[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 29

Kế hoạch của Bạch Ngọc Đường tiến hành rất thuận lợi, Đinh lão quả nhiên như sở liệu của hắn, cực kỳ có hứng thú với vùng đất mới khai phá này, bị Bạch Cẩm Đường ở một bên châm dầu vào lửa, đã sớm không thể nhịn. Cũng không cần cân nhắc, lập tức gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Điền Chí của Tân Vũ. Đối phương một ngày sau mới trả lời yêu cầu của ông, hạng mục đầu tư khai phá vốn của hai công ty, nay thành ba nhà đầu tư.

Mà Triển Chiêu bên này, sau khi nghe được tin tức thực sự rất kinh hãi.

Cậu biết Tân Vũ trước đây sớm có tiếp xúc với Đinh lão, nhưng bị cự tuyệt, hiện tại Đinh thị lại đổi ý, tuyệt đối không chỉ đơn giản là vì đỏ mắt (*nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng).

Huống hồ, theo kế hoạch của cậu, Đinh thị căn bản không thể xuất hiện, điều này sẽ thêm khó khăn cho hành động của cậu.

Rất có thể là Bạch thị bên kia có động tĩnh gì.

Rất nhanh cậu đã biết được Bạch Ngọc Đường có chủ ý gì.

Đinh thị tuy cùng bọn họ ký kết hiệp định, nhưng do ngân hàng chậm chạp cho vay, tiến độ công trình cũng bị kéo lại.

Bạch thị muốn tranh thủ thời gian sao?

Triển Chiêu nhìn đống tài liệu phân tích to oạch trước mắt, vấn đề này tuyệt đối không đơn giản.

Kéo dài thời gian dường như là phương pháp tốt nhất hiện nay nên làm, nhưng làm như vậy, những nhân tố không xác định được thành ra quá nhiều.

Giá cổ phiếu thị trường hiện này lại không ổn định, Triển Chiêu có chút lo lắng.

Số người chơi cổ phiếu hiện nay quá nhiều, đặc biệt là những chuyên gia hàng đầu có tiếng càng ngày càng mua vào nhiều, tin tốt thời gian gần đây về sự phát triển của Bạch thị lại nói hơi quá mức so với hiện thực, thời gian ngắn còn có thể cầm cự, nhưng chỉ cần một biến động nhỏ, rất có thể sẽ kéo theo cơn sóng bán đổ bán tháo cổ phiếu. Lão già Dịch Trung kia chính là điển hình của kẻ nhát gan và quá cẩn thận, rất dễ rơi vào tròng của Triệu Tước.

Bạch Ngọc Đường, vì sao cậu lại đẩy Triển thị vào con đường khó đi nhất này chứ.

Xem ra hiện tại cậu dù muốn lui cũng lui không được rồi, cùng Tân Vũ hợp tác lâu như vậy, người này một chút động tĩnh cũng không có, những điều kiện ngầm đều do Tân Vũ thực hiện. Triệu Tước này, tuyệt đối không đơn giản.

Cậu đi bước này, chính là chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.

Chỉ hy vọng Bạch Ngọc Đường có thể hiểu được.

Ai, Triển Chiêu có chút chán nản ngồi xuống, hôm qua lại đi bệnh viện thăm Bội Bội, đứa nhỏ này đã bắt đầu chịu ăn một ít, nhưng nhìn ai ánh mắt cũng đều vô thần, mỗi ngày đều chỉ cầm điện thoại nhìn màn hình.

Triển Chiêu biết cô là đang chờ Bạch Ngọc Đường liên lạc.

Nhưng cậu biết Bạch Ngọc Đường không có khả năng sẽ gọi điện hay nhắn tin, cậu cũng hiểu khổ tâm của hắn, chỉ là đau lòng cho đứa em gái này. Còn có, cảm nhận được tội ác của bản thân.

Nếu Bội Bội biết, cậu là kẻ gián tiếp khiến cô mất đi bạn trai, không biết tâm tình sẽ thế nào, cậu đúng thật là kẻ làm anh thất bại.

Trái lại, cái tên theo đuổi Hứa Phục Sinh này lại rất có tinh thần chấp nhất.

Thành thật mà nói, Triển Chiêu từ đó đến giờ không hề biết Bội Bội và Hứa Phục Sinh có quen biết, nghe nói bọn họ ở nước ngoài biết nhau, duyên phận cũng thật khéo, nhưng thời gian quen biết không dài, cậu nhóc đó lại đối Bội Bội hết lòng hết dạ như vậy.

Cũng may cậu hiểu rất rõ Tiểu Sinh là người thế nào, nếu không sẽ rất lo lắng.

Trong tư tâm, thậm chí hy vọng Bội Bội sẽ đem lực chú ý chuyển sang Tiểu Sinh, như vậy, cảm giác tội ác của cậu cũng sẽ không lớn như vậy, và thậm chí, cậu và Bạch Ngọc Đường, cũng sẽ có khả năng bên nhau.

Triển Chiêu vỗ vỗ trán mình, sao lại nghĩ đến việc hồ đồ như thế chứ.

Hiện nay việc cậu cần giải quyết nhất là chuyện của Đinh gia.

“Reng reng reng” Chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya thế này nghe đặc biệt chói tai.

Triển Chiêu cầm điện thoại lên nhìn, sắc mặt tối sầm.

“A lô, Nguyệt Hoa, về lúc nào vậy?”

“Ừ, được, lúc nào cũng được.”

“Được, ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Triển Chiêu đứng dậy nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Nguyệt Hoa lúc này gọi điện cũng không thể nói là chuyện xấu, chỉ là cậu không xác định được làm như vậy liệu có mất đi sự tín nhiệm của người bạn tốt từ nhỏ này không. Nguyệt Hoa là cô gái tốt, hy vọng cuối cùng cô sẽ không trách cậu.

Đinh Nguyệt Hoa là con gái duy nhất suốt ba đời của Đinh gia, từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, đừng nói hai ông anh xem cô như bảo bối, đến Triển Chiêu cậu từ nhỏ đã được cha giáo dục phải yêu thương bảo vệ cô em này.

Vì vậy từ đó đến giờ cậu đều xem Đinh Nguyệt Hoa như em gái, nhưng có vẻ trưởng bối hai nhà lại không nghĩ vậy.

Lúc Triển Chiêu vừa 16 tuổi, phụ mẫu nhà họ Đinh đã có lòng đem con gái bảo bối vừa 12 tuổi của mình giao cho cậu. Cũng may Đinh gia gia cực kỳ cưng chiều bảo bối này, nói rằng việc hôn nhân nhất định phải do cháu gái làm chủ, cậu nhờ thế mới chưa trở thành anh chồng nhỏ của cô bé.

Ai ngờ lớn lên Đinh Nguyệt Hoa lại không xem cậu là anh trai, việc này lúc nghe hai anh em Đinh gia nói chuyện phiếm mới tình cờ nghe được.

Vì vậy Đinh gia làm chủ muốn hai người cùng một chỗ, cha cậu cũng không có ý kiến, bác cậu nghe xong cũng rất vui mừng. Mà cậu, lúc đấy còn chưa dính vào Bạch Ngọc Đường, cư nhiên cứ mơ hồ mà đáp ứng, trong lòng nghĩ Đinh Nguyệt Hoa dù sao cũng là cô gái cậu quen thuộc nhất từ nhỏ đến lớn.

Nhưng hiện giờ xem tình hình Bội Bội, lại cảm thấy hối hận, nếu không yêu cô ấy, sao có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy.

Như vậy chẳng phải thành hại người ta sao.

Huống hồ, hiện nay lại còn có chuyện của Đinh gia.

Lần này Đinh gia xác định là muốn nhảy vào đống bùn này, người duy nhất cậu có thể dùng, chỉ có Nguyệt Hoa.

Địa điểm hẹn ăn cơm là một nhà hàng Nguyệt Hoa thích nhất, lúc Triển Chiêu đúng giờ đến nơi, Nguyệt Hoa đã ngoan ngoãn ở bên trong chờ cậu.

Cũng đã lâu rồi không gặp, bề ngoài vẫn đơn sơ không chải chuốt, không giống khí chất đại gia khuê các của Bội Bội, trái lại có loại xinh đẹp khả ái của cô gái nhà bên.

Tiểu nha đầu cũng đã thấy cậu, hướng cậu vẫy tay thật hào hứng, “Chiêu ca, ở bên này.”

Triển Chiêu khẽ cười đi qua.

“Về sao không báo một tiếng, anh đi đón.”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, “Em nghe mấy anh nói anh gần đây bận muốn chết, hơn nữa lại thêm chuyện của Bội Bội.”

Nguyệt Hoa nhướng người lên, trên khuôn mặt nho nhỏ là biểu tình căng thẳng, “Chị Bội Bội không có việc gì chứ? Hôm nay em vừa gặp tên Bạch Ngọc Đường kia. Anh ta đúng là không có mắt mà.”

Triển Chiêu sửng sốt một lát, “Không có việc gì.”

“Vậy em đợi một thời gian sẽ đi thăm chị ấy, đúng rồi Chiêu ca, em mang rất nhiều đồ chơi từ Ý về cho anh nè.”

Đinh Nguyệt Hoa từ túi xách lấy ra một cái mặt nạ hoa lệ, đưa đến trước mặt Triển Chiêu như đang hiến bảo vật, “Cái này ở Ý đang rất nổi đó nha, anh mang vào nhất định rất đẹp.”

Triển Chiêu nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

“Sao vậy, anh không thích sao?” Nhìn Triển Chiêu cất đồ đi, Đinh Nguyệt Hoa cong môi ra vẻ bất mãn.

“Không phải, rất đẹp.”

“Vậy em muốn anh mang vào cho em xem.”

Đinh Nguyệt Hoa kiểu này chính là đang muốn chơi xấu. Triển Chiêu hết cách, đành đem mặt nạ đeo lên mặt, Đinh Nguyệt Hoa quả nhiên vỗ tay cười khúc khích, “Em đã nói mà, Chiêu ca mang vào còn đẹp hơn người mẫu.”

Triển Chiêu cười cười, “Đừng đùa nữa, về rồi thì về nhà đi, hai ông anh của em đều gọi điện thoại tìm em kìa.”

“Ai da, đang ăn ngon lành anh nhắc đến hai người họ làm chi, lúc nào cũng chỉ biết quản lý em, lải nhải dài dòng còn hơn mẹ.”

Triển Chiêu lắc đầu, thay Đinh Nguyệt Hoa gọi món su kem yêu thích của cô, “Muốn thêm mứt dâu không?”

Đinh Nguyệt Hoa giơ tay nhéo nhéo cánh tay mình, lắc đầu, “Không cần, ăn nữa sẽ mập.”

Cô hình dạng như thế mập ở đâu chứ, Triển Chiêu tự làm chủ gọi thêm cho cô mấy món bánh ngọt, trong ngữ khí có chút cưng chiều, “Em đừng ngược đãi bản thân, Bội Bội cũng không ốm như em, thế mà trước giờ cũng chưa từng nói giảm cân.”

Đinh Nguyệt Hoa nghe lời này, mặt ửng đỏ, “Nhưng người ta muốn làm cô dâu mà, tân nương phải xinh đẹp mới dễ nhìn.”

Chiếc thìa trong tay Triển Chiêu lạch cạch rớt xuống tách.

“Chiêu ca, cẩn thận đừng để bị bỏng.”

Vừa nói vừa lấy khăn giấy thay cậu lau vệt nước trên người.

Triển Chiêu có chút xấu hổ tránh khỏi, “Anh tự mình làm được rồi.”

Nguyệt Hoa khó hiểu nhìn cậu, “Chiêu ca anh làm sao vậy, có chuyện gì sao?”

Triển Chiêu dừng một chút, “Nguyệt Hoa, lần này anh đến, là muốn nói với em một chút hôn sự của chúng ta. Anh lúc đó là quá xung động, anh cảm thấy chúng ta không thích hợp ở cùng một chỗ.”

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, sau đó bĩu bĩu môi, hình dạng như sắp khóc, “Chiêu ca, anh thích cô gái khác rồi sao? Em đã biết trước em đi Ý, thế nào anh cũng bị người khác cướp mất.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không phải, chỉ là chúng ta cùng lớn, anh đối với em, không có… loại cảm giác đó.”

“Em không quan tâm.” Đinh Nguyệt Hoa nắm lấy tay Triển Chiêu, “Anh cũng không có thích cô gái nào khác phải không? Chúng ta từ nhỏ đến lớn là thân thiết nhất, anh không thể không cần em.”

“Anh…”

“Em biết anh hiện tại chưa nghĩ rõ ràng, em không gấp gáp muốn đáp án đâu, anh cứ nghĩ cho tốt rồi nói, được không?”

“Nguyệt Hoa, anh…”

“Ai da, Chiêu ca, em còn có việc gấp, đi trước đây, gặp lại sau nha.”

Nhìn Đinh Nguyệt Hoa vội vã rời đi, Triển Chiêu ngoại trừ bất đắc dĩ cũng không thể làm gì khác, cô nhóc Nguyệt Hoa này, phải nói làm sao đây.

Cà phê trên tay đã lạnh, Triển Chiêu uống một hớp, tính tiền, đi ra ngoài.

Ánh mặt trời từ kẽ lá chiếu xuống thành vệt loang lổ, sáng đến lóa mắt, nhưng Triển Chiêu vẫn thấy rất rõ ràng, bên ngoài quán cách đó không xa, là Bạch Ngọc Đường đang đứng trong bóng râm, ánh mắt có chút băng lãnh.
Bình Luận (0)
Comment