[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 35

Sự thật chứng minh, dẫn mối gì đó hoàn toàn là do Triệu Trăn nghĩ nhiều.

Vương phu nhân là thê tử của Lại bộ thượng thư Vương Chí Viễn, cũng là thân tỷ tỷ của vị Dương Chỉ huy sứ xui xẻo kia.

Vương Dương thị không biết chuyện đệ đệ mình ăn hối lộ trái pháp luật, vẫn cho rằng hắn chỉ phạm lỗi nhỏ, nên muốn tới trước mặt Thái Hậu cầu tình, mong giơ cao đánh khẽ với đệ đệ mình. Vương Dương thị cho rằng, Triệu Trăn chung quy cũng chỉ mới 7 tuổi, cho dù thiên phú tuyệt luân cũng chỉ là trẻ con, tiểu hài tử nhà ai mà không nghe lời mẹ?

Suy nghĩ thì tốt, đáng tiếc nàng hoàn toàn sai hướng…

Lý Thái Hậu và Lưu Hoàng hậu trước đây, thuộc hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng. Lưu Hoàng hậu bất an thủ đoạn quyền mưu cực nhiều, thời điểm huy hoàng nhất cơ hồ một tay nắm giữ triều chính. Nhưng Lý Thái Hậu lại tương phản, nàng là tiểu thư khuê các tối truyền thống, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, từ trước tới nay đều không can thiệp vào chuyện triều chính.

Chuyện Dương chỉ huy sứ bị bắt, Triệu Trăn không hề nói một lời với Lý Thái Hậu, Lý Thái Hậu cũng không hỏi tới.

Vương Dương thị thăm dò nửa ngày, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu, lúc này thấy Triệu Trăn, sắc mặt phi thường xấu hổ.

Triệu Trăn thông minh thế nào, nghe mở đầu đã đoán được kết cục.

Cảm nhận được ánh mắt ý vị thâm trường của Triệu Trăn, Vương phu nhân có chút đứng ngồi không yên, nàng vốn là phu nhân nhà quan suốt ngày ru rú trong nhà, mỗi ngày chỉ bận rộn chuyện nhà cửa con cái, đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không rõ ràng. Lúc này nếu không phải do em dâu cùng chất nữ tới nhà khóc nháo, nàng cũng không buông tha thể diện mà chạy tới trước mặt Thái Hậu.

Có thể làm thê tử của tam phẩm kinh quan (quan kinh thành), Vương phu nhân tự nhiên không phải ngốc tử, nhưng nhà mẹ đẻ nàng chỉ còn lại mỗi mình người đệ đệ luôn hăng hái tranh đua này, nàng làm sao có thể bỏ mặc? Vương phu nhân quanh co nhắc tới đệ đệ, Triệu Trăn mỉm cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này, hôm nay Vương phu nhân tới gặp mẫu hậu, Vương đại nhân có biết không?”

Ngữ khí Triệu Trăn không nghiêm khắc, nhưng Vương phu nhân lại có chút đứng ngồi không yên.

Em dâu không phải nói, đệ đệ chỉ là nhất thời sơ sẩy, đắc tội thị vệ do Hoàng thượng đề bạt nên mới bị giam lại sao? Vương phu nhân cho rằng vấn đề này không lớn, nên mới đáp ứng vào cung cầu tình, làm sao Hoàng thượng lại đột nhiên nhắc tới cả trượng phu nhà mình? Chẳng lẽ đệ đệ đã phạm vào tội lớn gì rồi?

Đang lúc xấu hổ, tiểu nữ nhi Vương Nhân của Vương phu nhân bỗng nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, ngài đừng chấp nhặt cùng nương ta, ta đã sớm nói nàng đừng tới, đều do thẩm thẩm và đường tỷ, mỗi ngày đều tới nhà ta khóc nháo ầm ĩ, nương ta cũng là không có biện pháp mới tới quấy rầy Thái Hậu nương nương.”

Vương phu nhân trong lòng cảm động tiểu nữ nhi vì nàng lên tiếng, lại sợ tiểu nữ nhi không biết cách ăn nói chọc tức Triệu Trăn, ngược lại là Vương gia đại nữ nhi Vương Nhiễm đỡ lời.

“Khiến Hoàng thượng chê cười, tiểu muội Nhân Nhân trời sinh tính tình hấp tấp, ai nấy đều không có biện pháp với nàng, ta thay mặt muội muội xin lỗi Hoàng thượng.” Vương Nhiễm đứng dậy chắp tay thi lễ, chậm rãi không hấp tấp không nóng nảy, ánh mắt nhìn muội muội vừa ôn hòa vừa sủng nịnh, tựa hồ là một hảo tỷ tỷ một lòng suy nghĩ vì muội muội.

Nhưng Triệu Trăn cảm giác, làm gì có hảo tỷ tỷ nhà ai sẽ ở trước mặt người ngoài lại minh bao ám tiễn tổn hại muội muội mình như vậy.

Vương Nhân đối với lý do thoái thác của tỷ tỷ mình cảm thấy vô cùng bất mãn, cuối cùng nàng vẫn giữ lễ nghi cơ bản, chỉ lặng lẽ trừng mắt lườm Vương Nhiễm một cái, lại châm chọc một câu: “Tỷ tỷ thực hiểu đạo lý.” Không khí trong phòng dần ấm lại, Vương phu nhân hàn huyên thêm mấy câu liền cáo lui, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Triệu Trăn như có điều suy nghĩ.

Chỉ mới mấy câu, Triệu Trăn đã nhìn thấu nội tâm của ba người nhà họ Vương.

Vì muốn câu cá lớn, Triệu Trăn cũng không phong tỏa tin tức Chỉ huy sứ bị bắt giam, Vương phu nhân chỉ cần thoáng hỏi thăm, là có thể hiểu rõ được ngọn nguồn mọi việc. Cố tình Vương phu nhân dễ bị dụ, lại dễ tin người, nói hai ba câu đã bị người châm ngòi đứng ra làm chim đầu đàn.

Dương chỉ huy sứ bị bỏ tù, là chuyện vô cùng quỷ dị, ngay cả quan viên trong triều cũng không dám hỏi nhiều, huống chỉ là một nữ tắc nhân gia.

Hai nữ nhi nhà họ Vương cũng thuộc dạng bằng mặt mà không bằng lòng.

Bề ngoài nhìn vào, Vương Nhân giống như ấu nữ bị chiều hư, còn Vương Nhiễm lại là hảo tỷ tỷ cao nhã đoan trang hiểu đạo lý. Vương Nhân gây họa, còn bắt tỷ tỷ mình đi sau giải quyết cho, mà nàng chẳng những không cảm kích, còn thấy rất bất mãn với tỷ tỷ mình, may mắn tỷ tỷ Vương Nhiễm hiểu lý lẽ không so đo với tiểu muội muội.

Thật ra, phản ứng của Vương Nhân mới là chuẩn xác!

Lúc ấy, Vương phu nhân không xuống đài được, hai nữ nhi ắt phải có một người hi sinh thân mình, cấp mẫu thân một cái bậc thang. Vương Nhân tuy rằng diễn đạt không tốt, nhưng cũng là một mảnh chân tâm vì mẫu thân, Triệu Trăn cũng không đến mức chấp nhặt với tiểu cô nương. Ngược lại Vương Nhiễm tâm tư bất chính, khi mẫu thân gặp nạn nàng lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí không dấu vết còn đạp muội muội một cước, nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ quái.

Hơn nữa Vương Nhân chán ghét tỷ tỷ mình cũng là có đạo lý.

Nếu có người cả ngày lén lút tổn hại ngươi, trong tối ngoài sáng bắt ngươi làm đá kê chân, cho dù ngươi nhất thời không phản ứng lại được, cũng khó tránh khỏi theo bản năng nhìn người ta không vừa mắt. Vương Nhân tuy rằng tâm nhãn không nhiều, nhưng cũng không phải ngốc tử, một lần hai lần bị tỷ tỷ đạp lên đầu, trong lòng sao có thể không có oán khí?

Rõ ràng là tỷ muội ruột thịt, lại ở trước mặt người ngoài nháo thành như vậy, đích thực không tốt.

Triệu Trăn bĩu môi, lại nghe thấy Thái Hậu thở dài một tiếng: “Cảnh còn người mất a…”

Nghe ra vô tận phiền muộn trong giọng lão nương, Triệu Trăn nhanh chóng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.

********************

Từ trong cung đi ra, Triệu Trăn lại muốn tới Khai Phong phủ cọ cơm.

Trong cung có thể bồi Triệu Trăn ăn cơm cũng chỉ có Lý Thái Hậu, thế nhưng Thái Hậu nương nương chỉ ăn chay, Triệu Trăn không có thịt liền không vui, hai người căn bản không ăn cùng một bàn. Triệu Trăn một mình ăn cơm không thú vị đến bữa cơm liền muốn chạy tới Khai Phong phủ. Ngự trù trong cung khóc tới dập cả bếp lò, cả ngày lấy khăn lau nước mắt rửa mặt — đồng dạng là đầu bếp, vì sao Hoàng thượng cứ phải tới Khai Phong phủ cọ cơm, ngài không thích cơm ta làm sao?

Điểm này, ngự trù cùng thái y đại khái có thể tìm được tiếng nói chung.

Bởi vì thái y cũng rất buồn bực, đồng dạng là đại phu, Hoàng thượng vì sao cứ nhờ Công Tôn xem bệnh, sao không tới tìm chúng ta xem bệnh chứ?

Triệu Trăn tới Khai Phong phủ, trước tiên đi tìm Triển Chiêu, đi vào trong viện của Triển Chiêu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang nằm trên ghế mây kê dưới tàng cây, bộ dạng vô cùng thảnh thơi. Triệu Trăn bĩu môi, đối với hành vi vứt bỏ bé tối hôm qua của Bạch Ngọc Đường cảm thấy phi thường bất mãn, không quá nhiệt tình gọi một tiếng: “Bạch đại ca.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu, tặng kèm cho Triệu Trăn một nụ cười tươi rói như xuân về hoa nở: “Mới ra một lô điểm tâm mới, có muốn ăn thử không?”

Σ(°△°|||)︴ế ế, Bạch Ngọc Đường cười với ta a!

Triệu Trăn sợ tới mức lui về sau ba bước lớn, theo bản năng trốn ở phía sau thị vệ, cảnh giác nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có âm mưu gì?!”

Bạch Ngọc Đường ánh mắt bất đắc dĩ, khóe miệng vẫn mang theo tươi cười: “Vừa rồi có người báo án, Triển Chiêu đã tới hiện trường, rất nhanh sẽ trở về.” lại đưa điểm tâm thơm ngào ngạt cho Triệu Trăn nói: “Cơm chiều hôm nay muộn hơn nửa canh giờ, chỉ sợ ngươi không nhịn được đói, ăn chút điểm tâm lót dạ đi.”

Triệu Trăn cầm điểm tâm mặt đầy mờ mịt — đây là cái tình huống gì? Bạch Ngọc Đường hôm nay thực buồn nôn…

Triệu Trăn sờ sờ cằm, đi vòng quanh Bạch Ngọc Đường hai vòng, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó? Hình như thừa ra cái gì thì phải?

Nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nhìn thấy ngân đao Bạch Ngọc Đường đang ôm trong ngực, khóe miệng Triệu Trăn thoáng co giật: “Bạch đại ca, đao này…”

Bạch Ngọc Đường cười mà không nói, tươi cười càng thêm sáng lạn, tự xưng Thần Vực đi ba bước bách hoa nở rộ!

Đao này khẳng định là Triển Chiêu tặng! — Triệu Trăn giây lát hiểu ra.

Khó trách tâm tình lại tốt đẹp như vậy, nguyên lại nhận được tín vật định tình! Í… khoan đã khoan đã, nói như vậy người tối hôm qua đem bé vứt bỏ đến cùng là ai? Ngại bé vướng bận đến cùng là ai? Triệu Trăn càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu nha, nhân sinh không có CP thực là cú! (╯°□°)╯︵ ┻━┻ (Jer: Ám vệ luôn giang rộng vòng tay đón chào với em >////<…)

Triệu Trăn ngồi xổm góc tường tàn phá cây cỏ, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nói: “Hà bao trên thắt lưng ngươi đâu?”

Triệu Trăn sửng sốt, đứng dậy sờ soạng quanh thắt lưng một vòng, hà bao quả nhiên không thấy.

Tuy rằng không phải hà bao trọng yếu gì, nhưng cũng là tay nghề nội tạo, bên trong có hình Long Văn thêu ẩn, không thể tùy ý loạn ném. Triệu Trăn ngửa đầu nghĩ nghĩ: “Chắc là khi xuống xe cọ rớt, ta tới cửa sau tìm xem.”

Bạch Ngọc Đường đơn giản rảnh rỗi vô sự liền đi cùng Triệu Trăn tìm xem.

Hai người tới cửa sau, xe ngựa của Triệu Trăn đã tiến vào chỗ để, xa phu và thị vệ canh gác đều nói không thấy cái hà bao nào.

Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, đều có chút nghi hoặc — thiệt kỳ quái, khắp Khai Phong phủ từ trên xuống dưới ai nấy đều chính trực liêm khiết, đừng nói rơi đồ, ngay cả bạc rơi trên mặt đất cũng không ai nhặt. Hai người đã ở trong Khai Phong phủ được mấy tháng, bất kể rớt thứ gì, chỉ cần quay lại tìm khẳng định có thể tìm được.

Triệu Trăn mời ra Vượng Tài vương tinh nhân duy nhất trong Khai Phong phủ.

Đừng thấy Vượng Tài có cái tên quê mùa mà lầm, bản lĩnh tìm đồ khắp kinh thành đều là hạng nhất! khắp Khai Phong thành nó nhận đệ nhị, chỉ có Bao đại nhân dám nhận đệ nhất! Bất đồng là, Bao đại nhân tìm vật dựa vào trinh thám, Vượng Tài tìm vật dựa vào cái mũi, một chó một người bọn họ ngoại trừ màu da màu lông đen xì y như nhau thì không còn điểm nào giống nhau.

Vượng Tài sán lại ngửi ngửi mùi trên người Triệu Trăn, tại chỗ quay tròn ba vòng, bỗng nhiên chạy nhanh về một hướng. Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng chạy theo, phát hiện Vượng Tài một đường ngửi ngửi một chút, lại chạy thẳng tới viện tử của Triển Chiêu. Ở cửa viện, Triển Chiêu đang nói chuyện với Điệp Vũ, cự ly quá xa không nghe rõ nói gì.

Triệu Trăn yên lặng đỡ trán: nữ nhân này so với ta càng muốn tìm chết hơn a…

Quả nhiên, độ ấm trên người Bạch Ngọc Đường đột nhiên tụt xuống âm độ, từ xuân về hoa nở nháy mắt biến thành gió lạnh buốt xương. Triệu Trăn gãi gãi mũi, vừa định nhắc nhở Triển Chiêu, chỉ thấy Vượng Tài phi thân một phát ~ dùng sức đụng ngã Điệp Vũ đang dính trên người Triển Chiêu, Điệp Vũ “ai nha” một tiếng rồi bổ nhào xuống đất…

Vượng Tài cũng mặc kệ người vừa té lăn quay là nam hay nữ, móng vuốt đen xì cào cào trên người Điệp Vũ, từ trong tay áo Điệp Vũ moi ra cái hà bao của Triệu Trăn. Vượng Tài gặm cái hà bao mang tới cho Triệu Trăn, còn giống như đòi thưởng mà cái đuôi liều mạng quẫy tít, trên mặt hai người Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường tươi cười thấy rõ, trừ cười toe toét cũng là cười toe toét.

Triệu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thời vươn tay xoa xoa đầu Vượng Tài — Vượng Tài, làm hay lắm!

Triển Chiêu muốn đỡ Điệp Vũ dậy, lại bị Bạch Ngọc Đường giữ chặt không buông tay, Triệu Trăn cười tủm tỉm bổ thêm một đao: “Sư phụ, đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mà đỡ Điệp Vũ cô nương một thân trong sạch dậy thì nhất định phải chịu trách nhiệm tới cùng, dứt khoát cưới nàng luôn đi.”

∑( ̄□ ̄*||| Ngàn, ngàn vạn lần không cần! Triển Chiêu lập tức lùi về sau ba bước lớn, giơ hai tay lên tỏ ra mình vô cùng trong sạch.

Điệp Vũ hận tới mức hàm răng nghiến đau, vừa giả bộ khóc vừa dùng tay áo che lại khuôn mặt vặn vẹo.

Triệu Trăn lắc lắc hà bao trong tay nói: “Cái này sao lại ở trên người ngươi?”

Điệp Vũ khóc trông vô cùng ủy khuất: “Tiểu công tử lời ấy là ý gì? Chẳng lẽ cho rằng tiểu nữ ăn trộm, tiểu nữ chỉ nhặt được một cái hà bao, rất giống cái hôm qua công tử mang theo, nên mới mang tới trả lại cho tiểu công tử.” Điệp Vũ bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng: “Hà bao đã trả lại, tiểu nữ cáo từ!”

Điệp Vũ khóc chạy, Triển Chiêu lại nhíu mày hỏi Triệu Trăn: “Không phải mỗi ngày ngươi đều đổi một cái hà bao mới sao?”

Trong hà bao của Triệu Trăn thường xuyên chứa đầy đường quả và kẹo bánh các loại, để thuận tiện bé tùy thời đói bụng lấy ra ăn. Bởi vì để lâu đường sẽ chảy ra dính chặt trong túi, nên mỗi ngày nhóm nội thị đều sẽ thay một cái hà bao mới, cái cũ đem đi tẩy rửa. Các hà bao chuẩn bị cho bé đều có hoa văn khác nhau, Điệp Vũ làm sao biết chắc là của Triệu Trăn?

Bạch Ngọc Đường nói: “Chỉ có một thứ sẽ không thay đổi.”

Triệu Trăn và Triển Chiêu liếc nhau, trăm miệng một lời: “Nội tạo!”

************

Vương phu nhân kinh hồn táng đảm quay về nhà, không dám giấu diếm trượng phu, đem chuyện diện thánh nói lại một lần.

Vương Chí Viễn tức khí tới mặt mũi trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng vào Vương phu nhân run a run: “Nàng, nàng cái đồ…!”

Đây chính là sự bất tiện của đám thư sinh, muốn mắng người cũng không tìm được tiết tấu chính xác, ngôn ngữ mắng chửi thì nghèo nàn, hơn nữa Vương phu nhân cũng chủ động nhận sai: “Phu quân đừng chọc tức thân mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thiếp, thiếp thấy tính tình Hoàng thượng ôn hòa, không giống người dễ nổi giận…”

Vương Chí Viễn thở dài, Hoàng thượng đích xác sẽ không khó xử thê nhi nhà mình, thế nhưng có thể người sẽ hoài nghi Vương Chí Viễn hắn lửa cháy đổ thêm dầu, thực không dễ phỏng đoán Đế tâm: “Nàng thì hiểu cái gì, có thời gian thì hảo hảo quản giáo nữ nhi đi!”

Vương phu nhân xấu hổ: “Phu quân an tâm, thiếp nhất định sẽ hảo hảo quản giáo Nhân Nhân.”

“Không phải Nhân Nhân, là Nhiễm Nhiễm.” Vương Chí Viễn là người khôn ngoan tinh trí, chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu tâm tư đại nữ nhi nhà mình: “Về sau nàng không được cho Nhiễm Nhiễm ra ngoài nữa, nhi tử của bạn học ta sang năm khoa cử, ông ấy cũng đã đề nghị vài lần với ta muốn thú Nhiễm Nhiễm cho nó, sau này ta sẽ đáp ứng.”

Vương phu nhân cả kinh: “Đây, đây là làm sao…”

Vương Chí Viễn lắc đầu: “Nàng đừng hỏi, về sau em dâu và chất nữ nàng có tới, đừng cho bọn họ vào cửa.”

“A…” Vương phu nhân có chút do dự: “Dù sao cũng là ruột thịt thân thích, lạnh nhạt như vậy quá không tốt đi.”

“Không tốt?” Vương Chí Viễn cười lạnh: “Khi bọn họ xúi giục nàng tiến cung cầu tình, có nghĩ tới tỷ tỷ là nàng không, có từng nghĩ tới tỷ phu là ta không? Còn về đệ đệ kia của nàng… Nàng coi như không có người đệ đệ này đi!”

Hết chương 35
Bình Luận (0)
Comment