Q10 – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: 299: MINH NGUYỆT DẠ
Dịch giả: Luna Wong
Nhạc Ngũ Âm cảm giác mình có chút bối rối. . .
Nửa canh giờ trước, bọn họ vừa bị mấy trăm con vực ngoại thiên ma hung mãnh vây quanh, trong đó con thủ lĩnh bộ tộc Dạ Ma được xưng là Dạ Ma kia, càng dữ tợn tàn bạo suất lĩnh bộ tộc vây công, đồng thời phát động thiên ma thần thông chỉ có bản thân có.
Sau nửa canh giờ, Dạ Ma dĩ nhiên tựa như điên vậy, trực tiếp g.iết c.hết vực ngoại thiên ma bản thân suất lĩnh, sau đó còn ôm ấp nhiệt tình với quân thượng nữa, nhiệt tình đến giống như là lão hữu nhiều năm gặp lại.
“Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì?” Đầu óc của Nhạc Ngũ Âm quay cuồng, nghẹn họng nhìn trân trối muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ nơi nào.
Nhìn nhìn lại bên kia, Dạ Ma rốt cục lả lướt không nỡ buông Cố Thất Tuyệt ra, lại rồi lập tức cười tủm tỉm nói: “Ở đây không an toàn, vực ngoại thiên ma tùy thời sẽ đến, lão Cố các ngươi theo ta đi.”
“Được.” Cố Thất Tuyệt hoàn toàn tín nhiệm Dạ Ma, lập tức kéo Nhạc Ngũ Âm còn đang chóng mặt, đi theo Dạ Ma ly khai.
Bằng vào quen thuộc với Thiên Ma giới, sau một lát Dạ Ma mang theo bọn họ chạy vội, liền nhẹ nhàng kích động tiến lên một cái động khoáng thạch, sau đó dời nham thạch trên vách động.
Để người kinh ngạc chính là, trên vách động này lại có một thông đạo đen kịt, thoạt nhìn như là đã trải qua hơn mười năm đào móc mà thành, mặc dù không có kinh qua cải tạo, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể dung nạp một người đi qua.
“Theo ta đi.” Dạ Ma dẫn đầu tiến nhập thông đạo, lại đốt hộp quẹt lên, chiếu sáng hoàn cảnh thông đạo của mờ nhạt.
Cố Thất Tuyệt mang theo Nhạc Ngũ Âm theo vào, đương nhiên cũng không quên dời nham thạch trở lại vị trí cũ, hai người ở trong ánh lửa hơi yếu, theo Dạ Ma dọc theo thông đạo đi trước, nhưng không biết rốt cuộc phải đi chỗ nào.
“Chờ một chút, đây là có chuyện gì?” Nhạc Ngũ Âm chưa tỉnh hồn, rồi lại nhịn không được đặt câu hỏi.
Không có trả lời ngay vấn đề của nàng, Dạ Ma đi ở phía trước chỉ là xoay đầu lại, nhiều hứng thú quan sát nàng thêm một hồi, lúc này mới cười tủm tỉm hỏi: “Lão Cố, cô nương này là?”
“Chủ cho thuê nhà, ta là chủ cho thuê nhà.” Nhạc Ngũ Âm nhanh chóng đoạt đáp, “Không phải nữ quan gì của Linh Thư cung, cũng không phải bạn gái gì của quân thượng, chính là chủ cho thuê nhà.”
“Tốt, ta đã biết.” Dạ Ma rất mau mắn nhìn nàng, lại nhìn Cố Thất Tuyệt, trong ánh mắt đều lóng lánh vẻ hưng phấn nào đó.
“Là thật!” Nhạc Ngũ Âm rất nghiêm túc ưỡn ngực, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Như vậy, các hạ người là?”
“Ta sao?” Dạ ma cười tủm tỉm hồi đáp, “Ta đương nhiên là thư linh a.”
Bookwaves.com.vn
“A?” Nhạc Ngũ Âm không kiềm hãm được trợn to hai mắt, thành thật mà nói nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, tỷ như vị này có thể cũng giống Hoa Tưởng Dung, đã từng có liên quan gì với quân thượng, thế nhưng nàng thế nào cũng nghĩ không ra, vị này dĩ nhiên là. . .
“Nàng là thư linh.” Cố Thất Tuyệt ở bên nghiêm trang làm chứng.
“Thiệt hay giả?” Nhạc Ngũ Âm nghẹn họng nhìn trân trối, không ngừng quan sát Dạ Ma, “Vậy cái kia, Dạ Ma đại nhân, ta không phải muốn hoài nghi người, nhưng là hình tượng này của người, nhìn thế nào đều không giống như là. . .”
“Sửa đúng một chút, ta không tên là Dạ Ma.” Dạ Ma cười tủm tỉm lắc lư đuôi rắn, “Trên thực tế, tên của ta là Minh Nguyệt Da, mặt khác nói đến hình tượng, kỳ thực đây cũng không phải là diện mạo như trước của ta, hình tượng chân chính của ta là. . .”
Lúc nói chuyện đồng thời, nàng nhẹ nhàng lay động đuôi rắn, dĩ nhiên nổi lên quang mang màu mực hơi yếu, ngay sau đó liền thấy đuôi rắn hé, da rắn chợt bắt đầu chậm rãi mở ra.
“Lột da?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc.
Đúng vậy, thoạt nhìn giống như là lột da, nhưng quỷ dị là, khi da rắn chậm rãi lột ra, từ trong đuôi rắn mở rộng đi ra ngoài, dĩ nhiên là một đôi chân thon dài trắng noãn, ngay sau đó là phần hông mạn diệu đáo dịu dàng, tiếp sau đó là cánh tay trắng noãn như ngọc. . .
Chỉ một lát sau, ngay trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Nhạc Ngũ Âm, bóng lưng của một vị tiểu mỹ nhân phong tư yểu điệu, dĩ nhiên cứ như vậy từ trong vỏ ngoài của Dạ Ma hiển hiện ra, chỉ là một bóng lưng, người xem sinh lòng hướng tới, rất muốn thấy rõ dung mạo của nàng. . .
“Đây làm sao làm được?” Nhạc Ngũ Âm chóng mặt mở to hai mắt, rồi lại không kiềm hãm được nhìn phía mặt đất, nhìn vậy tấm da rắn vừa lột xuống.
Trên thực tế, nếu như tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện đây không phải da rắn chân chính, thoạt nhìn như là một tấm giấy Tuyên Thành, chỉ bất quá có người vẽ tỉ mỉ bên trên, ffrrt kỳ thoạt nhìn trông rất sống động, tựa như da rắn vậy. . .
“Nghe nói qua họa bì chưa?” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang giải thích, “Chớ kỳ quái, Minh Nguyệt đến từ chính《 Liêu Trai Chí Dị 》, biết được họa bì thuật, cũng rất bình thường.”
“Họa bì?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt ngẩng đầu, nhìn phía Minh Nguyệt Dạ đang xoay người lại, rồi lại không khỏi thở nhẹ một tiếng, “Đây mới là tướng mạo hình dáng chân chính của đại nhân người . . . Ách, Hồ nương?”
Bookwaves.com.vn
Không sai, Minh Nguyệt Dạ xuất hiện ở trước mặt nàng, mặc dù là vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ phong tư yểu điệu quần tím, diện như đào hoa sõng mắt lưu chuyển, nhưng trong búi tóc đã có hai lỗi tai hồ ly hơi lay độn, trong làn váy càng lộ ra một cái đuôi hồ ly, dường như mang theo cảm tình nhẹ nhàng lay động.
Trừ cái này ra, hai cái tay của nàng cũng không rảnh, một tay đang cầm《 Liêu Trai Chí Dị 》, tay kia cầm bút vẽ đỏ xanh, thoạt nhìn là họa bị như đã nói, phải là dùng bút này để vẽ.
“Hồ nương?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được lại hỏi một lần.
“Hô ~” Minh Nguyệt Dạ nhẹ nhàng thư triển vòng eo, rồi lại ôm lấy đuôi hồ ly của mình, “Mỗi ngày đều phải ở trong da rắn, nô gia đều sắp hỏng rồi, kín gió lại oi bức, Thiên Ma giới muốn tìm chút nước trong để tắm rửa cũng không dễ dàng. . . Ân, Ngũ Âm, ngươi có lược gỗ không?”
“Có. . .” Nhạc Ngũ Âm theo bản năng gật đầu, sỏa hồ hồ đưa cây lược gỗ qua.
“Cảm tạ.” Minh Nguyệt Dạ rất ngọt nói lời cảm tạ, bắt đầu chải vuốt cái đuôi hồ ly của mình, “Ở Thiên Ma giới đợi hơn một nghìn năm, cũng tìm không được một địa phương có thể bảo dưỡng bộ lông, thật hoài niệm năm đó ở Linh Thư cung, mỗi ngày đều có thể dùng thanh tuyền để tư nhuận tẩm bổ. . . Đúng rồi, Ngũ Âm nữ quan, ngươi có xà phòng không?”
“Có. . .” Nhạc Ngũ Âm tiếp tục sỏa hồ hồ đưa xà phòng qua, thế nhưng đột nhiên có chút kinh ngạc, “Minh Nguyệt Dạ đại nhân, người nói nghìn năm, người ở tại đây đã đợi hơn một nghìn năm rồi?”
“Ta cũng rất muốn biết.” Cố Thất Tuyệt ở bên như có điều suy nghĩ ngẩng đầu.
“Nói rất dài dòng.” Minh Nguyệt Dạ vừa bảo dưỡng đuôi hồ ly, vừa không yên lòng nhìn bọn họ, “Các ngươi đều muốn biết sao?”
“Muốn a.” Nhạc Ngũ Âm rất nghiêm túc gật đầu, “Quân thượng đã từng đã nói với ta, tràng đại chiến năm đó qua đi, tất cả thư linh đều hóa thành tàn trang, vậy người. . .”
“Ta cũng hóa thành tàn trang.” Minh Nguyệt Dạ khe khẽ thở dài, như là nhớ tới tràng đại chiến năm đó, tai hồ ly trong búi tóc đều rũ xuống.
Nhưng rất nhanh, nàng cũng tỉnh lại lên tinh thần lần nữa, vuốt cái cằm tinh xảo, đồng thời nhẹ nhàng vung đuôi hồ ly lên, rất mau mắn gật đầu nói ——
“Ân, phải nói từ chỗ nào cho tốt như, liền nói từ lúc nô gia biến thành tàn trang đi, khi đó. . .”