Q11 – SƠN HẢI – CHƯƠNG: 331: NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÃO CỐ
Dịch giả: Luna Wong
Ánh trăng hôn hoàng, đột nhiên vào thời khắc này, trở nên băng lãnh.
Trong nháy mắt Cố Thất Tuyệt đọc ra câu thơ cuối cùng kia, bốn phía hư không tựa như đột nhiên đọng lại, thế cho nên thiên ma tướng đang cuồng bạo vọt tới kia, nhất thời rơi vào trong cũi do ánh trăng chuyển hoán, xuất hiện đình trệ ngắn ngủi.
Ở trong sát na này, thân ảnh mạn diệu múa kiếm trong hư không, chợt một cái tay thon, ánh trăng mờ nhạt ngưng tụ thành một thanh kiếm, bị nàng nắm trong tay, ngay sau đó thả người một vầng trăng ra.
Thấy tư thái nhảy duyên dáng này, thiên ma tướng bị nhốt ở trong cũi ánh trăng, lại chợt thần hồn kinh hãi, cơ hồ là điên cuồng gầm thét, cứng rắn giãy ra, thần tình vặn vẹo lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng, cũng chính là trong nháy mắt này. . .
Thân ảnh mạn diệu múa kiếm, sớm đã nhảy đến phía trước của nó, mũi kiếm mang theo uy thế cuồng bạo, dường như như lôi đình ầm ầm chém xuống, ánh trăng vỡ toang như nộ triều cuồng bạo, đánh trúng thân thể khổng lồ của thiên ma tướng.
Dường như bị nộ trào đánh trúng, gân xương của thiên ma tướng gãy bay lên trời, bay ngược ra mấy trăm trượng xa, ầm ầm rơi vào chân núi nhỏ, vô số kiếm khí vẫn đang ở trong cơ thể nó đấu đá lung tung, mang theo vũ khí huyết sắc tràn ngập, xé vực ngoại thiên ma chung quanh thành mảnh nhỏ.
“Thật mạnh!” Nhạc Ngũ Âm ở trên núi nhìn nghẹn họng nhìn trân trối.
“Sao yếu đi rồi?” A Cửu lại là khẽ nhíu mày, “Cảm giác, lão Cố đến năm phần tu vi của thường ngày cũng chưa tới a.”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất im lặng quay đầu, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Giờ này khắc này, ở trong tầm mắt kinh khủng của vô số thiên ma, Cố Thất Tuyệt đã thản nhiên lên núi, cho dù thân ảnh mạn diệu sau lưng đã biến mất, nhưng chút tàn dư vực ngoại thiên ma vẫn đang đầy mặt kinh khủng, không dám đến gần chút nào.
Không có bất kỳ quấy nhiễu, Cố Thất Tuyệt cứ như vậy bình tĩnh lên trên núi, Nhạc Ngũ Âm sớm đã kích động khó nhịn, xông lên chính là một cái ôm nhiệt tình: “A a a, quân thượng, sao giờ ngươi mới tới?”
“Lạc đường.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Ở giữa còn có chút cảm mạo ho khan, làm trễ nãi một chút thời gian.”
A Cửu hơi ngạc nhiên, như có điều suy nghĩ nhìn bọn họ: “Chờ một chút, Ngũ Âm ngươi làm sao sẽ quen biết lão Cố. . . Ân? Không đúng!”
Đột nhiên ngẩn người, cô nương này đột nhiên mượn đuôi cá, hoạt bính loạn khiêu lại gần, lại gần kề gò má của Cố Thất Tuyệt, nhíu con đẹp mắt, cái mũi nhỏ ngửi một cái: “Không đúng, không đúng, lão Cố vị đạo trên người ngươi. . . Ngươi không phải lão Cố!”
“Ta là. . .” Cố Thất Tuyệt vươn tay, xoa xoa đầu của A Cửu, trong ánh mắt hơi rũ xuống tràn đầy cưng chìu, giống như là nhiều năm sau này, lại gặp tiểu cô nương nhà bên luôn theo mình kia.
Nhạc Ngũ Âm ở bên nhìn, không khỏi khe khẽ thở dài, trở lại mấy ngàn năm trước, lại thấy được đồng bạn lúc đó rõ ràng xuất hiện ở trước mặt, rồi lại hết lần này tới lần khác không thể nói cái gì, loại cảm giác này. . .
A Cửu bị hắn xoa đầu, nhãn thần nguyên bản mờ mịt trái lại trở nên nhu hòa, thậm chí còn lộ ra biểu tình rất thoải mái: “Ân ân ân, ngươi không phải lão Cố, nhưng hình như lại là lão Cố. . .”
“Đây không quan trọng.” Cố Thất Tuyệt tiếp tục xoa đầu của nàng, “Quan trọng là, A Cửu ngươi sắp phải bỏ mạng, có nguyện vọng gì muốn ta giúp ngươi thực hiện không?”
“Nguyện vọng sao?” A Cửu hơi ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ nhìn hư không, “Ta đặc biệt muốn ăn vịt quay.”
(Luna: Ta cũng muốn ăn T_T)
Ách, đây là đối thoại thần kỳ gì?
Nhạc Ngũ Âm ở bên nghe đến vẻ mặt mờ mịt, đặc biệt thấy Cố Thất Tuyệt thực sự từ trong lòng ngực móc ra một con vịt quay nước mực, A Cửu còn rất vui vẻ gặm gặm, rốt cục nhịn không được yếu yếu nhấc tay: “Quân thượng, vì sao ngươi nói A Cửu đại nhân sắp phải bỏ mạng, thiên ma tướng kia không phải đã bị ngươi giải quyết rồi sao?”
Ầm!
Giống như là đang trả lời vấn đề của hắn, con thiên ma tướng bị đánh rơi ở chân núi nhỏ kia, chợt vào thời khắc này bộc phát ra nổ vang thật lớn, một giọt máu đỏ đậm bộc phát ra ma uy kinh người, từ trong cơ thể hắn chậm rãi bay lên trời.
Bookwaves.com.vn
“Máu của ma quân?” Nhạc Ngũ Âm kinh hãi biến sắc.
Đúng vậy, ở trong sát na này, giọt máu đỏ đậm ở trên hư không kia đột nhiên chuyển động, mấy nghìn con vực ngoại thiên ma chung quanh nhất thời đồng loạt bạo liệt, tất cả tàn hồn đều hóa thành ma khí cuộn trào mãnh liệt, quán chú vào trong giọt máu đỏ đậm kia.
Sau một khắc, thiên ma tướng nhìn như đã yểm yểm nhất tức, cố lấy khí lực cuối cùng, bỗng nhiên nuốt giọt máu đỏ đậm này vào trong miệng.
Ầm!
Ma khí vô cùng vô tận, ở trong cơ thể hắn đấu đá lung tung, mang đến lực lượng cực kỳ đáng sợ, thiên ma tướng nguyên bản yểm yểm nhất tức, vào thời khắc này vẻ mặt dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng thân thể tăng vọt, dường như mãnh thú dã man phóng lên cao.
“Kiến hôi!” Hầu như sắp đánh mất lý trí, thiên ma tướng mở ma nhãn đỏ bừng, phát sinh rống giận dữ tợn tàn bạo, dường như sấm sét nổ vang rung động hư không.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Ngũ Âm, thân thể của con thiên ma tướng thật lớn này còn đang không ngừng bạo tạc, dần dần từ mười mấy trượng mở rộng đến mấy trăm trượng, lại từ mấy trăm trượng mở rộng đến hơn ngàn trượng, hầu như che đậy toàn bộ vòm trời.
Trong sát na, hai cánh dơi bỗng nhiên huy động, mang theo cơn lốc cuồng bạo, nó cứ như vậy từ trên hư không lao xuống mà đến, dường như muốn đụng đến cả toà núi nhỏ đều đổ nát, có thiểm điện huyết sắc vô cùng điên cuồng lóng lánh, không ngừng ầm ầm công kích, dường như sấm chớp mưa bão.
“Các ngươi đi đi.” A Cửu ném mảnh xương vịt còn đang gặm ra, như có điều suy nghĩ ngoắc tay, cửu châu đỉnh lần thứ hai bạo phát thanh quang, ngăn trở ầm ầm công kích của thiểm điện huyết sắc.
“Được.” Cố Thất Tuyệt trả lời lời ít mà ý nhiều, trực tiếp nắm lên Nhạc Ngũ Âm, nhảy lên vậy chiếc thuyền lâu đã chứa đầy bách tính.
“A Cửu đại nhân, cùng đi.” Nhạc Ngũ Âm cầm lấy mép thuyền cấp bách hỏi.
“Ta không đi được, cũng không thể đi.” A Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh Thanh Đồng, đưa cho Nhạc Ngũ Âm, “Ngũ Âm, trước ngươi nói muốn biết tàn trang của ta sẽ rơi ở đâu, ngươi dùng mảnh Thanh Đồng này, sẽ có thể tìm được hạ lạc tàn trang của ta.”
“Đây, đây là?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên tiếp nhận mảnh Thanh Đồng.
Ầm!
Bookwaves.com.vn
Hầu như ở đồng thời, thiên ma tướng thật lớn trong hư không kia đã rống giận, cuồng bạo đánh vào cái chắn thanh quang, vô số thiểm điện từ trong lợi trảo của nó b.ắn ra, hầu như muốn xé nát cái chắn thanh quang, công kích được núp ở phía sau thuyền lâu.
“Không ngăn được a.” A Cửu khe khẽ thở dài, dừng ở Cố Thất Tuyệt trên thuyền lâu, như không có chuyện gì xảy ra vung đuôi cá lên, “Lão Cố, bảo trọng.”
“Biết rồi.” Cố Thất Tuyệt khẽ gật đầu, “A Cửu, sau này gặp.”
“Nếu có sau này. . .” A Cửu lộ ra dáng tươi cười sáng sủa, đuôi cá nhẹ nhàng vung lên.
Trong sát na, thuyền lâu thanh sắc chợt bay lên trời, ngồi cuồng phong gào thét, mang theo bách tính cả thuyền, càng lên càng cao, dần dần dung nhập vào vân vụ trên cao, hầu như đều sắp nhìn không thấy tình cảnh trên núi nhỏ.
Nhạc Ngũ Âm cầm lấy mép thuyền, đem hết toàn lực cúi đầu nhìn lại, chỉ có thể không rõ trông thấy thân ảnh nhỏ bé nhẹ nhàng huy động đuôi cá đứng lặng ở trên vách núi, mà ngay cả thân ảnh nhỏ bé kia, cũng rất nhanh bị sương mù dày đặc giữa núi nuốt chửng, cũng vô pháp trông thấy nữa.
(Luna: Ta khóc rồi T_T dù biết bả sẽ được phục sinh mà vẫn xúc động, vẫn khóc)
“A Cửu đại nhân. . .” Cho dù biết kết cục của mấy ngàn năm trước, cho dù chỉ quen biết không được nửa ngày, nhưng giờ này khắc này, viền mắt của Nhạc Ngũ Âm lại vẫn không khỏi ửng đỏ, nghẹn ngào nói không ra lời.
Ầm!
Ở trong tầm mắt lệ quang mơ hồ của nàng, cuối cùng có thể thấy, chính là thân ảnh nhỏ bé, vào thời khắc này giơ lên cửu châu đỉnh, mang theo lực lượng cuối cùng, ầm ầm đánh về phía thiên ma tướng thật lớn lao xuống mà đến.
Quang mang thanh sắc và thiểm điện huyết sắc, điên cuồng đánh vào nhau, nuốt sống cả toà núi nhỏ, cho dù là tiếng gầm gừ điên cuồng của thiên ma tướng, cũng vô pháp che giấu thanh âm yếu ớt du du quanh quẩn ở trong hư không ——
“Linh Thư cung ta, trường tồn. . . Bất diệt!”
Sau đó, núi nhỏ văng tung tóe tan rã, thiên ma tướng to lớn cũng tốt, cửu châu đỉnh cũng tốt, đều ở giờ này khắc này tiêu thất ở trong sương mù dày đặc, chỉ có vậy dư âm, của tiếng vọng vẫn đang quanh quẩn ở trên hư không, cũng vang vọng ở trong tim mỗi người nơi này——
“Linh Thư cung ta, trường tồn bất diệt, trường tồn bất diệt, bất diệt. . .”
“A Cửu đại nhân. . .” Nhạc Ngũ Âm nghẹn ngào, lần đầu tiên tràn đầy phẫn nộ như vậy, phẫn nộ với mình nhỏ yếu.
“Chúng ta còn gặp được nàng.” Một cái tay nhẹ nhàng khoát lên trên bả vai của nàng.
“Quân thượng, là thật sao?” Nhạc Ngũ Âm nghẹn ngào quay đầu.
“Là thật.” Cố Thất Tuyệt rất bình tĩnh trả lời, rồi lại hít một hơi thật sâu, nhìn phía sương mù dày đặc cuộn trào mãnh liệt mà đến ở phía trước——
“Nhưng bây giờ, chúng ta phải trở về. . .”
(Luna: Không hiểu sao lúc này ta nhớ về câu truyện của chị Võ Thị Sáu mà thái hậu kể cho ta nghe lúc nhỏ. Nhớ câu nói của chị khi đứng trước nóng súng của giặc: “Không cần bịt mắt tôi. Hãy để cho đôi mắt tôi được nhìn đất nước thân yêu đến giây phút cuối cùng và tôi có đủ can đảm để nhìn thẳng vào họng súng của các người“)