Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 64: HUYỀN CỔ QUẬT TRUNG
Editor: Luna Huang
Hùng hổ mà đến, ôm hận mà đi…
Bị một mũi tên của Cố Thất Tuyệt bắn tới làm cho hồn phi phách tán, lại bị Bác rất thành khẩn khiêu khích một hồi, vẻ mặt của Ngột Tu chân quân tuy rằng nổi giận thầm hận, nhưng cuối cùng vẫn là đánh rớt hàm răng nuốt xuống bụng, mang theo ba nghìn giáo chúng chật vật cáo từ rời đi.
Chỉ bất quá, bị hắn quấy nhiễu như thế, cao thiết bị kinh sợ, hạ lệnh như thế nào đi nữa cũng không chịu khởi hành, những tu chân giả rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở phụ cận tìm một chỗ ở tạm trước.
Cũng may Nhạc Ngũ Âm quản gia căn cứ nguyên tắc cần kiệm, lúc trời khỏi Sơn Hà đảo mang cả doanh trướng theo, lúc này ở trên cánh đồng hoang vu một lần nữa dựng lên, vừa vặn có thể để cho một đám người bọn họ ở lại.
Kinh tâm động phách cả ngày, tam thánh Sư Đà sơn cũng triệt để không có nguyên khí, đều tự trở lại doanh trướng nghỉ ngơi, Nhạc Ngũ Âm còn giống như rất muốn đẩy mạnh tiêu thụ mấy tấm bình an phù, nhưng cũng rất mệt mỏi, chỉ có thể lộ vẻ tức giận đi ngủ trước.
Suốt đêm không nói chuyện…
Đợi được sáng ngày thứ hai tỉnh lại, trên cánh đồng hoang vu dĩ nhiên đã là lông ngỗng đại tuyết bay tán loạn, Nhạc Ngũ Âm sáng sớm tỉnh lại, nhìn hoa tuyết ngoài cửa sổ ngây ngô một chút, lại nằm nướng thên chút nữa, rốt cục s hàn khí ra doanh trướng, sau đó…
Sưu sưu sưu!
Trong đại tuyết lông ngỗng, một mảnh kiếm quang thương bạch như kinh đào hãi lãng xông tới mặt, cơ hồ là quét qua gò má của nàng, đánh cho đại tuyết cuộn trào mãnh liệt bay lên không!
Vọng Thư Uyển
Sau đó, liền thấy Lý Phong Trần dẫn theo mũi kiếm thương bạch, đằng đằng sát khí đi qua cánh đồng hoang vu chém người, Cố Thất Tuyệt bị đuổi giết chạy vòng quanh cây tùng, trong lòng còn ôm Tiểu Sơ đáng liếm xiên hồ lô, hai bên trái phải còn có vị cô nãi nãi trong con ngựa xem náo nhiệt.
“Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm gì?” Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm tròn một khắc đồng hồ, rốt cục phản ứng kịp, bắt lại Bác ăn dưa xem trò vui, “Chờ một chút, lại xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết a.” Bác rất vô tội xao xao móng ngựa, “Túc ta đi ra, liền thấy bọn họ đánh nhau, không có việc gì, phản chính bọn họ đánh nhau không cần lý do, có đôi khi có thể xác nhận nhãn thần một chút, phát hiện là người sai, sau đó liền… Cúi đầu!”
Nhắc nhở rất đúng lúc!
Nhạc Ngũ Âm cấp tốc cúi đầu, sau đó nhìn một đạo kiếm quang gào thét mà qua, đánh bể doanh trướng phía sau nàng.
Đủ rồi, cô nãi nãi không phát uy, các ngươi thật coi ta là tỳ bà!
Chỉ dùng một phần ba giây, chờ tính ra xài bao nhiêu tiền cần để sửa doanh trướng, một vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ tỳ bà, nhất thời nổ tung: “Hồn đạm, hai người các ngươi, toàn bộ tất cả dừng tay cho ta, nếu không bữa trưa hôm nay không làm!”
Uy hiếp này rất đúng chỗ…
Lý Phong Trần hừ lạnh một tiếng, rốt cục vẫn phải thu hồi mũi kiếm thương bạch, Cố Thất Tuyệt cũng ngừng lại, xoa xoa đầu của Tiểu Sơ ý bảo nàng tự đi chơi, hai người nhìn nhau mấy giây, sau đó rất chỉnh tề quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm.
“Nói chính sự, nói chính sự.” Nhạc Ngũ Âm chống eo thon nhỏ, thở phì phì một hồi, rốt cục nhớ tới chuyện ngày hôm qua, “Ai, lão Kim, đi ra, tin tức phát tài kia làm sao tới?”
“Ngũ Âm nữ quan, ngươi còn nhớ rõ cái này a.” Cố Thất Tuyệt túc nhiên khởi kính.
“Đương nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến tiền, ngân gia cũng sẽ không quên.”
Nhạc Ngũ Âm rất tự hào trả lời, cũng không biết nàng tự hào cái gì, “Lão Kim, ngươi tới nói, ngày hôm qua ngươi nói các ngươi nghe được tin tức gì?”
“Nga nga nga.” Kim bằng đại thánh từ phía sau cây ló ra, thận trọng liếc nhìn Lý Phong Trần, lúc này mới thẳng thắn hồi đáp, “Là như vậy, trên đường chúng ta hồi Sư Đà sơn, nghe được tin tức nói, từ Châu Huyền cổ quật, có dị cảnh thượng cổ mở ra… Ta phi!”
Sưu!
Còn chưa kịp nói xong, Nhạc Ngũ Âm vừa rồi vẫn còn hơn mười mét xa, đã vèo một tiếng xuất hiện ở trước mặt, vẻ mặt tiểu tinh tinh bắt hắn lại: “Dị cảnh thượng cổ? Thượng cổ? Rất nhiều pháp khí? Rất có tiền?”
“Nên, nên vậy đi.” Kim bằng đại thánh lại càng hoảng sợ.
“Phải là phải, cái gì gọi là nên?” Nhạc Ngũ Âm đầu tiên là má ngọc ửng đỏ. Thế nhưng hưng phấn đến phân nửa, đột nhiên có điểm hồ nghi, theo thói quen quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt.
“Huyền cổ quật, chưa từng nghe qua.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Ân, nơi đó hẳn không phải là mảnh nhỏ của Linh Thư cung chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhạc Ngũ Âm thở một hơi dài nhẹ nhõm, mãn nhãn đều là tiểu tinh tinh tiếp tục chà xát tay nhỏ bé, “Cho nên nói, trong dị cảnh thượng cổ của Huyền cổ quật kia, có pháp khí dị bảo rất đáng giá?”
“Nên có, nên có.” Kim bằng đại thánh suy nghĩ một chút, “Nghe mấy tu chân giả nói, ngày ấy bọn họ kinh qua Huyền cổ quật, trong quật đột nhiên cuồng phong gào thét, lại có vài món pháp khí linh đan bị cuốn ra, hơn nữa còn là trân phẩm rất có giá trị.”
“Di?” Nhạc Ngũ Âm ngẩn người, “Vậy bọn họ đi vào tìm tòi?”
“Không có.” Kim bằng đại thánh chăm chú giải thích, “Huyền cổ quật có trận gió che trăm năm, dù cho đại năng cũng vô pháp đi qua, chỉ có mượn phương pháp đặc thù, định trụ trận gió trước sau đó mới đi vào mới có thể mò mẩn bên trong, nên trong khoảng thời gian này, đã có rất nhiều tu chân giả nghe tin qua đó.”
“Sau đó?” Nhạc Ngũ Âm đuổi theo hỏi.
“Đỏ mắt, quả thật có một số người, cũng nhặt được pháp khí bị trận gió thổi phồng lên.” Kim bằng đại thánh nói đến đây cũng là đỏ mắt, “Không chỉ có như vậy, còn có mấy tu chân giả nói, bọn họ mơ hồ có thể nghe được trong quật có người đọc…”
“Đọc?” Cố Thất Tuyệt đang uống trà, đột nhiên ngẩng đầu.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Kim bằng đại thánh nghiêm túc nói, “Mấy tu chân giả nói, bọn họ quả thực nghe được thanh đọc trong quật truyền tới, lúc đầu còn tưởng rằng là điển tịch tu hành gì, thế nhưng sau khi tỉ mỉ nghe, mới phát hiện là chút câu nói đứt quãng, cái gì tư tắc phương lai các loại…”
“Tư tắc?” Phương lai?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ ôm tỳ bà.
“Là tàn trang.” Cố Thất Tuyệt cùng Bác liếc nhìn nhau.
“Di?” Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, “Quân thượng, ý của ngươi là, trong Huyền cổ quật kia cũng có một phần tàn trang?”
“Không sai.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực uống trà, “Tàn trang linh tính vị mẫn, nên dù cho không trọn vẹn không được đầy đủ, vẫn có thể tự đọc… Tư tắc, phương lai… Ngô, là người đó đi.”
“Người nào?” Nhạc Ngũ Âm tò mò mở to hai mắt.
Không để ý đến lòng hiếu kỳ của nàng, Cố Thất Tuyệt nhìn Bác, lại quay đầu nhìn Lý Phong Trần: “Hình như, lần này không cần thơ tìm người nữa, chúng ta có thể phải đến Huyền cổ quật một chuyến rồi.”
“Lại có thể mắng người sao?” Bác hào hứng vung cái cổ lên
vongthuuyen.com
“Nhưng…tu…” Lý Phong Trần mặt không thay đổi lau mũi kiếm thương bạch, rồi lại hờ hững nhìn Nhạc Ngũ Âm một chút.
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên có loại dự cảm kỳ quái, “Quân thượng, ta thế nào cảm giác, Phong Trần đại nhân đang nói ta cái gì?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Phong Trần nói, chúng ta tiến Huyền cổ quật không thành vấn đề, nhưng tu vi của ngươi không đủ ứng phó nguy hiểm, nên hắn dự định tự mình dạy ngươi, để ngươi trưởng thành trong vài ngày.”
Cái bánh bơ nhỏ nhà các ngươi nga, Nhạc Ngũ Âm nghe được cái từ dạy này, đột nhiên rùng mình: “Ta cự tuyệt, đừng nghĩ lại để cho trả thơ Đường gì đó!”
“Làm sao sẽ như vậy chứ?” Cố Thất Tuyệt rất kỳ quái nhìn nàng, “Phong Trần là Đường Truyền Kỳ a, làm sao có thể để ngươi trả thơ Đường?”
“Di, đó là… Chờ một chút, ta sẽ không chép Đường Truyền Kỳ!”
“Đừng làm rộn, Đường Truyền Kỳ ngươi cũng chưa chép xong a.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Hắn chỉ là dự định cho ngươi mỗi ngày chạy ba mươi dặm mà thôi.”
“A?”
“Ba mươi dặm, tương đương 15000 mét, dựa theo thuyết pháp của điển tịch thượng cổ, cái này gọi là khóa thể dục.”
“…? ? ?”