Q10 – MINH NGUYỆT – CHƯƠNG: 307: BIẾN HÓA CHI THUẬT
Dịch giả: Luna Wong – Sau bao ngày chờ đợi (từ năm ngoái tới giờ) cuối cùng mình cũng đã hoàn thành việc đổi tên miền rồi nè. Vốn dĩ là bookwaves.com nhưng .com bị người mua nhiều năm liên nhưng không sử dụng, buộc lòng mình phải đổi thành bookwaves.com.vn như bây giờ mọi người thấy. Chính vì để ăn mừng sự kiện lần này, tất cả những truyện mình dịch mình đều bão thêm ba chương hen. Lấy đó để ăn mừng và chung vui với độc giả. Cảm ơn mọi người đã đang và luôn ủng hộ Bookwaves trong thời gian vừa qua. Hy vọng trong sự trưởng thành của Bookwaves vẫn sẽ có dấu chân của mọi người bồi bên cạnh. Một lần nữa xin cảm ơn mọi người rất nhiều.
Dâng ra tài nguyênThiên Ma giới tích lũy mấy nghìn năm qua, lại gi.ết ch.ết gần nửa thiên ma làm tế hồn, lấy phương thức gần như điên cuồng như vậy để đánh vào Doanh Châu giới. . .
Không hề nghi ngờ, có thể làm ra loại quyết định này ma quân rất khó để người đánh giá hắn rốt cuộc là có quyết đoán hay là điên thật, nhưng mặc kệ thế nào, hắn quả thực đã làm như vậy.
Từ hôm nay bắt đầu, càng ngày càng nhiều bộ tộc thiên ma bị áp giải đến nơi đây, hơn nghìn thiên ma hội tụ trong công trường kiến tạo, ở trong rít gào uy hiếp của trên trăm tên thiên ma tướng trung, đem hết toàn lực kiến tạo bánh xe kim chúc, ngày tiếp nối đêm không có bất kỳ đình trệ.
Mỗi một ngày, mỗi một khắc, mấy vạn thiên ma đều đang đem hết toàn lực bận rộn, thu thập khoáng thạch đúc bộ kiện, lại đem bộ kiện tổ hợp thành bánh xe kim chúc, để chúng nó dường như rừng rậm vậy đứng sửng ở trong công trường kiến tạo, sau đó lại mạo hiểm leo lên bánh xe, ở khắc chế ma văn trên kim chúc. . .
Đó là một quá trình khá dài, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều bánh xe kim chúc từ từ thành hình, dựa theo thôi trắc của Minh Nguyệt Dạ, sau khi toàn bộ những bánh xe kim chúc này kiến tạo hoàn thành, ma quân sẽ lần thứ hai tới phát động tế hồn, cho đến lúc này, mỗi mười vạn thiên ma sẽ cấu thành một quân đoàn, từ trong một bánh xe kim chúc dũng mãnh vào Doanh Châu giới. . .
“Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa.” Liên tục công tác hơn mười ngày, khi có thể trở lại doanh địa tu chỉnh sớm đã mệt mỏi lực tẫn, Nhạc Ngũ Âm rốt cục nhịn không được nhắc nhở, “Quân thượng, cái cơ hội người nói kia, nhất định phải nắm chặt, bằng không sẽ không còn kịp nữa.”
“Ta biết.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực trả lời, rồi lại quay đầu nhìn Minh Nguyệt Dạ.
“Điều tra qua.” Mặc dù Minh Nguyệt Dạ có chút tiều tụy, nhưng trong mắt lại lóng lánh vẻ hưng phấn, “Trong khoảng thời gian này, ta mượn họa bì thuật, vài lần ly khai kiến tạo công trường đi điều tra, có thể xác nhận là. . . chỗ của đạo mực quang kia, là ở trong một kho vũ khí tài nguyên của Thiên Ma giới.”
“Mực quang?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, “Quân thượng, cơ hội người nói, chính là đạo mực quang kia?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, lại tiếp tục đặt câu hỏi cho Minh Nguyệt Dạ, “Cách cách nơi này có xa lắm không, có thể đúng lúc trở về, mà không bị phát hiện hay không?”
“Chắc là có thể.” Minh Nguyệt Dạ có chút không xác định hồi đáp, “Kho vũ khí cách nơi này cần nửa ngày lộ trình, trên lý thuyết có thể đúng lúc trở về, nhưng. . .”
“Làm đi!” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ gật đầu.
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Cái gì làm liền?”
Hoàn toàn không quan tâm nghi vấn của nàng, Cố Thất Tuyệt sớm đã bỗng nhiên đứng dậy, Minh Nguyệt Dạ khoanh tay nhìn hắn, dĩ nhiên cũng không có ý phản đối: “Cũng tốt, chần chờ không có bất kỳ ý nghĩa gì. . . Như vậy, đi theo ta.”
Chỉ một lát sau, góc doanh trướng truyền đến tiếng vang rất nhỏ, mượn sương mù dày đặc bao phủ, mấy thân ảnh mờ mịt không rõ, vô thanh vô tức chui ra, rồi lại trốn vào trong bóng tối. . .
Rất mạo hiểm lẻn vào đến công trường kiến tạo, trên đường vài lần tránh thoát thiên ma tướng tuần tra, đợi được thoát ly phạm vi đề phòng, bọn họ lập tức chợt gia tốc, dường như hư ảnh xông đến cánh đồng hoang vu, nhanh như điện chớp đi trước.
Trong khoảng thời gian này Nhạc Ngũ Âm đã mệt mỏi lực tẫn, lúc này lại bị Cố Thất Tuyệt mang theo cuồn cuộn, chỉ cảm thấy khí đều sắp thở không thông, nhưng biết tình huống nguy cấp, hiện tại nàng lại không có bất luận oán giận gì, chỉ là cắn răng theo thật sát.
“Ngũ Âm nữ quan, ngươi trưởng thành rồi.” Cố Thất Tuyệt rất tán dương quay đầu, tựa như thấy nàng ở trong cuộc thi nào đó thi được trọn điểm.
“Ta chỉ là không muốn chết mà thôi.” Nhạc Ngũ Âm vẫn rất thành thực, “Dù là không phải vì bản thân, dù cho chỉ là vì Ngọc Địch nhi các nàng, ta cũng phải sống trở về Doanh Châu giới.”
Bookwaves.com.vn
“Sẽ có cơ hội.” Minh Nguyệt Dạ ở trước dẫn đường quay đầu, lộ ra dung mạo khẽ cười, “Chí ít, ta cũng muốn trở lại Doanh Châu giới, gặp Tử Viết A Đóa Uyển Ước các nàng một lần. . . Ân, nói đến Uyển Ước, sau khi Hào Phóng tỉnh còn truy sát lão Cố ngươi chứ?”
“Khụ khụ!” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang ho khan, chỉ coi như bản thân cái gì đều không nghe được, tiếp tục thuận gió mà đi.
Như vậy như vậy, đại khái mấy canh giờ sau, đợi được phía trước xuất hiện xích quang không rõ, Minh Nguyệt Dạ lại đột nhiên nhẹ nhàng dựng thẳng đuôi hồ ly thanh sắc lên, dường như tiêu chí cờ cảnh báo, ra hiệu bọn họ chậm rãi giảm tốc độ.
“Kho vũ khí là ở chỗ này.” Đè tiết tấu xuống, cước bộ của Minh Nguyệt Dạ trở nên vô thanh vô tức, ngay trong sương mù dày đặc yểm hộ, lặng yên đến gần phía của xích quang đang ở.
Trên thực tế, cũng không cần nàng giải thích, bởi vì theo khoảng cách tiếp cận, Nhạc Ngũ Âm cũng đã trông thấy tình cảnh phía trước ——
Chính như thu hoạch đã biết trước đó, phía trước từng là động khoáng thạch, hôm nay đã biến thành kho vũ khí thật lớn Ma tộc dùng để gửi tư nguyên, hơn mười nhà đá đen kịt tọa lạc trong đó, ngoại vi là hỏa trụ đốt lên lửa cháy mạnh sôi trào, rọi sáng toàn bộ kho vũ khí đến mức độ không hề có chỗ ẩn thân.
Không chỉ có như vậy, chỉ là ngoại vi của kho vũ khí, có mấy trăm con vực ngoại thiên ma lành lạnh thủ vệ, trong đó có con thiên ma tướng tàn bạo kia có sáu cái đầu, thân thể cao tới mười mấy trượng, trên sáu cái đầu trải rộng gần trăm con mắt đỏ đậm, đồng thời chuyển động răng rắc, dò xét kho vũ khí ngoại mỗi một phương hướng, hầu như có thể nói là không có bất kỳ góc chết.
“Bách mục thiên ma tướng.” Minh Nguyệt Dạ hạ giọng giới thiệu, “Lúc trước ta đến, chính là lo lắng sự tồn tại của nó, nên không dám tùy tiện lẻn vào.”
“Còn những biện pháp lẻn vào khác không?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được khẽ nhíu mày.
“Không có cách nào, chỉ có thể xông vào.” Minh Nguyệt Dạ rất thành khẩn trả lời, quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, “Ta có thể nghĩ biện pháp tiếp cận, nhưng còn cần lão Cố ngươi giải quyết hết chúng nó trong nháy mắ, quyết không thể để chúng nó phát sinh cảnh tin.”
“Ta thử xem.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ suy nghĩ một chút.
Luôn cảm thấy không có gì nắm chặt a, Nhạc Ngũ Âm không khỏi lo lắng khủng khiếp, nhưng lúc này cũng không có những biện pháp khác, chỉ có thể theo Cố Thất Tuyệt và Minh Nguyệt Dạ rút lui, một lần nữa lui trở về phía sau một tòa núi nhỏ.
Mượn núi nhỏ ngăn trở, sau khi xác định bách mục thiên ma tướng quan sát không đến được nơi đây, đầu tiên là Minh Nguyệt Dạ cởi họa bì khôi phục hình dáng tướng mạo như cũ, ngay sau đó hít một hơi thật sâu, ở trên cánh đồng hoang vu trong sương mù này, tản mát ra quang mang màu mực không dễ phát giác.
Bookwaves.com
Theo mực quang tràn ngập, vị tử sam tiểu mỹ nhân ngày xưa luôn luôn cười tủm tỉm này, thần tình từ từ trở nên ngưng trọng, ở trong khí thế từ từ tán phát nghiêm nghị, nàng cắn thật chặt môi anh đào, chậm chậm ngưng trệ giơ cổ tay ngọc lên, tham hướng đuôi hồ ly thanh sắc của mình, ngay sau đó quyết xé ra. . .
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm trực tiếp biến thành người hình suối phun, “Meo meo meo, Minh Nguyệt đại nhân người bày thanh thế oanh liệt như thế, chính là nhổ lông a?”
“Rất đau, được không?” Minh Nguyệt Dạ tê một tiếng, nhìn đuôi hồ ly thiếu một khối, vừa nhức nhối lại đau lòng.
Bất chấp nhiều như vậy, cắn răng ngoan tâm, nàng lại từ trên đuôi hồ ly nhổ năm sáu nhúm lông tơ thanh sắ, đoán chừng số lượng hẳn đủ, lúc này mới lệ quang dịu dàng nức nở nói ——
“Thôi, vì Doanh Châu giới, vì sinh linh thiên hạ, nô gia hy sinh ít nhiều a, ngày sau trên tấm bia to nhất định phải viết thêm một đoạn này a!”
“Ân ân ân.” Nhạc Ngũ Âm thật vất vả mới kềm chế được xung động mắng chửi, “Sau đó thì sao?”
Không cần đặt câu hỏi, sau một lát đau lòng, Minh Nguyệt Dạ chậm rãi mở ngọc chưởng, nâng năm sáu nhúm lông tơ thanh sắc lên, ngay sau đó khẽ mở môi anh đào, khoan thai thổi ra một ngụm linh khí ——
“Hô ~ ”
Linh khí như gió, cuồn cuộn nổi năm sáu nhúm lông tơ thanh sắc lên, dường như tơ liễu khắp bầu trời bay lên không, rồi lại ở một cái chớp mắt, nổi lên mực quang hơi yếu.
Chỉ mấy giây sau, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Ngũ Âm, một đoàn tơ liễu dĩ nhiên tản ra trên không trung, mực quang hơi lóng lánh, hóa thành mười mấy con công thành cổ ma dữ tợn tàn bạo.
Ngay sau đó, một nhúm lông tơ khác rơi lả tả, hóa thành ma điện đen kịt thật lớn, hạ xuống lưng của công thành cổ ma, ngay sau đó là vương tọa bạch cốt, thiên ma hộ vệ, thậm chí còn bao gồm cả bôi trản huyết sắc kia. . .
Nghẹn họng nhìn trân trối a, Nhạc Ngũ Âm thấy cả người đều kinh hãi, lắp bắp nói: “Biện pháp tiếp cận chúng ta nói, không phải là, chính là. . .”
“Không sai.” Thanh âm khoái trá của Minh Nguyệt Dạ, từ phía sau truyền đến.
Nhưng mà, khi Nhạc Ngũ Âm kinh ngạc quay đầu, xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, lại là ma quân độc nhãn thanh bào đón gió mà đứng, nhẹ nhàng đưa tay một chiêu, tiếp nhận bôi trản huyết sắc. . .
“Lần trước nhìn thấy hồ mao biến hóa thuật của ngươi, vẫn là mấy ngàn năm trước.” Cố Thất Tuyệt rất hoài niệm thở dài, thế nhưng suy nghĩ một chút, lại nghiêm trang nói bổ sung ——
“Bất quá, ta có một vấn đề, ma quân rốt cuộc mù con mắt nào?”