[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 10

Tuy Bạch Ngọc Đường đã tính toán thật tốt, nhưng Triển đại tiểu thư thì lại không muốn cảm kích chút nào.

“Anh nói gì, muốn cùng em tách ra? Em không đồng ý.”

Bội Bội chống hông, lúc này đúng là cách xa hình tượng ôn nhu vẫn thấy thường ngày. Nhưng cũng không kỳ lạ, ai kêu Bạch Ngọc Đường vừa đến lại mang theo “kinh hỉ” như vậy chứ.

“Anh không có việc đi đùa với em sao? Đây là việc nghiêm túc, đừng trẻ con nữa.”

Bị Bạch Ngọc Đường la như thế, nhất thời tức giận cũng tiêu tan, cái miệng nhỏ mấp máy, mặt đầy ủy khuất.

“Nhưng vì sao phải tách ra? Em nhiều năm đều ở cùng anh, cũng không dễ dàng gì mới sắp xếp ổn thỏa, anh lại đưa ra yêu cầu như thế.”

Không cách nào đem nguyên nhân chân chính nói cho Bội Bội biết, nếu không nha đầu này chắc chắn sẽ không chịu rời đi.

“Còn không phải là do ông già nhà em sao, nói là muốn anh học thuần thục nghiệp vụ của công ty, thời gian cũng rất sít sao, nên từ giờ anh sẽ đi theo Triển Chiêu học tập, anh còn không phải sợ em chỉ có một mình sinh ra khó chịu sao. Lại nói, nếu anh sớm làm tốt mọi chuyện, sẽ càng sớm ở cùng em. Thời gian này em cứ an tâm ra nước ngoài chơi, cũng giúp anh có thể chuyên tâm làm việc hơn, phải không?”

Bội Bội nghĩ nghĩ, thấy Bạch Ngọc Đường nói cũng rất có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, không nỡ rời khỏi hắn, biểu tình trên mặt cũng do dự không dứt khoát, thật giống cô dâu nhỏ phải chịu ủy khuất.

“Em cũng không buồn phiền đâu, chỉ sợ em không ở anh lại ăn không ngon ngủ không yên.”

“Đừng lo lắng, ông anh của em sẽ lo cho anh. Mỗi ngày anh nhất định sẽ gọi điện thoại cho em, phải rồi, em có thể nhân tiện đi thăm cô bạn chung phòng hồi đại học, gọi người đến, hai người hảo hảo mà gặp mặt tâm sự, quay về đây làm cô dâu là được rồi.”

Nói đến đây, mặt Bội Bội đã đỏ hồng, dùng lực đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường, “Ai muốn làm cô dâu của anh, đáng ghét!”

Nói một hồi, cuối cùng sự tình cũng đã được dàn xếp.

Ngày thứ hai, Bội Bội lên máy bay đi Ý, chạy đến đất nước lãng mạn gặp cô bạn thân Đinh Nguyệt Hoa. Còn Bạch Ngọc Đường, cũng đã thuận lợi dọn đến nhà Triển Chiêu ở khu cao ốc Bán Sơn.

“Trước đây chỉ nhìn sơ qua, không nghĩ đến nhà cậu cũng không tệ nhỉ.” Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, sau đó khinh thường lắc đầu, “Tường chỉ có lớp sơn quét, đèn chân không, rèm chẳng hoa văn cũng chẳng màu sắc. Triển Chiêu a Triển Chiêu, cậu tuy có tiền nhưng thẩm mỹ cũng quá kém đi.”

Triển Chiêu an tĩnh đi theo sau, cũng chẳng thèm nói lời nào đáp lại sự khinh thường của Bạch Ngọc Đường.

Nhà này là của ba mẹ mua cho cậu, nhưng sau khi vào ở, ba mẹ lại đi Mỹ. Với cậu, nơi này thay vì gọi là nhà, chẳng bằng gọi là nơi trú lại, có thể chắn gió chắn mưa là được rồi, không cần thiết phải lắp đặt thêm thiết bị gì.

“Woah, nhà cậu thiết kế cũng kỳ quái quá đó.” Bạch Ngọc Đường cảm khái như vậy cũng không có gì kỳ quái, biệt thự hai tầng mỗi tầng 200 mét vuông, tầng một là phòng ăn, vườn, phòng khách, phòng vệ sinh, phòng ngủ, tầng hai là phòng đọc sách, phòng vệ sinh, phòng ngủ. Mỗi phòng ngủ cũng chiếm hơn 100 mét vuông, kỳ lạ ở chỗ căn biệt thự này chỉ có hai phòng ngủ.

Triển Chiêu đứng ở chỗ Bạch Ngọc Đường không thấy cười cay đắng, căn nhà này vốn chỉ có một mình cậu sống, nếu không phải do không gian quá lớn, cậu càng muốn chỉ có một phòng ngủ. Sau nghĩ lại cũng thôi kệ, lúc ba mẹ trở về cũng có thể ở lại. Nhưng lại không nghĩ đến lúc hai người quay về là do mình sinh bệnh, vừa tỉnh lại gặp mặt một lát hai người lại bận bận rộn rộn lên đường.

Triển Chiêu biết cha vẫn chưa chịu tha thứ cho mình, nghĩ rằng cậu chính là hung thủ giết mẹ ruột, vì thế cậu cũng không muốn cưỡng cầu chút tình phụ tử này.

“Cậu ở trong phòng dưới lầu, tôi ở trên lầu, buổi tối người làm không ở lại qua đêm, nếu có chuyện gì cậu cứ trực tiếp gọi tôi.”

“Được rồi, tôi cũng không phải con nít ba tuổi.” Bạch Ngọc Đường đẹm hành lý thả xuống đất, “Nếu không có chuyện gì tôi muốn ngủ một tí. Cậu không biết chứ đi tiễn người cũng tốn sức lắm.”

Nói xong thì phóng lên cái giường siêu to, thành công làm cho một đống bụi tung bay mù mịt.

“Khụ khụ khụ, chết tiệt, đây là cái gì, khụ khụ.”

Triển Chiêu đứng bên cạnh nhịn cười, “A, tôi quên dọn giường cho cậu, thế này đi, cậu lên phòng tôi tắm, ngủ một giấc, đợi mọi thứ sắp xếp xong tôi sẽ gọi cậu.”

Đối mặt với lời nói “hiền lành” như thế của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không thể nói gì được, từ hành lý lấy ra bộ đồ ngủ thoải mái, cũng không thèm khách khí đi lên phòng Triển Chiêu.

Tắm rửa xong thì nằm trên giường của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm nhận được vị bạc hà nhàn nhạt, trước khi ngủ, còn nói thầm trong lòng, “Tên Triển Chiêu này là đàn ông con trai mà lại dùng nước hoa.”

Ngủ một giấc lúc tỉnh lại cảm giác đã qua mấy tiếng, Bạch Ngọc Đường vừa ngáp vừa xuống lầu. Trên đường ghé qua phòng mình nhòm một cái thì thấy đã được dọn sạch không còn một hạt bụi, đến hành lý mang theo cũng đã được sắp xếp gọn gàng. Còn Triển Chiêu thì ngay lúc đó từ phòng bếp ló đầu ra.

“Tỉnh rồi sao, đợi hai phút nữa là có thể ăn rồi.”

Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, một bàn mỹ thực đã hiện trước mắt.

“Úi chà, nhìn không ra cậu cũng có tay nghề đó chứ. Nếu tiểu thư nhà cậu cũng hiền lành như cậu tôi đã sớm cưới rồi.” 

Nhắc đến chuyện được nuông chiều quá mức của Bội Bội, Bạch Ngọc Đường lại thấy đau đầu. Ban đầu bản thân đơn thuần chỉ là hy vọng sẽ xuất hiện một người có thể hảo hảo mà ở chung với mình. Kết quả Bội Bội ngoài một tấm chân tình với mình thì cái gì cũng không biết làm. Mà Bạch Ngọc Đường hắn cũng là kẻ cái gì cũng không biết làm. Hai người ở chung cũng không tệ, nhưng ngày ngày cứ phải mua mì ăn liền bên ngoài về lót bụng thì cũng có chút phiền muộn. Không ngờ ông anh của cô ấy lại biết nấu ăn.

“Bội Bội từ nhỏ đến lớn được bác cưng chiều, đương nhiên cái gì cũng không biết làm.” Triển Chiêu cười nói.

“Nói như vậy, cậu chẳng phải cũng giống vậy sao, sao cái gì cũng làm được.”

Triển Chiêu sửng sốt, có chút cô đơn, cuối cùng vẫn nhếch nhếch khóe miệng, “Đúng ha.”

Ăn xong bữa cơm Bạch Ngọc Đường hoàn toàn tâm mãn ý túc (*rất mãn nguyện, hài lòng), lần đầu tiên giúp Triển Chiêu thu dọn chén dĩa. Sau khi cùng nhau rửa bát xong thì ngồi ở phòng khách xem phim một lát. Cuối cùng lên phòng đọc sách trên lầu hai với Triển Chiêu xem qua tài liệu, hai người thảo luận đến nửa đêm mới chịu đi ngủ. 

Ở cùng Triển Chiêu, thời gian tựa hồ trôi qua thật nhanh. Lúc Bạch Ngọc Đường nằm trên giường bắt đầu mơ màng mới nhớ ra vẫn chưa gọi điện cho Bội Bội. Mi mắt nhíu lại, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau lúc thức dậy, Triển Chiêu đã chuẩn bị tốt cho hắn ly sữa, thấy hắn đi tới thì nói một câu “Chào buổi sáng”, mắt lại dán tiếp vào tờ báo đang cầm.

Đối với cách sống tuân thủ tuyệt đối quy luật sinh học của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ngoài bội phục cũng không thể làm gì khác, nhưng với sự phục vụ đưa đến trước mắt thế này, đương nhiên rất nguyện ý nhận lấy. Đang nhai từng miếng lớn bánh mì thì nghe thấy Triển Chiêu nói.

“Hôm qua quên gọi điện cho Bội Bội.”

Nhìn Triển Chiêu, thấy cậu vẫn đang dán mắt vào tờ báo, nếu không phải hiện tai phòng khách chỉ có hai người, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng người trước mắt vừa mở miệng.

“A, đúng a, sao cậu biết?”

Triển Chiêu ngẩng đầu, bộ dạng vừa rửa mặt trông có chút biếng nhác, “”Hôm qua nói chuyện điện thoại với Bội Bội, con bé cứ nhắc đến cậu. Tôi nói với nó cậu làm việc đến khuya, bảo nó không cần đợi cậu.”

“Ờ, ờ.” Đáp lời bằng hai chữ ờ liên tiếp, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu “Cám ơn.”

“Không cần khách khí.”

“……”

“Tôi không để tâm đến việc cậu ăn chậm, nhưng chúng ta sắp trễ giờ rồi.”

“Khụ khụ.”
Bình Luận (0)
Comment