằng nghịch hướng gió, nhưng vẫn có thể kết thành trận thế vọt tới.
Trên chiến thuyền đại hình, trên nghìn thiên ma sĩ tốt đằng đằng sát khí, hơn mười chiếc thạch cơ tất cả đều chiếm giữ trên boong thuyền, có thể nghe được tiếng trống nổ vang, một chiến kỳ đón gió mọc lên, bỗng nhiên hoảng động ở trên không trung.
Trong sát na, đầu thạch cơ đồng loạt ầm ầm phát động, cự thạch thật lớn bay lên trời, dường như bão tố kéo tới. . .
Đại chiến, mở ra từ đây!