Vì tìm kiếm mật đạo, Triệu Tiểu Trăn ra lệnh cho thủ hạ nổ tung sân nhà.
Bởi vì dưới chân tòa nhà có địa huyệt, khi đào huyệt động nhất định phải biết kỹ xảo, nếu không những nơi có đào hang rất có khả năng sẽ bị sụp xuống. Hơn nữa diện tích tòa này rất lớn, một tấc đào ba thước là chủ ý rất ngu xuẩn, không chỉ tốn thời gian, công sức mà còn đả thảo kinh xà. Triệu Tiểu Trăn liền rống rống tiên hạ thủ vi cường, vì muốn chơi đánh úp bất ngờ, phương pháp tốt nhất chính là tìm đúng vị trí tốc chiến tốc thắng!
Bàng Thống chỉ muốn làm một vị mỹ tướng quân im lặng, nề hà cấp trên trực tiếp lại y như thỏ điên, lúc nào cũng không chịu ngồi yên.
Rơi vào đường cùng, Bàng Thống đành lôi phó tướng Uông Dương ra giúp Triệu Tiểu Trăn đào động.
Phó Tướng Uông Dương là hán tử nhiệt tình cởi mở thân thiện, vừa lúc tương phản với phong thái của Bàng Thống. Lần trước Bàng Thống cùng Công Tôn tới Triển gia đón Triệu Tiểu Trăn hồi cung, Uông Dương cũng đi cùng, Uông Dương và Triệu Tiểu Trăn có thể cùng hội cùng thuyền chém gió quên trời đất, hai người ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chỉ hận gặp nhau quá muộn, trên con đường dài dằng dặc vô vị nhàm chán hợp tác cùng nhau phun tào tướng quân Bàng Thống mặt quan tài, thành lập đồng minh cách mạng hữu nghị sâu sắc.
Uông Dương mười mấy tuổi đã làm tùy tùng đi theo Bàng Thống, Nam chinh Bắc chiến dần dần bộc lộ tài năng, hai người một nóng một lạnh một nội một ngoại hợp tác vui vẻ. Bàng Thống là Phi Tinh tướng quân lừng danh khắp trong ngoài nước, Uông Dương cũng nổi tiếng vạn sự thông khắp gần xa. Bàng Thống đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện đánh nhau, Uông Dương thì giúp hắn dọn dẹp các loại công tác hậu trường, giải quyết toàn bộ các chuyện lông gà vỏ tỏi lớn nhỏ trên dưới toàn quân, chính là loại hiền thê nội trợ thần kỳ tồn tại!
Uông Dương được Bàng Thống nhìn trúng, ngoại trừ khả năng ‘quản gia’ thần kỳ còn có một ưu điểm hạng nhất – tìm đồ.
Ở trong sa mạc có thể tìm nước, ở trong núi hoang có thể tìm đường, giữ thảo nguyên tìm được chỗ núp của địch nhân, giữa đại quân tìm được gian tế, ngay cả huyệt động ngầm dưới đất cũng không làm khó được hắn! Theo tin tức linh thông nhân sĩ lộ ra, Uông Dương có một đôi tai thần kỳ biết Thuật Phong Nhĩ, áp tai trên mặt đất nghe một chút thì vị trí nhân mã quân địch, số lượng bao nhiêu, quân nhu quân dụng chỗ nào đều ở hết trong tai hắn. Uông Dương lãnh binh đánh trận mười mấy năm, chưa từng bị quân địch mai phục được, ngược lại còn chơi phản mai phục đến nhuần nhuyễn!
Uông Dương không phụ sự mong đợi của mọi người, quỳ rạp trên mặt đất nghe ngóng một lát, rất nhanh chỉ ra vài vị trí ở trong sân.
Mọi người vận khí không tệ, đào một cái hai liền đào thông huyệt, Triệu Tiểu Trăn ngồi xổm ở cửa động nhìn xuống bên dưới, bên trong đen ngòm không nhìn thấy cái gì, Triệu Trăn không có sở thích xem mạng người như cỏ rác, cũng không tính toán hi sinh thủ hạ đi dò đường, chỉ cho cấm quân tiếp tục đào hầm ở những chỗ khác.
Cấm quân tựa như cây quốc giữa mùa đông, cầm cuốc cầm xẻng hì hục đào đào bới bới tới mồ hôi ướt đẫm.
Đến cùng là nhiều người lực đại, mọi người rất nhanh đào ra một địa đạo chiều ngang dài khoảng ba mét, nhóm tiên phong nhảy xuống thăm dò một phen, phát hiện bên trong tựa như mê cung rắc rối phức tạp, mỗi đoạn rẽ đều là giao lộ ngã tư, nếu không cẩn thận sẽ quẹo vào ngõ cụt. Hai bên vách tường đều có các cây đuốc đã tắt, trên đuốc tích một lớp bụi cùng màng nhện dày đặc, địa huyệt ấm áp đã trở thành nơi sinh sôi của các loài bò sát, hiển nhiên đã là phế tích bỏ hoang.
Cửa địa huyệt vừa mở ra, lòng mạo hiểm của dân giang hồ lại bắt đầu rục rịch trào lên, đặc biệt là Triển Chiêu và Triển nhị thúc đang nóng lòng muốn thử. Triển miêu miêu biết rõ lòng hiếu kỳ giết chết con mèo nên đang nỗ lực khắc chế lòng hiếu kỳ của mình, còn Triển thần côn đang bị Triển thợ rèn gắt gao giữ chặt, bằng không đã sớm cầm la bàn nhảy xuống tìm tòi.
Bao đại nhân trầm ổn nói: “Còn nhiều thời gian để thăm dò mật đạo, chuyện trọng yếu trước mắt chính là phải tìm hiểu nguồn gốc, tìm được hang ổ của kẻ chủ mưu sau màn.”
Công Tôn tiên sinh sầu lo nói: “Gần đây bọn họ đã sử dụng quỷ phủ thần công, nhất định sẽ lưu lại dấu vết trong địa huyệt. Chỉ cần chúng ta tìm được đường chính xác, việc bắt được kẻ chủ mưu đằng sau chỉ còn là vấn đề thời gian. Ta chỉ sợ địa huyệt đường đi hẹp dài, thuận tiện cho địch nhân mai phục, không tiện cho chúng ta di chuyển cùng phản kích, nếu bọn chúng sử dụng độc dược hoặc thuốc nổ bên trong địa huyệt, thật sự khó lòng phòng bị.”
Triệu Tiểu Trăn sâu sắc nheo mắt lại: “Ý tiên sinh là…”
Bao đại nhân xấu hổ ho khan hai tiếng: “Chuyến đi này nguy hiểm, thỉnh Hoàng thượng ở bên ngoài chờ tin lành.”
Triệu Tiểu Trăn không thể tin nổi: “Dựa vào cái gì, ta là người tìm ra huyệt động, sao lại không cho ta theo?! Các ngươi định tá ma giết lừa! Qua sông đoạn cầu! Vong ân phụ nghĩa! Được cá quên nơm! Có mới nới cũ! Thỏ tử cẩu phanh (thỏ chết chó cắn xé)! Niệm xong kinh liền đánh hòa thượng! kéo quần lên ưm ưm…” nửa câu sau bị Triển Chiêu động thủ bịt miệng lại.
Mọi người khóe miệng co giật: là ai to gan dám dạy hư Hoàng thượng đơn thuần?!
Chỉ có Công Tôn trì độn là âm thầm tán thưởng: Hoàng thượng cần mẫn hiếu học, tuổi còn nhỏ mà đã biết nhiều điển cố, khó được khi hạ bút thành văn tùy ý lưu loát như vậy. Nhưng ‘kéo quần lên ưm ưm” là cái điển cố gì? Xuất phát từ Luận ngữ của Khổng Mạnh hay là tứ thư ngũ kinh? Chẳng lẽ là tục ngũ dân gian?
Vì phòng ngừa Triệu Tiểu Trăn tiếp tục phun ra mấy lời giật gân, Bao đại nhân đành thỏa hiệp, Triển Chiêu dùng kẹo đường bịt miệng bánh bao lém lỉnh.
Triệu Tiểu Trăn cười tà mị: “Trời lạnh, mau mau khiến tên chủ mưu sau màn phá sản đi!”
Mọi người vùi đầu đào hầm: tâm hảo mệt, hoàn toàn không muốn phản ứng với Hoàng thượng.
Thời gian không phụ người có tâm, mọi người rốt cuộc tìm được một con đường ‘mới’, không chỉ phát hiện đường mới mà còn là đường có đuốc thắp sáng! Mọi người liếc nhau, phản ứng đầu tiên chính là — có trá? Sau đó lại cảm thấy không có khả năng, Triệu Tiểu Trăn đã dùng tốc độ nhanh nhất để phong tỏa mọi tin tức.
Sắc trời tối hẳn, mấy vị phu nhân đã trở về xem mấy đứa nhỏ thế nào, có Triển lão phu nhân ở hậu viện tọa trấn, mọi người không cần phải lo lắng gì nữa. Tứ Thử và Triển Huy trông coi hạ nhân khả nghi, nhân thủ của Bàng Thống và Bao đại nhân canh giữ ở cửa động, những người khác đều xuống dưới xem náo nhiệt.
Uông Dương từng có kinh nghiệm lần mò địa huyệt, dẫn đầu đi trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo phía sau, nhóm ám vệ bảo vệ Triệu Trăn và Công Tôn đi giữa, sau cùng là Bạch Cốc vây xem náo nhiệt, Triển Thanh Mang cầm la bàn hàng yêu phục ma, cùng với Triển Thanh Phong không giữ được đệ đệ bị đệ đệ kéo luôn xuống cùng…
Triển phụ thân mặt không chút thay đổi ngáp ngắn ngáp dài, nhiều năm dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy muộn, nên đang không ngừng tự kiên trì thôi miên chính mình.
Bạch Ngọc Đường đồng dạng quen thói ngủ sớm dậy muộn cũng đang ngáp lên ngáp xuống, từ khi tới Khai Phong Phủ, đồng hồ sinh học của Ngũ gia đều dùng để uy miêu.
……………………………
Trong huyệt động trống trải, chỉ một chút âm thanh cũng thực vang dội, mọi người theo bản năng nín thở thu liễm khí tức tiêu trừ tiếng bước chân. May mà mọi người đều có công phu không tệ, riêng 2 người gây cản trở, Triệu Tiểu Trăn được ám vệ bế, tự giác bịt miệng quạ đen. Công Tôn được ám vệ đỡ, cố gắng thở nhẹ nhất có thể, tận lực không lên tiếng.
Mọi người đi rất xa, lúc lên dốc, lúc xuống dốc, mỗi giao lộ đều là ngã tư. May mắn đi xuống không quá nhiều người, ngẫu nhiên đi vào ngõ cụt cũng có thể tìm được đường rút lui, không đến mức lạc đường trong mê cung phức tạp.
Dường như vì muốn thông gió mà có chỗ đào thực mỏng, ngay cả Công Tôn không biết võ công cũng có thể nghe được tiếng người ở trên đỉnh đầu. Có chỗ lại đào rất sâu, đi lại nhiều sẽ thấy khó thở, ngay cả đuốc cũng không thể cháy nổi. Uông Dương và Triển Chiêu đi đầu cẩn thận quan sát dấu vết, Bạch Ngọc Đường đứng giơ đuốc đề phòng, Uông Dương và Triển Chiêu dường như có chút suy nghĩ khác nhau.
Uông Dương nhíu mày thấp giọng nói: “Rất kỳ quái, dấu vết rõ rệt như vậy, chứng tỏ đối phương không hề làm bất cứ hành động che giấu nào, phía trước liệu có trá hay không?” Uông Dương là tướng quân gánh vác sinh mệnh của hơn mười vạn tướng sĩ biết rõ nếu liều lĩnh xúc động sẽ nhận hậu quả đáng sợ, mỗi khi gặp được vấn đề nào khó giải đều sẽ cân nhắc suy nghĩ trước sau rồi mới ra quyết định.
Triển Chiêu tuy rằng làm quan lớn, nhưng bản chất vẫn là người giang hồ khoái ý ân cừu, tài cao gan lớn, hào khí ngút trời, trên người Triển Chiêu tràn ngập khí phách địch làm được ta cũng làm được: “Suy tính được mất khó tránh khỏi sẽ mất cơ hội, không bằng các ngươi đứng chờ ở đây, ta qua đó trước xem xem.”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Ta cũng đi.”
Bạch Cốc tựa tiếu phi tiếu: “Ta cũng đi.”
Triển Thanh Mang khô khốc nói: “Ta cũng đi!”
Triệu Tiểu Trăn cũng theo sát: “Ta cũng đi!”
Mọi người tạm dừng trong nháy mắt, rồi đồng thời quay đầu trừng Triệu Trăn – “Không cho ngươi đi!”
Triệu Trăn bĩu môi, răng trắng sáng cắn cắn cổ tay áo được thêu thùa tinh mỹ — đám đại nhân thối đều xa lánh ta!
Mọi người còn chưa bàn bạc ra kết quả, bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng vang lớn, giống như bình rượu bị đập nát. Sau đó lại truyền tới tiếng đồ vật nặng rơi xuống, còn có tiếng khóc đứt quãng, tiếng chửi rủa hỗn loạn không minh bạch, sau đó là tiếng đồ sứ liên tục bị đập vỡ.
Nghe lực đạo này không giống như vô tình rơi vỡ mà là cố ý đập.
Mọi người chưa biết nơi này là nơi nào, sợ sẽ bị địch nhân phát hiện đành phải tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa. Mọi người quẹo vào một ngã rẽ, rốt cuộc lại nhìn thấy một đoạn đường có đốt đuốc sáng, Triệu Tiểu Trăn nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lúc vào động cũng có đuốc sáng, có phải sắp tới cửa ra không?”
Dường như để chứng minh suy đoán của Triệu Tiểu Trăn mà phía trước cách đó không xa ân ẩn sáng rỡ hơn.
Xem ra đó chính là cửa ra!
Mọi người giống như chuột chũi chui rúc nửa ngày, nhìn thấy cửa ra tự nhiên có chút kích động.
Lúc này bỗng nhiên nghe được tiếng cười lạnh phát ra từ trên đỉnh đầu: “Phế vật! còn giữ ngươi làm gì!”
Triển Chiêu sửng sốt, giọng nói này rất quen thuộc, là Lý Giai Hào, chẳng lẽ bên trên là Lâm Giang lâu?
Triệu Tiểu Trăn cũng ngây ngốc, Lâm Giang lâu ở phố bắc, chỉ nhớ lúc đầu đi về hướng đông rất xa, bảy rẽ tám quẹo liền không phân được đông tây nam bắc, bất tri bất giác cư nhiên đi tới tận phố Bắc, này cũng đủ xa. Triệu Tiểu Trăn cảm quan phương hướng trên mặt đất bình thường, ở dưới đất càng mù tịt. Kiếp trước còn chưa từng đi một mình vào các trung tâm thương mại, từ dưới tầng ngầm gửi xe đi lên còn đi nhầm cửa.
Triển Chiêu vốn không định đi, đến khi nghe được tiếng Lý Giai Hào lại càng không muốn đi.
Triển Chiêu ngẫu nhiên đầu óc trống rỗng, còn lại đa số thời gian đều là khôn khéo, đặc biệt là khi đề cập tới ‘chân tướng’. Triển Chiêu thích tới Lâm Giang lâu cọ cơm, gần đây có nhiều chuyện cố ý vô tình ngăn cản không thể đi, đại ca tuy rằng không thích Lý Giai Hào, trước đây cũng chỉ là ngoài miệng nói hai câu, nhưng gần đây bắt đầu ngăn cản mãnh liệt không cho phép lại gần Lý Giai Hào. Cộng thêm vụ án có nhiều manh mối đều tập trung chỉ hướng Lý Giai Hào, bây giờ cửa mật đạo cũng mở ở dưới chân Lâm Giang lâu…
“Ha.” Triển Chiêu cười lạnh một tiếng.
Trong huyệt động yên tĩnh thình lình vang lên một tiếng cười thật sự rất ghê người.
Triệu Tiểu Trăn theo bản năng rụt cổ, người quen thân với Triển Chiêu đều biết rõ – Triển Chiêu đang tức giận.
Bình thường Triển Chiêu tốt tính, luôn dùng thiện ý lớn nhất để cảm thông với người khác, dù có suy bụng ta ra bụng người cũng lấy lòng khoan dung ra đối xử bình đẳng với người ta. Chỉ có hai loại người Triển Chiêu tuyệt đối không tha thứ, thứ nhất là loại xem mạng người như cỏ rác, thứ hai là kẻ bội bạc. Nếu giết người còn được tha thứ vậy người vô tội bị chết phải nhắm mắt thế nào? Nếu bội bạc còn có thể được khoan dung, vậy loại người vô sỉ khắp thiên hạ sẽ càn rỡ thế nào?!
Lý Giai Hào một lúc phạm luôn vào hai điều tối kỵ, khó trách Triển Chiêu muốn trở mặt.
Chỉ khi Triển Chiêu phát giận mới có thể nhìn thấy Triển nhị thiếu lộ ra phong thái ngang ngược rất ít khi toát ra.
Triển Chiêu tức giận, bước nhanh về phía trước, phất tay tạo một đạo kình phong phá vỡ tấm ván gỗ làm cửa che chắn. Tấm ván gỗ vốn là một cơ quan tinh vi, nhưng lúc này Triển nhị thiếu đang nổi điên, ai quản nó là cơ quan gì, dám chặn đường nhất định bị hủy!
╰(*°▽°*)╯ Đồng đội trong địa đạo đều sợ ngây người.
Triển nhị thúc chậc lưỡi: “Thật đáng sợ, lần trước Triển Chiêu nổi điên như vậy hình như là khi đám bằng hữu của Triển Huy liên hợp với gian thương dùng một số lượng hàng giả lớn để lừa tiền đại ca nó. Sau đó đám gian thương cùng với đám bằng hữu kia tiếng xấu lan xa, toàn bộ tài sản bị tịch thu quyên góp để tu sửa đê điều.”
Triệu Trăn tỏ vẻ hoài nghi: “Lấy tính cách của sư phụ, như thế hình như hơi nhẹ thì phải?”
Triển nhị thúc gật đầu: “Đương nhiên không chỉ có vậy, hai tên ‘bằng hữu’ kia không phải lần đầu tiên kết phường lừa ‘bằng hữu’, cũng từng có vài ‘bằng hữu’ bị hai tên đó lừa tới táng gia bại sản, nhà tan cửa nát. Tiểu Chiêu cố chấp theo dõi hai tên kia hơn hai tháng, rốt cuộc trong lúc hai tên đó đang lừa một người khác thì bắt quả tang, Tiểu Chiêu giao mọi chứng cứ lấy được cho Bao đại nhân, hai tên đó đã bị phán lưu đày ba ngàn dặm, cả đời này sợ là không bao giờ trở về được. Còn tên gian thương vì cường thưởng dân nữ và giết người, tội càng thêm tội… nay cỏ trên mộ đã mọc dày.”
Mọi người trầm mặc thật lâu: tuy rằng là địch nhân nhưng vẫn nhịn không được mà thắp một cây nến cho Lý Giai Hào.
Triển Chiêu gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên kinh động người của Lâm Giang lâu, mấy tên hỏa kế và đám đầu bếp hùng hùng hổ hổ chạy tới, mọi người chỉ cảm thấy đỉnh đầu một trận ồn ào, rớt xuống thật nhiều tro bụi, sau một lát bỗng nhiên toàn cảnh yên ắng…
Triệu Tiểu Trăn dùng đầu ngón chân suy đoán – chắc đều bị Triển Chiêu điểm huyệt rồi đi.
Dưới huyệt tro bụi quá nhiều, hai phụ tử Bạch gia [vì bạch y thay lời muốn nói] trốn ra đầu tiên, những người còn lại duy trì trật tự xếp hàng rời đi.
Hương vị quen thuộc quả nhiên là Lâm Giang lâu, trên đất nằm la liệt các tráng hán tư thế khác nhau quần áo không chỉnh tề, nhìn ra đều là đầu bếp và hỏa kế Lâm Giang lâu. Nguyên nhân những người này có quần áo không chỉnh tề đại khái đều là vì nửa đêm đang ngủ, bị Triển Chiêu bất ngờ đánh thức không kịp mặc quần áo. Đám hạ nhân đều ngủ chung giường, khó trách đúng lúc cùng nhau chạy tới như vậy, đáng tiếc gặp phải Triểu Miêu Miêu tâm tình khó chịu, coi như các ngươi xui xẻo.
Gian phòng này hẳn là kho hàng trong hậu viện Lâm Giang lâu, khó trách bình thường đều khóa kín, hóa ra là cửa vào mật đạo.
Trong kho hàng có bảy tám cái rương gỗ, Triệu Tiểu Trăn ra hiệu cho ám vệ cạy mở rương gỗ ra – ánh vàng rực rỡ chói lòa tỏa ra, trong thùng tất cả đều là vàng thỏi a!
Trừ cái đó ra, còn có một số là sổ sách và phiếu xuất nhập linh tinh, Triệu Tiểu Trăn dựa theo kết quả trong sổ sách bấm đốt ngón tay tính toán sơ sơ: “Ai nha, tiền bạc lưu động hàng năm của Lâm Giang lâu có thể so với nửa quốc khố của trẫm rồi. Ai nha, làm đầu bếp mà cũng giàu được như vậy, đúng là Ngự trù Lý gia không tầm thường chút nào, trẫm thực muốn đổi nghề ~”
Triển Thanh Phong tự nhiên không nể nang nhân nhượng: “Quốc có quốc pháp, Hoàng thượng muốn làm thế nào thì làm đi.”
Triệu Tiểu Trăn vừa lòng cười ha hả, có được hứa hẹn liền không “ai nha” nữa.
Mọi người tham quan kim khố của Lâm Giang lâu xong, đang định ra ngoài, chỉ thấy một bóng người bay từ trên xuống, bởi vì tư thế không đúng mà dùng mặt tiếp đất. Mọi người kinh ngạc – Lý Giai Hào kiêu ngạo như khổng tước chưa từng chật vật như vậy, mặt mũi bầm dập, trên người đều là dấu chân, vừa chảy máu mũi vừa hộc máu mồm.
Mọi người nghi hoặc, Triển Chiêu làm người phúc hậu, giảng lương tâm, tra án cần chứng cớ, từ trước tới nay không hề lạm dụng hình phạt riêng, cho nên Công Tôn mới yên tâm để một mình Triển Chiêu lên trước. Lúc này Bạch Ngọc Đường bạch y phiêu phiêu từ trên trời hạ xuống, mặt lạnh như sương, mắt hàn như băng, nhấc chân đạp bay Lý Giai Hào…
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ — hóa ra là Bạch Ngọc Đường béo tấu!
Lý Giai Hào cũng thực xui xẻo, Bạch Ngọc Đường bình thường ưa sạch sẽ, đi đường không bước tới chỗ lầy, ngay cả đế giày cũng không vướng bẩn. Cố tình, Ngũ gia hôm nay liều mình bồi con mèo, nhẫn nhịn đi tới đi lui bên trong địa huyệt tối om bẩn thỉu, một khi cơn khiết phích đã bùng nổ đừng trách sát khí ngùn ngụt tỏa ra.
Lý Giai Hào bê bết máu, Bạch Ngọc Đường còn muốn đạp nữa, bị Triển Chiêu ôm tay giữ lại mới tạm dừng.
Mọi người bồn chồn: Không phải vừa rồi là Triển Chiêu nổi giận sao? Sao chỉ trong chớp mắt đã đổi thành Bạch Ngọc Đường bùng nổ vậy?
Lý Giai Hào mặt mày tím xanh xả ra một cái cười lạnh: “Ngươi dám đánh ta?! Ngươi dựa vào cái gì mà dám đánh ta?! Ngươi là cái thá gì?! Ta chỉ là vui – phụt!”
Lý Giai Hào mới nói được một nửa lại bị Bạch Ngọc Đường dùng ‘cách không chưởng’ tát cho một phát, mấy cái răng cửa của Lý Giai Hào bay luôn ra ngoài, triệt để không nói được cái gì nữa.
Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Ta đánh ngươi đấy, thì sao?”
Hết chương 98