[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 110

Lưu Tuân hỏi Triệu Trăn đoán thử xem tối nay có còn sống ra khỏi đây được không, ý tại ngôn ngoại chính là đã chuẩn bị sẵn đem mọi người một lướt bắt hết.

Triển Thanh Phong và Triển Thanh Mang liếc nhau, bọn họ và Lưu Tuân dù sao cũng là lão bằng hữu tương giao đã lâu, vốn định lấy tình động hiểu chi lấy lý* nếu thật sự không thuyết phục được thì đành phải động thủ chế phục hắn. Nhưng thấy bộ dạng Lưu Tuân dầu muối không ăn, có vẻ ý tưởng giáo dục bằng miệng thật sự quá ngây thơ rồi. (*lấy tình động lòng người, nói phải trái để khai sáng khiến người hiểu ra. – theo luận ngữ)

Lưu Tuân từng là tri kỷ của Bạch Cốc, là bạn bè quen biết của Triển gia huynh đệ, hiện tại một thời gian không gặp đã trở nên già nua đến vậy. Tuổi thơ bất hạnh khiến Lưu Tuân trở nên bất chấp lý lẽ, hắn cực đoan, cố chấp, chết không hối cải, mục đích sống duy nhất của hắn chính là báo thù, kêu hắn buông tha báo thù còn không bằng một đao giết chết hắn.

Dưới lớp mặt nạ mỉm cười, Lưu Tuân che dấu một tâm hồn chất chứa oán độc, đầu óc Lưu Tuân toàn bộ đều là ý niệm lấy máu trả máu, điều hắn muốn thấy chính là cảnh máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán. Cừu nhân của hắn chết, hắn liền căm hận tử tôn hậu đại của kẻ thù; hắn không tìm thấy đám Tống quân trợ Trụ vi ngược năm đó, hắn liền căn hận trăm ngàn con dân Đại Tống; hắn căm hận Tống nhân, bởi vì trong thân thể hắn cũng có một phần dòng máu người Tống, cho nên ngay chính bản thân mình hắn cũng căm hận.

Triệu Trăn sống qua hai đời, luôn làm người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, chưa từng làm việc gì đuối lý khiến bản thân áy náy xấu hổ, cố tình vận mệnh hai đời đều quá bi đát. Đời trước, đang thời kỳ thanh niên trai tráng công thành danh toại thì chết vì tai nạn giao thông, tử trạng thê thảm không nói, còn liên lụy cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Đến đời này không chỉ có một ông bố khốn nạn lãnh huyết, mà còn cả một đám tổ tông đê tiện hết thuốc chữa, Triệu Tiểu Trăn không chỉ đầu gối bị cắm đầy tên mà còn phải chịu tiếng xấu thay cho kẻ khác, chịu xui xẻo hết lần này tới lần khác, số lượng oan ức cũng đủ mở một cửa hàng rồi.

Đứng ở góc độ bàng quan nhìn lại, oán cừu diệt tộc không đội trời chung, hậu duệ Vô Danh tiểu quốc tới tìm Triệu Trăn báo thù, đích xác có cái lý của họ.

Bạch Cốc có thể lý trí nhìn nhận vấn đề, có thể dõng dạc nói một câu “ta không ưa chuyện cha nợ con trả”, chứng tỏ lòng dạ Bạch Cốc bao dung, không bị cừu hận lu mờ bản tính. Trong lòng Bạch Cốc hiểu rõ, năm nay Triệu Trăn chỉ mới 7 tuổi, ân oán năm đó hoàn toàn không liên quan gì tới thằng bé, cũng không liên quan gì tới con dân và binh lính Đại Tống bây giờ. Nay quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, kẻ thù của bọn họ đã hóa thành xương khô hết rồi, báo thù còn có ý nghĩa gì nữa? So với việc chấp nhất với cừu nhân đã chết còn không bằng bảo vệ tốt người thân bên mình, một khi gây ra thảm họa chiến tranh, sinh linh đồ thán, chỉ sợ huyết mạch của Vô Danh tiểu quốc một chút cũng không giữ lại được.

Lưu Tuân canh cánh việc báo thù trong lòng cũng là vì có nguyên nhân, chung quy thảm kịch đã phát sinh, Lưu Tuân có muốn báo thù cũng không có gì đáng trách. Đáng tiếc, Lưu Tuân đã dùng sai phương pháp; chỉ vì dục vọng bản thân mà vi phạm đại nghĩa thiên hạ, kết cục của hắn tất nhiên sẽ thất bại. Lưu Tuân giận chó đánh mèo, cách hành xử quá cực đoan, tam quan bất chính, không làm chủ được bản thân, nếu bất thành thì chỉ có thể trở thành tốt thí chết thay.

Triệu Trăn thở dài trong lòng.

Chuyện Vô Danh tiểu quốc gặp phải tuy đáng được đồng tình, nhưng là con cháu Triệu thị đầu sỏ gây chuyện, Triệu Trăn không có khả năng bởi vì đồng tình với bọn họ mà ngoan ngoãn nằm bó tay chịu chết. Vì thế Triệu Trăn chỉ có thể giết chết Lưu Tuân, chẳng những phải giết hắn mà kể cả những người muốn tới tìm bé báo thù sau này cũng vậy, Triệu Trăn đều phải nghĩ mọi cách giết sạch bọn họ. Bởi vì Triệu Trăn không muốn chết, cùng ở trên chiến trường ngươi sống ta chết này mà nói, Triệu Trăn và người báo thù đều không có đường lui.

Khó trách đều nói hoàng đế là cô gia quả nhân, loại chức nghiệp nguy hiểm cao như Hoàng đế quả nhiên trời sinh là nhân vật phản diện.

…………………..

Cơ hội báo thù gần ngay trước mắt, Lưu Tuân đã không thể bình tĩnh được nữa, ngay cả nụ cười ôn hòa giả tạo trên mặt cũng dần trở nên vặn vẹo, dữ tợn.

Mọi người đột nhiên bị tư binh từ đâu chạy ra vây quanh, cách ăn mặc của các tư binh này Triệu Trăn chưa từng thấy qua, có người cưỡi chiến mã, có người cầm đao, kiếm, tấm chắn. Khu rừng xung quanh vốn tối đen lục tục được đốt đuốc sáng bừng lên, chỉ đơn thuần nhìn số lượng đuốc sáng cũng sơ sơ tính được Lưu Tuân đã ẩn dấu mấy nghìn người trong rừng. Tất cả đều có chút buồn bực, lúc tới sao không hề phát hiện có nhiều người như vậy, những người này có khả năng phi thiên độn địa (bay trên trời, chui xuống đất) sao?

“Chấp mê bất ngộ.” Bạch Cốc nhìn hàng nghìn cây đuốc phát sáng, rốt cuộc thở dài: “Hoàng thượng, động thủ đi.”

“Bá phụ kêu ta động thủ?” Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: “Nếu ta động thủ, Lưu Tuân sẽ triệt để bị phán tội mưu phản, không bằng…” Nể mặt bá phụ, hay là bá phụ bắt Lưu Tuân về Bạch Cốt sơn nhốt hắn dưới lòng đất đi, dù sao Lưu Tuân cũng không còn sống được bao lâu, trẫm rất hào phóng ~~~

Triệu Trăn còn chưa dứt lời, Bạch Cốc đã lắc đầu từ chối: “Ta sẽ không nhúng tay nữa.”

Hắn sẽ không nhúng tay cũng không thể tiếp tục nhúng tay.

Bạch Cốc tự mình hiểu rõ, đừng thấy Triệu Trăn bình thường hi hi ha ha vô tâm vô phế đối xử thân thiện ôn hòa với người khác mà lầm, kỳ thật trong lòng nó thực sự chỉ tồn tại 4 người: Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng, Công Tôn Sách, còn chưa đủ một bàn tay.

Sau khi Triệu Trăn hồi cung, người đến gần nó ít nhiều cũng vì thân phận của nó, cho dù là ám vệ trung thành và tận tâm thi lúc đầu cũng bởi vì Triệu Trăn là ‘Hoàng thượng’ nên mới bán mạng vì nó. Chỉ có Khai Phong Phủ mới hoàn toàn khác biệt, trong lúc Triệu Trăn nghèo khổ nhất, Khai Phong Phủ đã một bước không rời, không quản nguy hiểm mà bảo hộ nó, không phải vì nó là ‘hoàng đế’ mà chỉ bởi vì nó là Triệu Trăn. Đây chân chính là hoạn nạn giao tình, vô luận tương lai có bao nhiêu ‘người tới sau’ cũng không có khả năng ‘chen vào được’.

Triệu Trăn nói ngọt, bình thường một câu ‘Bạch bá phụ’ hai câu ‘Bạch bá phụ’ gọi thực thân thiết, nhưng nếu không có ‘Bạch đại ca’ thì làm gì có ‘Bạch bá phụ’? Nói đến cùng vẫn là do nể mặt Bạch Ngọc Đường. Lưu Tuân trước sau gì cũng đã tham dự mưu phản, cho dù miễn cưỡng che đi quá khứ của hắn thì cũng không thể xóa nhòa ấn tượng mưu phản của Triệu Trăn về hắn được.

Cho dù Triệu Trăn nguyện ý nể mặt để mình đưa Lưu Tuân về Bạch Cốt sơn, vậy Lưu Tuân, mình, Bạch Cốt sơn chúng quỷ, các hậu duệ khác của Vô Danh tiểu quốc… tất cả sẽ trở thành ‘cùng một nhóm người’ ở trong lòng Triệu Trăn — đồng lõa mưu phản, ấn tượng này vô cùng đáng sợ. Nếu khiến Triệu Trăn có cảm giác: mọi hậu nhân của Vô Danh tiểu quốc đều căm hận Triệu thị hoàng tộc, đều muốn soán vị mưu triều, đều muốn báo thù rửa hận…

Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm… loại cảm giác như mắc xương cá này, Triệu Trăn thật sự có thể vĩnh viễn không để ý sao?

Cho dù Triệu Trăn thật sự không e ngại vậy tử tôn hậu đại của Triệu Trăn thì sao? Khi đám lão nhân bọn họ đều chết rồi, còn ai có thể bảo hộ huyết mạch của Vô Danh tiểu quốc nữa? Bạch Cốc không dám đánh cuộc cho nên hiện tại hắn không thể nhúng tay, muốn bảo vệ những hậu duệ khác của Vô Danh tiểu quốc, hắn chỉ có thể phân rõ giới hạn với Lưu Tuân.

Bạch Cốc xoa xoa đầu Triệu Trăn: “Động thủ đi.”

Triệu Trăn cái hiểu cái không nháy mắt mấy cái: “Ưm….”

Bạch Cốc không hiểu Triệu Trăn, mà Triệu Trăn cũng không hiểu Bạch Cốc, theo lý thuyết, Bạch Cốc vì Lưu Tuân tự giam mình 20 năm, Lưu Tuân ở trong lòng hắn hẳn rất trọng yếu, nhưng trải qua đoạn đối thoại cùng với quyết định vừa rồi của Bạch Cốc, dường như Lưu Tuân không quá trọng yếu với hắn.

Triệu Trăn thật sự không hiểu lắm.

Nghe đoạn đối thoại của Bạch Cốc và Triệu Trăn, Lưu Tuân lộ thần sắc kinh nghi bất định, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn quanh bốn phía.

Bạch Cốc tự nhốt mình 20 năm, Lưu Tuân ở bên ngoài 20 năm cũng không nhàn rỗi, hắn tuy rằng tuân thủ giao ước không giết người nhưng hắn lại nỗ lực bỏ công sức vào các việc khác, tỷ như làm tham mưu sau màn, bồi dưỡng lượng tư binh khổng lồ, hoặc như khu rừng ở ngoại ô kinh thành này….

Sở dĩ Lưu Tuân chọn nơi này để ẩn thân, thứ nhất là do hắn bệnh nặng quấn thân, thời gian không còn nhiều, tình trạng sức khỏe không cho phép hắn tùy ý di chuyển. Thứ hai, trong rừng trải đầy cơ quan trận pháp, nếu không phải Triển Thanh Mang có bản lĩnh phá trận thì mấy vạn đại quân cũng không xông vào được.

Người vô tình đi vào cũng chỉ có thể lắc lư bên ngoài, cho dù có xông vào cũng chỉ có thể bị đói chết ở sâu trong rừng cây. Trừ phi Triệu Trăn chặt bỏ từng gốc cây, dùng mấy chục vạn đại quân san bằng cả khu rừng thì may ra…Đáng tiếc thành Biện Lương căn bản không có nhiều quân lính như vậy, bây giờ có tới quân doanh điều người cũng không kịp.

Lưu Tuân suy tính trước sau, cảm giác mình không hề lưu lại bất cứ sơ hở gì, Triệu Trăn nhất định đang chơi trò vườn không nhà trống, cố ra vẻ huyền bí mà thôi!

Lưu Tuân vội vàng hô to: “Động thủ! Bắt sống tiểu tử họ Triệu, những kẻ khác giết không cần hỏi!”

“Rõ!”

Bộ pháp tư binh nhịp bước, đao kiếm lạnh lẽo chiếu rọi hỏa quang, đại chiến hết sức căng thẳng, không khí trong rừng một mảnh xác xơ tiêu điều.

Triển Chiêu bế Triệu Trăn đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Ta giải quyết những tên này, ngươi đưa nó ra ngoài trước.” Bạch Ngọc Đường đương nhiên mặc kệ, trả lại Triệu Trăn cho Triển Chiêu: “Ngươi khinh công tốt, đưa nó ra ngoài đi, để ta giải quyết những kẻ này cho.” Triển Thanh Mang giọng nói khô khốc cũng sán vào góp vui: “Không bằng hai đứa cùng đưa nó ra ngoài để thúc giải quyết cho.”

Triệu Trăn bị chuyển tới chuyển lui tới hôn mê, quanh đầu toàn là sao bay lấp lánh sáng rỡ.

Bạch Cốc và Triển Thanh Phong thực bội phục — đám thanh niên bây giờ thật sự gặp biến không sợ, lửa cháy đến nơi còn hưng trí pha trò.

Lưu Tuân mặt vàng như nến cùng những đốm bệnh trạng đỏ ửng, khát vọng bao năm gần ngay trước mắt, hi vọng báo thù có thể với tới tay, giấc mộng bao lâu nay sắp trở thành hiện thực! Lưu Tuân giãy dụa từ ghế mây đứng lên, cố gắng mở to hai mắt, rút ra đoản đao tùy thân luôn mang theo, hắn muốn tự tay giết chết cừu nhân, còn muốn đem đầu cừu nhân treo trước phần mộ mẫu thân! “Mẫu thân! Hài nhi rốt cuộc đã báo thù được rồi!”

Lưu Tuân điên cuồng cười, cười, cười… thẳng tới khi lưỡi đao tư binh chỉ thẳng vào người hắn.

Lưu Tuân ngây ngẩn cả người, tư binh hắn dốc lòng bồi dưỡng 20 năm, cư nhiên lại chĩa kiếm vào người hắn?

Không chỉ Lưu Tuân ngây ngẩn mà ngay cả bọn Triển Chiêu đang chuẩn bị nghênh đón một hồi ác chiến cũng ngây ngẩn cả người.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Triệu Trăn: “Tình huống gì đây?”

Triệu Trăn sờ sờ cằm: “Cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị. Đầu lĩnh tướng quân là Lưu Phục, là nghĩa tử Lưu Tuân thu dưỡng, mấy ngày trước Lưu Phục quanh vo lòng vòng tới tìm ta, hắn nguyện ý dẫn binh quy thuận ta, điều kiện là đặc xá tội cho Lưu Tuân và những tư binh mưu nghịch.”

Triệu Trăn chỉ những cây đuốc dài phía xa xa nhìn không quá rõ: “Kỳ thật tư binh của Lưu Tuân không có nhiều như vậy, xa xa đều là chỉ đuốc cắm mà không có người, phô trương thanh thế mà thôi. Những tư binh này chỉ có một số ít là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc, đại đa số đều là người Tống. Lúc bọn họ bị huấn luyện, căn bản không biết mình đang tham gia mưu phản, tới khi biết được thì đã bước chân lên thuyền tặc rồi.”

Lúc này, trong đám người truyền ra mấy trận ồn ào, mấy vị ‘tướng quân’ bị binh lính trấn áp trói đi ra, xem ra bọn họ đều là hậu duệ của Vô Danh tiểu quốc. Đầu lĩnh là một vị tướng quân trẻ tuổi, hắn nhìn Lưu Tuân trong mắt chợt lóe một tia không đành lòng, một tia thương hại còn có một ít cảm xúc khác.

Lưu Tuân lăng lăng nhìn hắn: “Phục nhi…” Lưu Phục là nghĩa tử Lưu Tuân thu dưỡng mười mấy năm trước. Lưu Tuân vẫn luôn coi hắn như con ruột, tự tay hướng dẫn hắn học võ viết chữ, còn yên tâm giao đội quân tư binh trọng yếu nhất cho hắn thống soái, giao hết thảy mọi thứ cho hắn.

Lưu Tuân cả đời cẩn thận đa nghi, tính toán chu toàn lại không ngờ rằng, nghĩa tử mình tín nhiệm nhất lại phản bội hắn ở ngay thời khắc cuối cùng?!

Lưu Phục xuống ngựa quỳ trên mặt đất, sau khi trầm mặc thật lâu mới nói: “Nghĩa phụ, thứ hài nhi bất hiếu, hài nhi không thể để thủ hạ huynh đệ của hài nhi phải chịu chết, càng không thể để dân chúng vô tội sinh linh đồ thán.” Lưu Phục tiếp tục khuyên nhủ: “Cừu nhân của chúng ta đã sớm chết rồi, hết thảy đều nên kết thúc.”

Lưu Tuân nhìn nghĩa tử đang quỳ trước mặt mình, phảng phất nhớ lại ngày đầu tiên nhận thức nó.

Lưu Tuân sắc mặt xám xịt, lui về sau nửa bước ngã ngồi trên ghế mây, hắn giật giật môi tựa như muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên phun ra một búng máu tươi, bị tức tới hộc máu mồm. Lưu Phục nhanh chóng đứng dậy đỡ hắn, lại bị Lưu Tuân một phen đẩy ngã, Lưu Tuân trong tay cầm sẵn đoản đao vốn định giết Triệu Trăn, ai ngờ lưỡi đao lại đâm về hướng đầu Lưu Phục. Giờ khắc này, Lưu Tuân vô cùng căm hận Lưu Phục, thậm chí còn vượt qua cả nỗi quốc hận gia thù của Vô Danh tiểu quốc.

Lưu Phục nghiêng người né tránh: “Nghĩa phụ, người đừng chấp mê bất ngộ nữa!”

Lưu Tuân ngửa mặt lên trời thét dài: “Báo ứng a! ta cả đời mưu toan tính toán, lại thua ở trong tay ngươi! Ngươi cho rằng ngươi thoát khỏi ta liền có thể an ổn ư?! Ngươi cho rằng Triệu thị có thể trọng dụng một tên súc sinh bán đứng cả nghĩa phụ của mình sao?! Ngươi cho rằng ngươi có thể rửa sạch tội danh mưu phản sao?!”

Lưu Phục né tránh tầm mắt hắn, sắc mặt xấu hổ: “Nghĩa phụ, hài nhi không hề có ý kia, người hiểu lầm con rồi. Hoàng thượng đã đáp ứng con đặc xá cho mọi người, chỉ cần ngài buông cừu hận, hài nhi nguyện ý phụng dưỡng ngài suốt quãng đời còn lại, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc cùng nhau sinh sống không phải tốt hơn sao?”

“Buông cừu hận?” Lưu Tuân cười lạnh một tiếng: “Được!”

Lưu Phục sửng sốt, tựa hồ không ngờ Lưu Tuân lại có thể đáp ứng nhanh như vậy.

Lưu Tuân hạ giọng nói: “Phụ tử một hồi, vi phụ tiễn ngươi một đoạn đường, thành toàn cho ngươi!”

Lưu Phục còn chưa kịp phản ứng lại, Lưu Tuân đã cắt cổ tự sát, Lưu Tuân hai mắt trợn trừng trừng té trên mặt đất, khéo môi nhếch lên một tia cười lạnh như có như không, tựa hồ đang cười nhạo Lưu Phục dối trá, đồng thời cũng muốn cười nhạo vận mệnh chính mình. Máu tươi chảy ra, bắn lên người Lưu Phục ở gần ông ta nhất, Lưu Phục kinh ngạc mở to hai mắt, biểu tình cực kỳ bi thương, cư nhiên trong mắt chợt lóe lên tia may mắn?

Vốn là nhân vật chính, cuối cùng lại biến thành người qua đường đứng xem, bọn Triệu Trăn tỏ vẻ — Thần biến chuyển, xem không hiểu.

Lưu Phục cố nén bi thống nói: “Hoàng thượng, nghĩa phụ đã chết, không biết ước định ngày đó có còn…”

Triệu Trăn trưng lên khuôn mặt Hoàng đế, tràn đầy trầm buồn nói: “Trẫm nói tự nhiên làm, người mất quan trọng, ngươi đi xử lý hậu sự trước đi.  Gỡ bỏ toàn bộ cơ quan trận pháp trong rừng, tránh ngộ thương dân chúng vô tội, những kẻ phản nghịch phải nghiêm ngặt trông coi, còn những tư binh bị bắt ép tham gia, đều do bọn họ tự quyết định. Hết thảy trần ai lạc dịnh, rồi tới Khai Phong Phủ tìm trẫm.”

Lưu Phục mang theo thi thể của Lưu Tuân, dẫn theo các tư binh cùng rút lui, vừa rồi rừng cây vốn chật kín người, nháy mắt liền trống không, chỉ còn lại mọi người vẫn không hiểu chuyện gì. Mọi người chỉ về hướng Lưu Phục ly khai hỏi Triệu Trăn: “Trong hồ lô hắn bán dược gì?”

Triệu Trăn nhìn trời: “Lúc này ta thật sự không biết.”

Triệu Trăn đoán chừng việc xấu tội lỗi chất chồng, giả bộ hồ đồ, mọi người đồng loạt tỏ vẻ —  Chớ nói bậy, nói bậy sẽ bị sét đánh!

Triệu Trăn cũng buồn bực: “Lưu Phục nói, hắn không muốn lê dân bách tính trong thiên hạ vì chiến loạn mà lầm than, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ăn năn hối cải, bỏ tà theo chính, rửa sạch tội danh, một lần nữa làm người…” Lưu Phục nói chuyện chính khí hiên ngang lẫm liệt, câu từ lại khá nho nhã, Triệu Trăn không nhớ rõ toàn bộ nội dung, đành phải tổng kết bừa một phen, lại bẻ đầu ngón tay ngâm nga thành ngữ.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Ngươi tin?”

Triệu Trăn nhanh chóng lắc đầu: “Ta cũng đâu phải đồ ngốc, đương nhiên không tin!”

Triệu Trăn chớp chớp mắt: “Ta cảm thấy tên Lưu Phục này dã tâm bành trướng, muốn thoát khỏi móng vuốt Lưu Tuân mà hành động một mình. Lưu Phục tuổi trẻ khí thịnh, có binh, có tiền, sao có thể cam tâm làm lính theo hầu Lưu Tuân? So với việc bán mạng cho một lão già điên điên khùng khùng trong đầu chỉ có việc báo thù, hi sinh vô ích binh mã trong tay, còn không bằng tự mình khởi nghĩa vũ trang. Nói không chừng tạo phản thành công, ngôi vị Hoàng đế lại tới tay hắn.”

Triển Chiêu mãnh liệt cốc Triệu Trăn một cái: “Cấm ăn nói bậy bạ!”

Triệu Trăn xoa xoa đầu: “Nhưng hình như ta đã đoán sai, nếu Lưu Phục thực sự muốn tạo phản, vừa rồi hẳn nên lấy nhiều khi ít kèm hai bên chúng ta, không ngờ hắn lại bỏ đi không quay đầu lại. Uổng công ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, thực uổng phí, thật không hiểu nổi…”

Triển Thanh Phong nghi hoặc nói: “Chuẩn bị sẵn cái gì?”

Triệu Trăn mỉm cười nói: “Phật viết không thể nói.”

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật: “Mặc kệ ngươi có chuẩn bị sẵn mọi thứ hay không, nhưng ngươi biết rõ hắn tâm hoài bất quỹ, làm sao biết chắc hắn sẽ thực sự giải tán tư binh?”

Triệu Trăn không chút để ý: “Yên tâm đi, trong đội ngũ tư binh có thám tử của ta, hết thảy đều nằm trong kế hoạch!”

Kẻ âm hiểm, chuyện lại thành, không có cục diện nào trẫm không khống chế được!

“Nếu ta là ngươi, sẽ không lạc quan vậy đâu.” Bạch Cốc không chút lưu tình dội cho một gáo nước lã: “Ta hiểu rõ tính cách của Lưu Tuân, hắn coi việc báo thù quan trọng hơn bất cứ cái gì khác, bị nghĩa tử tín nhiệm nhất phản bội, có lẽ khiến Lưu Tuân nản lòng thoái chí. Nhưng chưa nhìn thấy Đại Tống bị mất nước, Lưu Tuân tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ nông cạn như tự sát.” Bạch Cốc thần sắc lo lắng: “Nguyên nhân có thể khiến Lưu Tuân tự sát chỉ có hai thứ; Một là đại cừu được báo chết không luyến tiếc; Hai là hắn yên tâm, cho dù hắn chết, cũng có người tiếp nhận sứ mệnh của hắn, khiến Triệu thị hoàng tộc và con dân Đại Tống đều phải xuống địa ngục.”

Bạch Cốc vỗ bả vai Triệu Tiểu Trăn, ngữ khí trầm buồn nói: “Ngươi bảo trọng.”

Triệu Trăn mặt bánh bao nhăn tít lại: “Không đến mức thế chứ…”

Bạch Cốc nghĩ nghĩ nói: “Vừa rồi ta kêu ngươi động thủ, ngươi định chuẩn bị làm thế nào?”

Triệu Trăn phi thường kinh ngạc: “Bá phụ không biết?”

Bạch Cốc mặt thản nhiên: “Không biết.”

Khóe miệng Triệu Trăn giật giật: “Không biết mà bá phục còn kêu ta động thủ! Vạn nhất ta không chuẩn bị thì sao?!”

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời: “Không có khả năng! Ngươi âm hiểm như vậy sao có thể không chuẩn bị trước!”

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Còn có thể khoái trá chơi đùa được nữa không?!

Triển Thanh Mang ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, về nhà ngủ được chưa?!”

Mọi người nhìn phía Đông dần sáng lên, yên lặng không nói nữa, bởi vì lý do mạc danh kỳ diệu nên thấy một đám người mạc danh kỳ diệu cuối cùng lại mạc danh kỳ diệu bị ép buộc cả đêm, một đêm này quả thực rất mạc danh kỳ diệu, Tâm! Thực! Đau!

Mọi người dẹp đường hồi phủ, Bạch Cốc quay đầu nhìn vết máu Lưu Tuân lưu lại, ánh mắt phức tạp trước nay chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment