Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 68: LÀM PHIỀN RỒI
Editor: Luna Huang
Đổi! Nhất định phải đổi!
Chính mắt thấy Lý Phong Trần một kiếm chém hỏa vân xong, tu chân giả vây xem cũng tốt, ba nghìn Tây Hoang giáo chúng cũng tốt, lập tức đối với nghĩ cách đổi dây cương của vị cô nãi nãi nào đó trong con ngựa biểu đạt đầy đủ lý giải, đều khen ngợi nhiệt tình ủng hộ.
Kết quả là, đợi được sáng sớm ngày thứ hai, Tây Hoang thần giáo lập tức rất chủ động dâng linh thạch dị bảo xiên hồ lô định phong châu lên, Ngột Tu chân quân trái lại không có xuất hiện, nhưng vẫn là cố ý dâng mấy danh kiếm, lấy cái này để diễn tả nghĩ cách giải hòa của mình.
Được rồi, giai đại vui mừng, c
hỉ có vị chân quân đến người lẫn hỏa vân đều bị chém đứt kia, phỏng chừng vẫn còn lệ rơi đầy mặt ở Quỷ quốc địa phủ, đây đại khái là đại lão bi thảm nhất từ trước tới nay, đến danh hào cũng còn không kịp nói, liền trực tiếp nhận lồng cơm về rồi…
Đương nhiên, đây không quan trọng, quan trọng là, đến chính ngọ, trận gió của Huyền cổ quật đã từ từ yếu bớt.
Trên thực tế, đợi được Cố Thất Tuyệt bọn họ đến trước Huyền cổ quật, ở đây đã tụ tập rất nhiều tu chân giả, Ngột Tu chân quân cũng mang theo mấy trăm Tây Hoang giáo chúng ở bên đợi, nhưng chờ hắn thấy xe đẩy của Cố Thất Tuyệt, lập tức vẻ mặt nghiêm túc, mang theo giáo chúng tránh lui.
Không thời gian để ý tới hắn, Nhạc Ngũ Âm vừa bị thể dục thể dục cưỡng bách chạy 5000 mét, lúc này chính ôm eo thon nhỏ. Thở không được: “Cho nên nói, chúng ta bây giờ, có thể tiến vào?”
“Cần phải có người ở bên ngoài, miễn cho đi ra thì bị đánh lén.” Kinh nghiệm của Bác rất phong phú, quay đầu nhìn đoàn người, “Lão Cố, Phong Trần, Ngũ Âm nữ quan, ba người các ngươi đi vào, ta mang theo Sơ Sơ các nàng ở bên ngoài tiếp ứng… Lão Kim, các ngươi tùy tiện, phản chính các ngươi cũng không có cảm giác tồn tại.”
Vọng Thư Uyển
Rất tốt, tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ đột nhiên liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt: A a a, Bác đại nhân, chúng ta cũng là có tôn nghiêm được không, nhờ ngươi không nên nói lời thành thực như thế.”
“Ách. Vì sao không phải là ta ở bên ngoài tiếp ứng?” Nhạc Ngũ Âm yếu nhấc tay hỏi.
“Bởi vì ngươi phải đẩy xe lăn a.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc trả lời, lại lấy định phong châu ngày hôm qua lấy được ra, phân cho mấy người bọn hắn, “Ân, mặc kệ lão Kim bọn họ, chúng ta tổng cộng sáu người, nhưng nơi này có mười viên, còn dư lại…bỏ là được.”
“…? ? ?” Xa xa quan vọng nơi này Ngột Tu chân quân đột nhiên liền không nhịn được khóe miệng co quắp, hồn đạm a hồn đạm, nếu sáu viên đã đủ rồi, ngày hôm qua các ngươi xảo trá nhiều như vậy để làm gì?
Đừng động tâm tình u oán của hắn!
Giờ này khắc này, theo tia sáng mặt trời chói chang càng ngày càng chói mắt, trận gió trong Huyền cổ quật cũng biến thành càng ngày càng yếu, cho dù là tu chân giả tu vi yếu nhất, lúc này cũng có thể đứng ở trước quật miễn cưỡng chống đỡ, không cần lo lắng bị cuốn đi.
“Chính là hiện tại!” Trong đám người, có tu chân giả hô to một tiếng, trên trăm danh tu chân giả lập tức hành động, đeo định phong châu xông vào Huyền cổ quật.
“Chúng ta cũng đi!” Ngột Tu chân quân vẻ mặt âm tình bất định, vừa hận hận nhìn Cố Thất Tuyệt bọn họ một mắt, cuối cùng mang theo Tây Hoang giáo chúng chen chúc mà vào, mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm của hắn theo gió truyền đến, “Sau khi vào quật, chia ra tìm kiếm, bí bảo trong này, bổn quân nhất định phải được.”
“Ha hả, nhiều người quá ha?” Bác mạn bất kinh tâm vung móng ngựa lên, “Lão Cố, ta mang theo đám nữ nhi chờ ngươi ở cửa, sớm chút trở về a.”
Phanh, mấy tu chân giả bất minh chân tướng, nghe nói như thế đột nhiên lảo đảo một cái, ngã sấp xuống trước Huyền cổ quật.
“Ta không muốn giải thích nữa…” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng ngẩng đầu nhìn trời, đẩy xe lăn đi hướng Huyền cổ quật, Lý Phong Trần vẫn đang lau mũi kiếm thương bạch, lạnh lùng theo ở phía sau.
Gần trong nháy mắt, thân ảnh của bọn họ đã bị Huyền cổ quật triệt để nuốt hết, tam thánh Sư Đà sơn đuổi theo sát, kim bằng đại thánh còn theo bản năng quay đầu nhìn Bác: “Cái kia, Bác đại nhân, ngươi có thể để Sơ Sơ mượn trống lắc…”
Oanh!
Trong sát na, Huyền cổ quật chợt cuồng bạo rung động, nguyên bản trận gió yếu bớt, đột nhiên tăng vọt cuốn tới, tam thánh Sư Đà sơn đang định đi vào trong quật, tất cả đều bị đánh cho bay rớt ra ngoài, đến định phong châu cũng không đở nổi.
Nổ lớn một tiếng, kim bằng đại thánh trọng trọng đánh vào trên vách đá, bất chấp đau đớn phía sau lưng, kinh hãi nhìn phía trận gió cuồng bạo nhấc lên, toàn bộ cái động khẩu của Huyền cổ quật đều trở nên xích đỏ như lửa: “Thế nào, xảy ra chuyện gì?”
“Ha hả ~” Bác một điểm đều không hoảng loạn, ngược lại thì nhìn Huyền cổ quật bị trận gió triệt để phong tỏa, như có điều suy nghĩ nheo mắt lại, “Nguyên lai là như vậy?”
“Cái gì?” Tam thánh Sư Đà sơn kinh ngạc nhìn nàng, “Bác đại nhân, ý của người là?”
“Không có việc gì, trúng chút kế mà thôi.” Bác lại ha hả vài tiếng, giơ lên móng ngựa tuyết trắng, xoa xoa đầu nhỏ của ba tiểu la lỵ, sau đó như có điều suy nghĩ quay đầu.
Ngay chỗ ánh mắt của nàng có thể nhìn đến, trong dương quang trước Huyền cổ quật, chính nổi lên sương mù dày đặc hắc ám như ẩn như hiện, tựa hồ chính có vật gì vậy muốn lao ra khỏi quật, rồi lại bị quản chế ràng buộc vô pháp rời xa ——
“Sơ Sơ Tiểu Sơ Tiểu Tiểu Sơ, lấy trống lắc ra, lão Kim, các ngươi phụ trách khen ngợi… Cô nãi nãi, muốn khai công!”
Khi ngoài Huyền cổ quật phát sinh biến hóa, đồng thời Cố Thất Tuyệt vừa bước vào trong quật, chính hữu khí vô lực ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phía vòm trời ám hồng sắc cổ quái ——
Cùng trong tưởng tượng Huyền cổ quật bất đồng, giờ này khắc này xuất hiện ở trước mắt hắn là hoang mạc rộng đến vô biên vô tận, bầu trời hiện ra ám hồng sắc cổ quái, trong tầm mắt tất cả đều là hoang dã đạm hoàng sắc, đến một thân cây đều tìm không được.
Ánh mắt có thể thấy được, không có một tu chân giả tồn tại, ngay cả Nhạc Ngũ Âm nguyên bản nên đẩy xe lăn, cũng không thấy bóng dáng, gió lạnh gào thét mà qua, có một loại cảm khái có chút hoang vắng, chỉ có thanh như ẩn như hiện vẫn đang đọc, như là truyền đến từ hướng đông nam rất xa, quanh quẩn ở trên hư không.
“Cho nên nói, trong Huyền cổ quật, là một không gian nửa nát a.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nửa nằm trên xe lăn, lại gõ gõ lại gõ gõ ấm trà sứ men xanh, “Tùng Tùng, đi ra ~”
Mực quang tràn ngập ra, thân ảnh của Tùng Tùng rất nhanh ngưng tụ thành hình, rồi lại rất ủy khuất lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Ô ô ô, đại lão gia, Phong Trần đại nhân cùng Ngũ Âm tỷ tỷ bọn họ đi đâu?”
“Đại khái là bị đưa đến những địa phương khác rồi.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm trả lời, lại nhìn nàng một chút, “Ngươi có thể đẩy xe không?”
Phỏng chừng có chút khó, Tùng Tùng nhìn chân nhỏ cánh tay nhỏ của mình một chút, lại nhìn xe lăn hồng mộc một chút, nhịn không được nước mắt lưng tròng: “Nô gia không thể đẩy, đại lão gia ngươi có thể tự đẩy không?”
“Một chút đều không muốn đi bộ a.” Cố Thất Tuyệt rất cảm khái sờ sờ cằm, đột nhiên như có điều suy nghĩ quay đầu, “Cái chỗ này, hình như không thể ngự kiếm phi hành, cho nên nói…”
vongthuuyen.com
Dưới hư không ám hồng sắc, cát bụi tràn ngập phương xa, liền thấy một mảnh hoàng vân tràn ngập bay lên không, mười mấy Tây Hoang giáo chúng chính chạy vội qua đây, quan sát đến tình hình chung quanh: “Các vị, không nên, chúng ta nghĩ cách tìm được chân quân trước mới… Ách?”
Còn chưa nói hết, mấy giây sau, chờ bọn hắn thấy Cố Thất Tuyệt trên gò núi, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, mấy giáo chúng kinh đến không khống chế được tốc độ, trực tiếp người lẫn kiếm lảo đảo ngã trên hoang mạc.
(Luna: Theo tình hình cho thấy, có osin miễn phí rồi)
Vắng vẻ, vắng vẻ đến mê mệt.
Cách hơn mười trượng xa, song phương rất thâm tình nhìn nhau một hồi, thủ lĩnh của đám Tây Hoang giáo chúng kia đột nhiên cả người run run, vẻ mặt co giật quay đầu đi: “Làm phiền rồi, quấy rối tiền bối, chúng ta liền…”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, hoang mạc bỗng nhiên nhấc cát bụi cuồng bạo lên, ngay dưới nổ vang đất nứt ra, một bộ xương khô trắng hếu cao tới mười mấy trượng, dường như mãnh thú gào thét quật khởi, hai mắt bộc phát ra hồng quang thô bạo…
Trong sát na, lợi trảo bạch cốt tràn ngập cát bụi, cuồng bạo trảo xuống!