Q8 – MÃNH TƯỚNG – CHƯƠNG 259: THU PHONG TỪ
Editor: Luna Wong – chương tặng thứ ba
Ma trảo, hung mãnh trảo xuống!
Tiên huyết, vào thời khắc này gào thét vẩy ra, rơi vào trên mặt của Hoa Tưởng Dung, nhưng theo dự liệu xé rách đau đớn, lại cũng không có vọt tới. . .
Ngay trong tầm mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân ảnh của Cố Thất Tuyệt, cũng đã buông ra Nhạc Ngũ Âm, xuất hiện ở Hoa Tưởng Dung trước mặt, tái nhợt bàn tay thon dài về phía trước lộ ra, cầm gào thét đâm tới ma trảo. . .
Cho dù lòng bàn tay đều bị móng đâm rách, nhưng hắn lại vẫn như cũ bình tĩnh đứng ở tại chỗ, không có bất kỳ dao động lui về phía sau.
Ánh trăng mờ nhạt, vừa mới vào lúc này chiếu rọi xuống, rơi vào trên gò má của hắn, để dáng người của hắn nổi lên quang mang sáng tỏ, cái bóng thon dài rơi trên mặt đất, che Hoa Tưởng Dung lại, dường như người thủ hộ trầm mặc. . .
“Quân thượng. . .” Hoa Tưởng Dung hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng của Cố Thất Tuyệt, trong đôi mắt sáng lóng lánh ánh sáng nhạt ý nghĩa không rõ.
“Nữ quan tiền nhậm, cũng là nữ quan.” Cố Thất Tuyệt không trả lời, chỉ là nghiêm trang giải thích như vậy.
Giờ khắc này, trong chiến trường lặng ngắt như tờ, chỉ có gió mát du du thổi qua, Hoa Tưởng Dung ngạc nhiên nhìn Cố Thất Tuyệt, tựa hồ còn có chút mờ mịt, nhưng dần dần, môi anh đào không tự chủ được vung lên, lộ ra dáng tươi cười phát ra từ nội tâm. . .
“Sách sách sách, tình thâm nghĩa trọng sao?” Tàn trảo lộ ra miệng đầy răng nanh trắng hếu, phát sinh thanh nhe răng cười châm chọc, “Nếu có tình nghĩa như thế, vậy chết chung đi!”
Tê!
Ma trảo không trọn vẹn, bộc phát ra hồng quang mênh mông cuộn trào mãnh liệt, trở nên càng hung hiểm hơn, chỉ là ma khí phát ra, tựa như lưỡi dao thực chất, cắt chung quanh lều lớn .
Cố Thất Tuyệt vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, lấy tay nắm giữ ma trảo, móng sắc bén chậm rãi chuyển động, ở trên bàn tay của hắn lưu lại vết máu thật sâu, tiên huyết tí tách rơi xuống, rơi vào trên cẩm bào của hắn.
“Quân thượng. . .” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được thở nhẹ, muốn lên cứu viện.
Nhưng vào lúc này, càng nhiều tàn hồn thiên ma hơn gào thét mà đến, dường như cơn lốc cuồng bạo, giam nàng và Tử Viết ở trong đó, tạm thời vô pháp tiếp viện.
“Vương nói, phải cẩn thận thơ từ của ngươi.” Tàn trảo chậm rãi chuyển động móng, nhìn tay của Cố Thất Tuyệt bị tua nhỏ không ngừng, “Thư linh, ngươi có thể thử nhìn xem, có lẽ bổn ma biết sợ đó?”
“Vẫn chưa tới thời gian.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, “Nếu như chỉ là đối phó ngươi, Thảo Thảo hình như đã cho ta. . . Cái này.”
Trả lời lạnh nhạt như vậy, khi hắn vươn tay kia, ở trên bàn tay từ từ mở ra, một viên hạt giống đạm thanh sắc, tản ra quang mang hơi yếu.
Gió mát chậm rãi thổi qua, viên hạt giống đạm thanh sắc này cuộn rơi xuống đất, rơi vào trong đất bùn dưới chân, rồi lại trong nháy mắt cấp tốc nẩy mầm, nhanh chóng sinh trưởng.
“Đây, đây là. . .” Tàn trảo ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại.
Ở trong sát na này, hạt giống đạm thanh sắc, đã lớn lên thành thực vật chập chờn theo gió, chỉ một lát sau sau, đóa hoa ngũ thải ban lan nở rộ, tản mát ra mùi thơm nồng nặc. . .
“Mạn đà la.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang giải thích, “Tốt nhất không nên ngửi hương khí của nó, bởi vì. . .”
bookwaves.com
Không cần giải thích, mùi hoa nồng nặc phiêu đãng ở trong không khí, tàn trảo chỉ là ngửi một cái, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều giống như là bị gây tê, ngay cả đầu lưỡi cảm thấy đờ đẫn.
“Không!” Chợt biến sắc, phản ứng đầu tiên của nó, chính là bỗng nhiên lui về phía sau, nhưng nguyên bản tốc độ mau lẹ, lúc này dĩ nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp.
Hầu như ở đồng thời, mạn đà la thịnh phóng, chợt dường như mãnh thú hí, cánh hoa hoàn toàn mở, lộ ra mặt quỷ dữ tợn hung ác ở giữa, trên cánh hoa trải rộng răng nanh sắc bén, bỗng nhiên chụp hướng tàn trảo.
Dưới tốc độ chậm chạp, tàn trảo chỉ là lui về phía sau vài bước, đã bị đóa hoa mạn đà la bay vút lên một ngụm nuốt chửng, hơn nửa thân thể hoàn toàn rơi vào trong đóa hoa, có vô số thanh đằng từ bốn phía quấn qua đây, dường như độc xà, khổn phược ở thân mình của nó.
“Chết tiệt! Chết tiệt!” Tàn trảo điên cuồng giùng giằng, “Bổn ma, bổn ma làm sao có thể sẽ. . .”
Tê!
Kiếm nhận sắc bén, vào thời khắc này chợt đâm ra, xỏ xuyên qua ngực nó!
Đang giãy dụa, tàn trảo đột nhiên bị kiềm hãm, không cách nào khống chế ngã xuống đất, ở trong tầm mắt không rõ của nó, chỉ có thể nhìn thấy Hoa Tưởng Dung nhảy lên một cái, đâm một kiếm bén nhọn ra.
Một kiếm qua đi, Hoa Tưởng Dung đồng dạng vẻ mặt tái nhợt, giống như là hết sạch khí lực sau cùng, lung lay lắc lư rót vào trong lòng của Cố Thất Tuyệt.
Hầu như ở đồng thời, theo tàn trảo ngã xuống đất, tàn hồn thiên ma chung quanh trong hư không nhất thời bị kiềm hãm, Nhạc Ngũ Âm vội vã mượn cơ hội thoát ra, ôm tỳ bà chạy tới bên này.
bookwaves.com
Sau một lát, chờ nàng nhìn rõ trạng huống của Hoa Tưởng Dung, không khỏi kinh ngạc biến sắc: “Tưởng Dung đại nhân, thương thế của ngươi. . .”
Đúng vậy, giờ này khắc này, trạng huống của Hoa Tưởng Dung hiển nhiên không xong tới cực điểm, trên ngọc dung tái nhợt không có chút huyết sắc nào, vết thương trên bộ ng.ực cũng không có bất luận dấu hiệu khép lại gì, ma khí đang không ngừng từ trong vết thương cuộn trào mãnh liệt ra, tựa như lực sinh mệnh chính đang không ngừng trôi qua, tựa hồ cũng đã không kiên trì được bao lâu.
“Thương của nàng không ở thân thể, mà ở thần hồn.” Tử Viết sau đó chạy tới, lập tức có kết luận, “Tàn trảo từ chỗ ma quân, chiếm được bí pháp cầm cố thần hồn của Tưởng Dung, vừa nãy giao thủ, nó xé rách thần hồn của Tưởng Dung, cho nên nói. . .”
Không cần nói cái gì nữa, ở trong chốc lát này, thần tình của Hoa Tưởng Dung đã cấp tốc ảm đạm, ngay cả dáng người đều từ từ suy yếu.
“Tưởng Dung đại nhân. . .” Nhạc Ngũ Âm cầm một tay của nàng, chỉ cảm thấy băng lãnh đến không hề có nhiệt khí.
Đã không có khí lực mở miệng nữa, Hoa Tưởng Dung rất cật lực nhìn nàng, rất chật vật lộ ra vẻ tươi cười, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Thất Tuyệt trước mắt.
Hư nhược thở hổn hển, nàng nhẹ nhàng run rẩy đôi môi khô khốc, nhìn gò má của Cố Thất Tuyệt, đến cuối cùng rốt cục giùng giằng, miễn cưỡng phát sinh một tiếng thở thật dài: “Thực sự là. . . Tiếc nuối a. . .”
Cũng không nói gì, Cố Thất Tuyệt chỉ là nhẹ nhàng nắm bàn tay nàng, như là đang gửi một chút ấm áp.
“Thực sự là. . . Tiếc nuối a. . .” Hoa Tưởng Dung rất hư nhược lặp lại một lần, trên má ngọc tái nhợt, miễn cưỡng hiện ra dáng tươi cười nhàn nhạt.
Ánh mắt của nàng, lướt qua vai của Cố Thất Tuyệt, nhìn phía ánh trăng mờ nhạt hư không, gió mát từ viễn phương thổi tới, làm lá cây vang xào xạt, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng nha minh nhẹ nhàng, cực kỳ giống cực lâu trước đây ——
Năm ấy Linh Thư cung, năm ấy dưới trăng sáng, nam tử cẩm bào trắng thuần như tuyết ngồi ở trên xích đu, khoan thai uống mực nước trà long tỉnh, trên bàn nhỏ bên cạnh tảng đá, mỹ nhân hoa thường chăm chú sao chép thi văn, lại luôn luôn len lén quay đầu, lặng lẽ nhìn hắn một mắt, lộ ra dáng tươi cười sáng rỡ. . .
Đó, là chuyện cực kỳ lâu lúc trước đi, chỉ là hôm nay nghĩ đến, lại vì sao vẫn là gần ngay trước mắt nhỉ?
Thu phong thanh, thu nguyệt minh, lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha thê phục kinh, tương tư tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử dạ nan vi tình! Nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ, trường trương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề cùng vô cực, tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức.
(Luna: Gió thu mát, trăng thu sáng, lá rụng tụ hay tán, hàn quạ tê phục kinh. Tương tư tương kiến biết ngày nào? Lúc này đêm này khó vì tình! Vào cửa tương tư của ta, biết ta tương tư khổ, tương tư dài cũng tương tư đằng đẵng, tương tư ngắn lại như vô hạn, sớm biết vướng nhân tâm như vậy, thế nào trước đây đừng quen biết.
Nửa bài trên là Thư Phong Từ của Lý Bạch, nửa bài sau là Trường Tương Tư của Lương Ý Nương nhưng bị tác giả đổi một chút. Công nhận mấy bài này đọc đã ghê.
Cái chết của HTD làm lòng ta trầm một nốt nhưng không quá bi. Nhưng nếu như tác giả để HTD sống, tiếp tục làm nữ quan thì quá tốt, bám ông Phong Trần cũng được mà, tự nhiên cho người ta làm n8 rồi giết người ta, tác giả ác quá)