Thư Linh Ký

Chương 302


Q10 – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: 301: BỘ LẠC


Dịch giả: Luna Wong


Bất đồng với nhân tộc của Doanh Châu giới, vực ngoại thiên ma của Thiên Ma giới, hôm nay vẫn đang vẫn duy trì hình thái bộ lạc quần cư. . .


Trên cánh đồng hoang vu đen kịt rộng lớn, rải tất cả mấy ngàn thiên ma bộ tộc lớn nhỏ, số lượng nhiều đến bản thân chúng nó cũng vô pháp làm công tác thống kê, nhưng có thể xác định chính là, từng bộ tộc chí ít đều có mấy trăm con vực ngoại thiên ma tụ tập, chúng nó ngoại trừ ma quân ra, cũng chỉ phục tòng mệnh lệnh của thủ lĩnh bổn tộc, thậm chí còn tàn bạo nội loạn.


Mà giờ này khắc này, ở trên vách đá của một cái động khoáng thạch thật lớn, có một chỗ hổng bị chậm rãi dời ra, từ trong chỗ hổng lộ ra đầu tiên, là khuôn mặt dữ tợn của vực ngoại thiên ma mà Minh Nguyệt Dạ đã chuyển hoán lần nữa . . .


“An toàn rồi.” Minh Nguyệt Dạ như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, cảm thụ được khí tức biến hóa trong gió, sau một lúc lâu rốt cục vỗ vỗ tay, “Lão Cố, Ngũ Âm, các ngươi có thể đi ra rồi, ta vừa trinh tra xong.”


Ân, luận ba mươi sáu loại công dụng của đuôi hồ ly, đây đều có thể viết thành một quyển sổ tay. . .


Sau một lát, trong chỗ hổng truyền đến tiếng vang nhẹ nhàng, sau đó liền thấy một con vực ngoại thiên ma dữ tợn hung mãnh, có chút lảo đảo chui ra, bất quá từ trong miệng nó phát ra, lại là thanh âm của Nhạc Ngũ Âm: “Ai ai ai, sau khi họa bì, ngân gia vẫn có chút không thích ứng a.”



“Ngươi không nên suy nghĩ nhiều là được.” Đi theo phía sau nàng, là Cố Thất Tuyệt cùng dạng ngụy trang thành vực ngoại thiên ma, thoạt nhìn hình như hắn đã tiếp nhận xong hình tượng mới, thậm chí còn lộ ra răng nanh um tùm, rất có nội hàm rít gào một tiếng.


Được rồi, có thể nói cái gì, Nhạc Ngũ Âm nhìn ma trảo sắc bén mọc đầy gai của mình, nhịn không được lo lắng khủng khiếp: “Minh Nguyệt đại nhân, họa bì này, có thể tùy thời lột ra chứ, nếu như không lột ra được. . .”


Nghĩ đến nếu như không lột ra được, từ nay về sau khuôn mặt đẹp của bản thân biến mất, vĩnh viễn cũng phải là loại tạo hình hù dọa người này, Nhạc Ngũ Âm không khỏi sợ nổi da gà.


“Đương nhiên là được, chỉ là có chút kín gió, nhưng phải được thanh lý sạch sẽ thường xuyên.” Minh Nguyệt Dạ cười tủm tỉm trả lời, “Được rồi, nhìn lại thử xem họa bì còn lỗi gì nữa không, chúng ta phải lên đường rồi.”


Nói xuất phát liền xuất phát, đợi Minh Nguyệt Dạ kiểm tra qua họa bì xong, liền lấy ngoại hình xà ma, mượn đuôi rắn chống đỡ thân thể, ly khai động khoáng thạch đi phía nam.


Nhạc Ngũ Âm theo ở phía sau, nhìn Minh Nguyệt Dạ bò ở phía trước, không khỏi hết sức hiếu kỳ, thầm nghĩ Họa bì thuật này thật đúng là thần kỳ, nói cách khác lúc này thoạt nhìn là đuôi rắn, nhưng trên thực tế vẫn là đang dùng hai chân bước đi, làm khó vị đại nhân này có thể sử dụng chân mô phỏng theo động tác của đuôi rắn.


“Đương nhiên.” Minh Nguyệt Dạ giống như là biết nàng đang suy nghĩ gì, cười tủm tỉm quay đầu lại giải thích, “Nếu như không phải ta mô phỏng đủ tốt, cũng đã sớm bị hoài nghi rồi, đây cũng không có cơ hội nhìn thấy mực quang các ngươi phóng xuất xin giúp đỡ, chạy tới cứu viện.”



Bookwaves.com.vn

“Chờ một chút!” Nhạc Ngũ Âm nghe đến đó, đột nhiên vẻ mặt kinh ngạc, “Minh Nguyệt đại nhân, ý của người là, đạo mực quang kia cũng không phải ngươi phóng ra?”


“Di?” Lần này đến phiên Minh Nguyệt Dạ giật mình, “Đạo mực quang kia không phải là các ngươi phóng ra?”


Được rồi, ba người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều rơi vào trong yên tĩnh đến mê mệt, cái này rất kỳ quái, đạo mực quang kia ở thời khắc nguy cấp cứu bọn họ, nhưng nếu như không phải Minh Nguyệt Dạ gây nên, thì là ai đang giúp đở, lẽ nào trong Thiên Ma giới còn có các thư linh khác ẩn giấu?


“Có lẽ. . .” Trong yên tĩnh đến mê mệt, Cố Thất Tuyệt đột nhiên như có điều suy nghĩ trầm ngâm nói.


“Có lẽ. . .” Minh Nguyệt Dạ và hắn trao đổi một ánh mắt, đồng dạng như có điều suy nghĩ gật đầu.


Hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên một hồi, vẫn là nhanh chóng đặt câu hỏi: “Minh Nguyệt đại nhân, bộ tộc người khống chế, cách nơi này có còn xa lắm không?”


“Không xa, rất nhanh thì đến.” Minh Nguyệt Dạ mạn bất kinh tâm trả lời, rồi lại nghiêm nghị nói, “Nhưng các ngươi vẫn là phải cẩn thận, tuy rằng ta đã khống chế bộ tộc, nhưng trong đó cũng không có thiếu thiên ma kiệt ngạo bất tuân, nếu như bị chúng nó nhìn ra kẽ hở, thì không dễ làm.”



“Được.” Nhạc Ngũ Âm cả kinh trong lòng, nhanh chóng kiệt lực hồi tưởng thần tình động tác của thiên ma thường ngày, để cho mình mô phỏng càng giống.


Trái lại Cố Thất Tuyệt, đại khái là cùng vực ngoại thiên ma đánh thời gian quá lâu, lúc này không cần tự hỏi thế nào, đã diễn thiên ma tàn bạo hung mãnh rất sống động, nếu không phải Nhạc Ngũ Âm biết chân tướng, thật đúng là cho rằng hai bên trái phải chính là một con tàn bạo thiên ma.


Như vậy, đồng thời với bước tiến mọi người đã ở từ từ thích ứng với thân phận mới, đợi qua nửa canh giờ sau, khi Nhạc Ngũ Âm cảm giác được họa bì quả thật có chút thở không thông, cánh đồng hoang vu phía trước trong sương mù dày đặc, cũng xuất hiện một tòa doanh địa của bộ tộc.


Bookwaves.com.vn

Và tương đồng với dự liệu, bộ tộc vực ngoại thiên ma này, tản ra khí tức dã man tàn bạo giết chóc, không có văn minh và phồn hoa gì, chỉ có bạch cốt chồng chất, vũ khí, khí tài công thành, tất cả chuẩn bị, cũng là vì cướp đoạt giết chóc chinh phục. . .


“Cẩn thận!” Minh Nguyệt Dạ nhìn doanh địa bộ tộc càng ngày càng gần, thu hồi dáng tươi cười, thần tình nghiêm nghị quay đầu lại nhắc nhở, “Các ngươi cái gì cũng không cần nói, theo ta là được, nếu quả thật có người hỏi, chỉ nói là con dân ta cướp bóc từ bộ tộc khác.”


“Được.” Cố Thất Tuyệt mặt không thay đổi gật đầu, Nhạc Ngũ Âm lại hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy nhịp tim đều đang nổ lớn gia tốc.


Khi nói chuyện, doanh địa bộ tộc đã gần ngay trước mắt, hầu như có thể thấy đầu lâu khô trắng hếu trên tường xương này, mà đúng lúc này, đại môn của doanh địa của bộ tộc đột nhiên tự mở ra, mười mấy con thiên ma hung mãnh chợt lao ra.


Mười mấy con thiên ma hùng hổ, con dẫn đầu kia lại có hai cái đầu dữ tợn, trong hai cái miệng khổng lồ lộ ra răng nanh sắc bén, tản ra quang mang xích sắc để kẻ khác kinh hãi, đợi trông thấy Minh Nguyệt Dạ đang đi tới trước mặt, chỉ là ngẩn người, không có bất kỳ thần tình kính úy.



“Cự Liêu, các ngươi muốn đi đâu?” Chỉ kinh ngạc một lát, thần tình của Minh Dạ Nguyệt không đổi trầm giọng hỏi.


“Đương nhiên là nghe theo mệnh lệnh của vương, đuổi theo săn hai người xâm nhập kia.” Tên này là thiên ma song thủ Cự Liêu, dữ tợn cười lạnh, hoàn toàn không để Minh Nguyệt Dạ vào mắt, “Thế nào, Dạ Ma đại nhân ngươi dự định cãi mệnh lệnh của vương sao?”


“Ngu xuẩn, bổn tướng chỉ là trở về nghĩ ngơi và hồi phục.” Minh Nguyệt Dạ đồng dạng cười lạnh một tiếng, mang theo Cố Thất Tuyệt và Nhạc Ngũ Âm, trực tiếp kinh qua đám vực ngoại thiên ma hai bên trái phải này.


Khoảng cách tiếp xúc thiên ma gần như vậy, thậm chí năng ngửi được khí tức giết chóc chúng nó tán phát, trong lòng Nhạc Ngũ Âm không khỏi nổ lớn nhảy loạn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi, lại cũng chỉ có thể biểu hiện tự nhiên hết khả năng.

“Đứng lại!” Nhưng ngay lúc đó, Cự Liêu lại đột nhiên gầm hét lên.


Trong lòng trầm xuống, Nhạc Ngũ Âm nhất thời biến sắc, lại không dám mạo muội hành động, chỉ có thể đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc xoay người lại.


Mang theo vài phần biểu tình hoài nghi, Cự Liêu đi bước lớn qua đây, mắt đỏ tươi trên hai cái đầu tất cả đều nheo lại, lộ ra răng nanh trắng hếu, dữ tợn đánh giá nàng ——


“Thoạt nhìn rất lạ mắt, ngươi, còn cái con bên cạnh ngươi nữa, là từ đâu tới?”


Bình Luận (0)
Comment