[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 21

Màn sơ kiến Bạch Ngọc Đường ngày mai sẽ diễn. Đêm qua, Ngũ Kinh Hoàn thấy Triển Chiêu lật kịch bản thật lâu. Đây là hành động trước giờ chưa từng có. Đêm dài chậm rãi trôi qua. Ngũ Kinh Hoàn nằm ở trên giường, trên đầu là quyển kịch bản mà trang giấy đã bị cắn nát, nhưng câu chữ hợp lại đọc sao cũng không hoàn chỉnh, cứ thế cùng tiếng tích tắc tích tắc của kim giây không ngừng lật lới lật lui đọc đi đọc lại, cho đến khi trời sáng bảnh.

“Ngũ huynh, sớm.”

Nghe tiếng ngẩng đầu, Triển Chiêu thân mặc trường sam võ sinh màu lam đứng trước cửa, mèo con hẳn đã được cho ăn no, cái lưỡi dài còn liếm liếm khóe miệng, meo meo một tiếng quấn bên chân.

Ngũ Kinh Hoàn ‘ừ’ đáp lại một tiếng, mặc xong áo ngoài cúi người sờ sờ mèo con, lướt qua Triển Chiêu xoay lưng với y nói: “Ra ngoài thôi” chỉ ba chữ lại giống lời tuyên án trầm trọng.

Hội trường náo nhiệt, mấy cô em cười nói hi hi ha ha, thấy Ngũ Triển đi tới, mới cảm giác được không khí quỷ dị giữa hai người này, hai mặt nhìn nhau cùng yên lặng đứng lên, hai người tới trễ, đoàn phim đã sớm chuẩn bị xong, Ngũ Kinh Hoàn căn dặn trái phải thì muốn bắt đầu quay luôn, mới hỏi: “Tề Phóng đâu?”

Hồng Trừng thấy bộ dạng không nóng không lạnh của anh, trả lời: “Sáng sớm đã tới trước đến vị trí diễn tập rồi, Triển Chiêu quay trước, đợi lát đến khúc của cậu ta thì có thể trực tiếp lên hình.”

Hồng Trừng nói xong dẫn Triển Chiêu đi, đi được vài bước, Ngũ Kinh Hoàn đột nhiên gọi: “Chị Hồng!” Hai người quay đầu lại.

“…… Không có việc gì.” Ngũ Kinh Hoàn khép mở hai cánh môi, vài lần vẫn không thành câu, sau cùng chỉ có thể dùng mấy chữ này để nuốt xuống thiên vạn tự ngữ.

Hồng Trừng khụt khịt mũi, cảm giác sâu sắc sự cổ quái của anh, xoay người lại đi vào tửu lâu trong phim trường, có mấy người còn ở xung quanh bố trí máy móc, Hồng Trừng để Triển Chiêu ngồi trên lầu, là vị trí có thể thấy được dưới lầu.

Tracy mang lược gỗ lại gần, chải tóc sau lưng Triển Chiêu, thầm than mái tóc đen này sao thẳng mượt như nước chảy vậy, chải mấy lần mới cảm thấy kỳ quái, Triển Chiêu sao lại không kháng cự như trước.

Hồng Trừng nhìn bên này một cái rồi nhìn bên kia một cái mới nhíu mày nói: “Hai người các cậu cãi nhau à?”

Triển Chiêu nghe thế thì hơi hơi ngưng mắt, trả lời: “Hồng tỷ nghĩ nhiều quá rồi.”

Hồng Trừng thích cậu thanh niên chân phác khiêm nhã này, nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt cậu, cũng không nói nhiều, chỉ vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu.

“Chuẩn ── bị ──” phó đạo diễn đập bản hô.

Tracy cùng chị Hồng đi ra, ở phía sau len lén làm cử chỉ tay ‘cố lên’ cho Triển Chiêu, Triển Chiêu chưa hiểu, đoán đối phương là có ý tốt muốn cổ vũ nên nở nụ cười, màn vừa hạ, nụ cười đã biến mất.

Trong tửu lâu rộn ràng nhốn nháo, Triển Chiêu một mình cầm chén uống trà, cách mấy bàn có vài người đang đàm luận đại tiểu sự trên giang hồ gần đây, đông trường tây đoản, sau đó một cái tên lọt ra, Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu ngưng mắt một lát, không đưa trà vào miệng nữa, đặt chén xuống nghiêng tai lắng nghe.

Bạch Ngọc Đường của Hãm Không Đảo, Cẩm Mao Thử hiệp nghĩa trong ngũ thử, nay lại chọc một tên nhà giàu, tuy nói là vì cứu một nữ hài bị cường đoạt, đáng tiếc thủ đoạn quá mức hung tàn, tước đi tính mạng của tên nhà giàu, đó lại là kẻ cùng vị quan nào đó có qua lại, con chuột này tuy có nghĩa khí, lại không thấy trên cao, tính tình yên nhiên ngạo hành, hành động lần này của hắn người khen nhiều mà người chê cũng không ít.

Một người trong đó, bộ dạng thư sinh, giọng điệu phê phán là dữ dội nhất, nói nào là người này không được, tâm như lãnh thiết, nào là đến cả triều đình cũng muốn truy nã bắt giam, bỗng nhiên có một thân ảnh màu trắng từ cửa sổ bay vào, linh hoạt như thỏ khôn, người nọ còn đang cao giọng diễn thuyết, hứng chí không ngừng được, mấy cái bạt tai liền rơi xuống đầu gã, thư sinh bị đánh cho đầu choáng mắt hoa, chỉ nghe người này cười vang trào phúng: “Giỏi cho một con chó sủa, Bạch gia gia nghe xong tai thối cả!” Màn hình chiếu đến, một người mặc bạch sam dài thêu chỉ bạc lấp lánh, tóc dài sau đầu búi một nửa,nửa còn lại để xõa sau lưng, khuôn mặt giảo hảo hoa mỹ nhưng lại lộ ra vẻ ngạo nghễ không kềm chế được, chính là Bạch Ngọc Đường do Tề Phóng diễn, trong lâu ồ lên, người này híp mắt nhìn quanh, lâu chợt yên tĩnh lại, đã có mấy người thấy tình thế không ổn, yên lặng xuống lầu.

Thư sinh ngã ngồi trên mặt đất, lắp bắp ba tiếng nói không thành câu, bằng hữu bên cạnh cũng hoảng sợ chỉ trỏ: “Bạch, bạch, bạch......”

“Giỏi cho cái tên Bạch Nhi không mắt nhà ngươi! Ta chính là Bạch gia gia nhà ngươi đây, còn không mau quỳ xuống dập đầu vấn an.” Hắn ‘xoạt’ một tiếng mở ra quạt Thập Lục cốt, ngồi xuống bắt chéo chân.

Thư sinh còn đang quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên hô to: “Người tới a! Giết người a! Báo quan a!”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, lại là nụ cười như lang như hổ, một đôi giày trắng vừa chuẩn vừa nhanh, đá lên trước, thư sinh diễn theo, thuận thế ngã bay về sau.

Bạch Ngọc Đường vốn còn đang mang nụ cười ác ý, chân còn giơ cao, trong chốc lát, người trong lâu đều không biết nên diễn tiếp thế nào, ngay cả thư sinh vừa nãy tự ngã bay cũng cảm thấy quái dị.

Tề Phóng diễn không được nữa, thả chân giãn mặt, chuyển sang vị trí của Triển Chiêu hô lên: “Triển Chiêu! Sai rồi!”

Triển Chiêu nghe tiếng hô của cậu đột nhiên đứng dậy, ghế gỗ bị đẩy ra vang lên tiếng động thật lớn, nghiêng đi sau đó đổ ngã, khiến người nghe giật mình.

Mọi người mới nghĩ, chỗ kia không đúng, vốn là ‘Bạch Ngọc Đường’ phải đưa chân đá, Cự Khuyết theo đó phải đỡ lấy ngăn cản, Triển Chiêu lại như đi vào cõi thần tiên, không cách nào diễn tiếp, mọi người nhìn qua thấy Triển Chiêu thần sắc tái nhợt, không nói nên lời.

“Cắt!” phó đạo diễn hô to, từ trước đến giờ Triển Chiêu là người diễn tự nhiên nhất, mọi người đều bị dẫn dắt đi theo, vừa rồi mới lộ ra sơ suất, mà đạo diễn Ngũ cũng đã quên kêu ngừng.

“Diễn lại diễn lại!” phó đạo diễn lại hô, mọi người đều quay về vị trí.

Tề Phóng tính ra cũng là bậc tiền bối, thấy bộ dạng của Triển Chiêu thì lo lắng nhìn lại, chỉ thấy Triển Chiêu cũng đang nhìn lại cậu, phó đạo diễn nóng lòng hô tiếp: “Tề Phóng Triển Chiêu!” Triển Chiêu buông tầm mắt, cúi người kéo ghế ngồi lại, Tề Phóng đành phải quay về vị trí giơ cao chân, từ màn đang đá người khi nãy mà diễn tiếp.

Thư sinh bò về vị trí cũ, vừa mới bị đánh, lại tiếp tục hô to: “Người tới a! Giết người a! Báo quan a!”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng càng giơ cao, mắt híp lại như lợi đao, giày trắng đá mạnh xuống, một vỏ kiếm từ đâu bay tới, vừa lúc cản đôi chân dài của Bạch ngũ gia lại giữa khoảng không, thư sinh bị dọa ngã về sau, cả người mềm nhũn không đứng dậy nổi.

Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay vui giận đều hiện trên mặt, lần này tức giận, như cuồng phong sậu vũ, đưa chân đá văng Cự Khuyết, miệng mắng: “Cái tên không có mắt nào đó! Không thấy Bạch gia gia đang giáo huấn đứa cháu hỗn hào sao!”

“Ngọc Đường, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”

“Cắt cắt cắt! Triển Chiêu! Lời sai rồi! Hiện tại Nam hiệp còn chưa nhận thức Bạch Ngọc Đường mà!” Phó đạo diễn đổ mồ hôi lạnh, người vốn yên tâm nhất hiện tại lại biến thành người không ổn nhất.

Tề Phóng đi tới hỏi: “Cậu không có việc gì chứ?” Đó là khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, giọng nói của Bạch Ngọc Đường.

Cự Khuyết tựa như không nâng nổi mà đặt xuống, thần sắc Triển Chiêu trắng bệch không còn chút máu.

Tề Phóng vươn tay ra tìm, vừa lướt qua tay y, liền thấy Ngũ Kinh Hoàn chen vào, kéo y ra xa, Triển Chiêu lại không nhúc nhích, tựa như tượng đá, Ngũ Kinh Hoàn mở to mắt quay lại nhìn, đối phương hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt lẫm lẫm, chỉ nói: “Triển Chiêu có thể diễn tiếp.” Dứt khoát kiên quyết.

Ngũ Kinh Hoàn như bị sét đánh, tựa như sắp tan thành bụi bay đi, anh có thể nào quên, Triển Chiêu bên trong vẫn là ngạo cốt, vẫn có sự cứng rắn của chính mình, anh giật mình buông tay, Hồng Trừng bên ngoài cũng gọi, thời gian trôi qua không thể lại kéo dài, một màn này, bắt đầu quay lần thứ ba.

Triển Chiêu quay lại vị trí cũ, Ngũ Kinh Hoàn cũng quay lại, Tề Phóng nhìn thân ảnh hai người kia, gãi gãi mặt: “Không phải do thân thể không thoải mái chứ hả?”

Bởi vì nhiệt độ cơ thể vừa nãy của Triển Chiêu rất thấp, lạnh tựa băng tuyết.

————————–

“Tôi biết bí mật của anh”

Giống như thư đe dọa trên TV hay chiếu, là một tờ giấy mỏng dùng mấy chữ không giống nhau cắt từ báo hợp lại dán lên, bị Ngũ Kinh Hoàn cầm trong tay, y như kịch, Ngũ đại đạo diễn nghĩ trong lòng, tuy vậy một nụ cười trào phúng cũng nặn không ra.

Cô em trong đoàn nói thư này không biết từ trên tay người nào truyền đến.

Bí mật gì?

Ngũ Kinh Hoàn nhìn phim đang quay, trên mặt là nét tịch mịch tựa biển chết, đầu bên kia, như một mảnh đất trời độc lập, có Triển Chiêu cùng Tề Phóng, lại không có anh cùng tồn tại.

Bên này phim còn đang diễn, trong lâu trên trường quay, mấy vị thư sinh yếu đuối trốn phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường miệng không tha người vừa giễu vừa mỉa, Triển Chiêu ôn thuần nhưng cũng không phải thánh nhân, trong lời nói đều ám chỉ ý trào phúng, miêu đối đầu cùng lão thử, người trước chỉ lóe ra một cái móng tay, đáng tiếc người sau tính tình quá kém, nhe răng xù lông.

“Bạch thiếu hiệp nghĩa khí hơn người, nổi danh như mặt trời ban trưa, như thế nào lại có hành động không nói lý không buông tha người.”

“Ngươi! Ngươi ý nói Bạch gia gia hiện tại đang hủy danh tiếng bản thân sao?!”

“Triển mỗ chưa nói.”

“Ngươi rõ ràng nói!”

“Bạch thiếu hiệp đa tâm.”

“Ngươi mới lắm miệng!”

“Triển mỗ chỉ có một cái miệng.”

“Ngươi, ta &#$%&*#%#$!! Có giao người hay là không!!!”

“Người không phải sở hữu của Triển mỗ, làm sao giao được?”

Triển Chiêu linh nha lợi xỉ (*lanh mồm lanh miệng), mọi người lần đầu được gặp.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng không nhịn được, ám khí nơi tay trong nháy mắt hướng về phía sau Triển Chiêu bay xuyên qua, Nam hiệp cũng xuất ra tụ tiễn, giây tiếp theo liền bắn ra, không kém mảy may, giữa đường chặn lại! Ngọc thạch “cạch’ một tiếng bị bắn đi không còn thấy ảnh, tụ tiễn trước khi rơi xuống đất thì cắm vào trên trụ lâu, thân tiễn lắc lư lắc lư.

Mọi người đều quên mất, tụ tiễn dùng đóng phim của Triển Chiêu đã bị mài cùi.

Một chiêu này vừa nhanh vừa chuẩn, Tề Phóng âm thầm ngạc nhiên, nhưng kỹ thuật diễn cũng thuộc loại lão làng, máy quay quét qua trên mặt vẫn là biểu tình tức giận.

Đầu bên kia Triển Chiêu thần tình vẫn chưa thu hồi, Ngũ Kinh Hoàn nhìn qua, đôi mắt vốn sáng rực kia đột nhiên ảm đạm, viền mắt đỏ hồng vì trắng đêm không ngủ, tựa như nước mắt chực rơi.

Khuôn mặt thân thể thần thái quần áo dù có giống thế nào, một viên ngọc thạch một thân võ thuật đều phơi bày rõ ràng một sự thật ── một ‘Bạch Ngọc Đường’ không có nội lực.

Lại tiếp tục, Bạch Ngọc Đường của Tề Phóng rút Họa Ảnh ra khỏi vỏ, Nam hiệp chống lại, hai binh khí chạm vào phát lên tiếng ‘keng keng’, bạch y vũ khai, lam y phiên dương, như bầu trời cùng mây trắng, như biển cả cùng bọt sóng, phối hợp đến cực điểm, Tề Phóng bỏ công phu tập kiếm thuật, cùng Triển Chiêu đối đầu, xem ra cũng rất có khí thế.

Nếu nói, quá vãng chủng chủng thí như tạc nhật tử. (những thứ đã qua đi như ngày hôm qua đã chết, không thể quay về)

Triển Chiêu bên này đột nhiên thức tỉnh, vậy phải diễn thật sống động một bản thân đã chết đi.

Rõ ràng vừa đến đầu xuân, lá mới vừa nhú, vì sao quanh thân lại như đại tuyết loạn bay, bầu trời vàng vọt.

Rõ ràng Bạch Ngọc Đường vừa ngay trước mắt, lại có thể khắc sâu hiểu rõ, kỳ thật người đã chết rồi, cả dây tơ cũng không còn lưu lại.

Người bên cạnh đang đắm chìm trong màn đối diễn đao tới côn đi của miêu thử, nào biết đâu Triển Chiêu máu tươi đầm đìa.

Bên ngoài, Ngũ Kinh Hoàn siết chặt tờ giấy, lặng yên biến nó thành tro bụi.
Bình Luận (0)
Comment