[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 48

Tranh thủ lúc Triển Chiêu đang thở dốc, Liêu Kỳ Phàm đưa miếng sắt bên người cho Hứa Phục Sinh.

Hiện giờ, anh và Triển Chiêu đều không thể động đậy, chỉ có thể dựa vào cậu ta.

Hứa Phục Sinh dùng hết sức để không bị thương đến Bội Bội, từ từ đem dây thừng nới lỏng.

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng còi xe lửa.

“Tiêu rồi.” Liêu Kỳ Phàm mở to mắt, “Nơi đây không phải Liêu gia.”

Giải thích rất dễ, Liêu gia gia nghiệp lớn, không thể keo kiệt đến mức mua nhà quanh đường ray xe lửa.

Huống hồ Liêu Kỳ Phàm ở trong nhà hơn 20 năm, từ đó đến giờ chưa từng nghe qua âm thanh này.

Vì vậy trong này căn bản không phải Liêu gia, nhiều nhất, là nơi có bố trí giống tầng hầm của Liêu gia.

Như vậy, tin tức họ chuyển cho Triệu Trinh là sai lầm.

Mà Triệu Tước, tựa hồ rất vui vẻ khi thấy sai lầm này, bằng không lão sẽ không tốn nhiều sức như vậy để khiến bọn họ nhận sai.

Triển Chiêu cũng nghĩ như anh ta, “Bọn họ gặp nguy hiểm.”

Triệu Tước đem người đưa đến Liêu gia, khẳng định có âm mưu.

“Lạch cạch.” Dây thừng bị giải khai, Hứa Phục Sinh cẩn thận chay lại bên cạnh Triển Chiêu, “Anh, không sao chứ?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Tiểu Sinh, trở lại chỗ cũ đi.”

Nói rồi trao đổi ánh mắt với Liêu Kỳ Phàm.

Liêu Kỳ Phàm gật đầu, bắt đầu la to, “Có người không, xảy ra chuyện rồi, nhanh đến đây.”

Hứa Phục Sinh gấp rút quay lại vị trí cũ.

Cửa “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, một cái đầu đưa vào, là Liêu Kỳ Giai.

Liêu Kỳ Phàm và Triển Chiêu thở ra một hơi, lúc này, Triệu Tước chắc đang vội vã chạy tới Liêu gia. Mà Liêu Kỳ Giai này, dễ xử lý hơn.

“Triển đại ca, anh không có việc gì chứ?” Liêu Kỳ Giai vừa nãy bị Triệu Tước lôi ra ngoài, khó khăn lắm mới có cơ hội vào đây, vừa chạy đến cửa thì nghe tiếng kêu cứu của anh hai nhà cô. Chợt nhớ đến bộ dạng của Triệu Tước khi nãy, trong lòng hoảng sợ.

Kết quả vừa mở cửa đã thấy Triển Chiêu thê thảm chật vật nằm trước mặt mình, chân mềm nhũn xém chút té ngã.

“Đừng ngây người ra đó, nhanh tìm bác sĩ đến, Triển Chiêu cái kiểu này không trụ được lâu.”

Kì thực Liêu Kỳ Giai hận không thể ngay lập tức đem Triển Chiêu đến nơi an toàn, nhưng vừa nghe người đang nói là ông anh cực kỳ đáng ghét nhà mình, trong lòng cảm thấy không tự nhiên.

“Không được, ai biết anh lại muốn đùa cái gì?”

Liêu Kỳ Phàm thở dài, “Thế này được không, cô gọi điện thoại cho cậu bạn học y của cô đi, cậu ta luôn đeo đuổi cô, không có giao tình gì với tôi, vậy cô an tâm rồi chứ.”

Thấy Liêu Kỳ Giai còn có điểm hoài nghi, gấp gáp thêm một câu, “Triển Chiêu thế này rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, cô đừng để mình hối hận.”

Liêu Kỳ Giai hung hăng giậm chân, bắt đầu gọi điện thoại, nhưng không gọi cho cậu bạn mà Liêu Kỳ Phàm nói, cô không tin bất cứ điều gì Liêu Kỳ Phàm nói.

Nhưng bất quá cô cũng theo ý ông anh hai, gọi cho một vị bác sĩ rất thân, là người luôn được anh hai an bài bên người.

“Trong này có người bị thương, bị pháo nổ thương ở ngực, rất nhiều, đúng, đúng.” Liêu Kỳ Giai ngừng một lát, “Đây là tầng hầm tòa nhà số 26 khu công nghiệp Lưu Sơn, anh nhanh một chút.”

Liêu Kỳ Phàm gật đầu, Hứa Phục Sinh không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau Liêu Kỳ Giai, nhảy lên, một tay chặt tới đem người đánh hôn mê.

“Nhanh gọi điện thoại cho Ngọc Đường, không thể đi Liêu gia.”

Hứa Phục Sinh gật đầu, gấp gáp gọi điện, thử mấy lần lại lắc đầu, “Điện thoại không gọi được, điện thoại này cần mật mã.”

———————————–

Bạch Ngọc Đường chạy xe đến trước khu nhà của Liêu gia, anh hai Bạch Cẩm Đường của hắn ngồi bên cạnh, mà ở phía trước không tới một ngàn mét, là xe của Triệu Trinh.

Hắn biết Triển Chiêu căn bản không ở Liêu gia, căn cứ bản đồ hồng ngoại Triệu Trinh chụp được tại Liêu gia, ngoại trừ Triệu Tước và mấy tên đàn em của lão, căn bản không có người khác, đến cả người làm cũng không có.

Nhưng hắn không thể không đi, không đi, Triển Chiêu bọn họ nhất định sẽ chết.

Vừa nghĩ đến từ này, Bạch Ngọc Đường chỉ hận chính mình lúc trước không đủ tàn nhẫn, để Triệu Tước chạy thoát.

“Reng reng.” Điện thoại reo lên, Bạch Ngọc Đường hung hăng nắm chặt.

“A lô.”

“Mày ở đâu?”

“Trên đường.”

“A a, Triệu Trinh đã đến rồi, nhớ kỹ, tao muốn một chân một tay của nó, nếu không làm được, tao lấy từ người nam nhân của mày.”

Điện thoại bị cúp cái “cạch”. Bạch Cẩm Đường nhăn mày, từ máy tính bảo hộ tín hiệu gửi tin nhắn cho Triệu Trinh.

“Có tình hình gì không?”

“Triệu Tước trong hai giờ này đã gọi đến cho cùng một số điện thoại, chúng tôi đang xác định khu vực.”

“Có tin tức lập tức báo cho chúng tôi.”

“Sao rồi?” Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Cẩm Đường.

“Có manh mối, chúng ta chạy chậm lại.”

“Ừm.”

Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh không phải không nghĩ tới Triệu Tước sẽ đùa cái trò gì, với tính cách âm trầm của lão, sợ rằng không chỉ bọn họ, Triển Chiêu bên kia cũng sẽ không buông tha. Hắn tuyệt đối không thể để quyền chủ động rơi vào tay Triệu Tước. Bằng không căn bản không có cửa thắng.

“Tìm thấy rồi.”

Trên máy tính truyền đến tin tức khiến hai người kích động.

“Ở khu công nghiệp Lưu Sơn.”

“Anh hai, chúng ta lập tức đi cứu người.”

Bạch Ngọc Đường làm động tác muốn quay đầu xe, trên máy tính lại truyền đến tin ngắn, “Không cần quay đầu xe, chúng ta vừa đi qua khu vực có địa lôi. Trước tiên bắt Triệu Tước, triệt tiêu địa lôi, hiện tại không qua được.”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường trở nên âm trầm, “Tiếp tục đi.”

Triệu Tước làm thế này, đã định chủ ý không để bọn họ rời khỏi đây. Chỉ là kẻ này quá mức thù dai, nếu lúc bọn họ đi vào lão cho địa lôi phát nổ, bọn họ đều sẽ chết. Nhưng lão luôn muốn nhìn Triệu Trinh và hắn chết trong vòng vây của lão. Tuy cho bọn họ cơ hội, nhưng không cần sợ bọn họ không lưu tình.

“Triệu Trinh, trước tiên làm nhiễu sóng tín hiệu điện thoại của Triệu Tước, Triển Chiêu bên kia có nguy hiểm.”

Người đầu dây bên kia ngừng một lát, trả lời “Nỗ lực.”

Xe gia tăng tốc độ tiến đến Liêu gia, đuổi theo xe Triệu Trinh đằng trước. Sau đó cùng xe của anh ta đỗ lại trước cửa Liêu gia.

Hai người đều đi ra.

“Ha ha, Bạch Ngọc Đường, tao không phải đã nói muốn một chân một tay của Triệu Trinh rồi sao, hay là mày muốn nhìn thấy Triển Chiêu thiếu một chân một tay?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói với Triệu Trinh, “Đưa tay ra.”

Triệu Trinh rất phối hợp đưa hai tay ra.

“Ông muốn bên trái hay bên phải?” Hắn hỏi Triệu Tước.

“Bên trái.”

“Pằng.” Một tiếng súng vang lên.

Triệu Trinh run rẩy một chút, máu trên cánh tay tuôn ra, nhưng anh chỉ cắn chặt răng, không la một tiếng.

“A a, thú vị lắm.” Triệu Tước cười, “Bây giờ Triệu Trinh mày lại đây, bắn tay trái Bạch Ngọc Đường.”

Đôi mày Bạch Ngọc Đường vô thức nhăn lại, không ngờ lão già hồ ly này lại chu đáo như vậy.

Người được phái đi cứu người đã lên đường, nhưng hiện tại tín hiệu bên này vẫn chưa hoàn toàn bị làm nhiễu, đến lúc đó tuy Triệu Tước chết, đàn em của lão chỉ cần một cú điện thoại có thể khiến Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm bị tổn thương, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Vì vậy, hắn không nói một câu, thản nhiên đưa tay trái ra.

Triệu Trinh cũng không do dự nổ súng.

Bạch Ngọc Đường rên một tiếng xém nữa ngã xuống, phát súng này đánh một cú đánh lên thân thể.

“A a, chúng mày lúc đó hại tao thế nào, hôm nay tao muốn cho chúng mày nếm thử sự thống khổ khi người thân ái nhất chết trước mắt.”

Triệu Trinh và Bạch Ngọc Đường muốn tiến lên trước, nhưng bảo tiêu của Triệu Tước đã ngăn lại.

“Triệu Tước, ông dám động đến họ.”

“A, sao không dám!”

Triệu Tước cười mỉa mai bắt đầu gọi điện thoại, thần kinh Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh đều buộc chặt.

Nhưng lúc bọn họ bắt được tia hoang mang khó nhận ra trên mặt Triệu Tước, đã bắt đầu hành động.

Lúc Triệu Trinh và Bạch Ngọc Đường đem súng chỉa vào Triệu Tước, bảo tiêu của lão căn bản không hề động đậy.

Vì trên đầu mỗi người bọn chúng đều có một cây súng chỉa vào. Hai người đứng gần Triệu Tước nhất, là do Triệu Trinh trăm phương ngàn kế an bài bên cạnh lão trước giờ.

“Hừ, chúng mày mà nổ súng, vậy đợi nhặt xác Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm đi.”

“A, phải không?” Bạch Ngọc Đường bóp cò, sau đó là một tiếng súng nổ, điện thoại trong tay Triệu Tước cũng như tay lão, đều bị bắn nát.

“A, a, a, Bạch Ngọc Đường, a.”

“Đúng rồi, tôi quên ông còn có người núp trong bóng tối.”

“Pằng.” Sau lưng truyền đến tiếng súng, một bóng đen từ mái nhà rơi xuống, Bạch Cẩm Đường thổi thổi khói bay ra từ đầu cây súng đang cầm, “Đừng quên còn có tôi.”

Ánh mắt Triệu Tước lúc này mới chính thức trở nên hoảng sợ.

“Chú à, để chú sống nhiều năm vậy rồi, chú cũng nên đi gặp mặt cha tôi rồi đó.”

Một súng xuyên não.

Triệu Tước mang theo ánh mắt không cam tâm từ từ ngã xuống.

Bạch Ngọc Đường đem súng hướng vào mấy tên bảo tiêu đang bị giữ chặt, “Đi, nói chúng tao đường ra, cho chúng mày một con đường sống.”

Bạch Cẩm Đường từ từ đứng lên, “Ngọc Đường, anh và Triệu Trinh đi được rồi, tay của cậu, trước tiên đến bệnh viện đi.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, xé miếng vải trắng dưới tay băng bó qua loa, “Miêu Nhi vẫn đang chờ em.”

———————————————

“Điện thoại này cần mật mã.”

Lời Hứa Phục Sinh khiến mọi người chán nản.

“Chúng ta nhất định phải ra ngoài.” Liêu Kỳ Phàm yếu ớt chỉ vào lỗ thông gió duy nhất trong phòng, “Mở nó ra.”

Khung sắt bị gỡ ra, nhưng lỗ thông gió nhỏ hẹp khiến Hứa Phục Sinh khựng lại khó xử.

“Anh hai, em đỡ anh qua.” Bội Bội cẩn thận ôm Triển Chiêu dậy.

“Đừng động vào cậu ấy.” Liêu Kỳ Phàm mở miệng, “Hai người các cậu đi trước đi, ra ngoài rồi thì gọi điện cho bọn họ.”

“Không thể để các anh ở trong này.” Bội Bội lắc đầu, “Muốn đi thì cùng đi.”

Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm hiện giờ toàn thân đều là thương, muốn động một chút cũng không được, muốn từ cái ống nhỏ hẹp này đi ra, căn bản không có khả năng.

“Bội Bội, nghe anh nói, Ngọc Đường, nguy hiểm, em đi cứu cậu ấy. Nhanh lên, đừng phí thời gian.”

Bội Bội còn muốn giãy dụa tiếp, nhưng bị Hứa Phục Sinh từ đằng sau ôm lấy, đẩy vào trong ống.

“Bội Bội, đừng làm anh hai lo lắng, chúng ta đi cứu Bạch Ngọc Đường.”

Đợi hai người đều đi rồi, Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm dùng hết sức đem nắp ống đậy lại, thở hổn hển nhìn đối phương cười.

“Lần này cám ơn anh, anh giúp tôi rất nhiều.”

Liêu Kỳ Phàm lắc đầu, “Có thể thoát ra được đi rồi nói.”

“Ừ.”

Một căn phòng dưới tần hầm kín mít, một nữ nhân đang hôn mê, hai nam nhân bị thương nghiêm trọng mất sức, từ từ nghênh đón màn đêm buông xuống.

Lúc xe Bạch Ngọc Đường đi được nửa đường, vừa khéo thấy Hứa Phục Sinh và Bội Bội lảo đa lảo đảo từ khe núi lăn xuống.

“Ngọc Đường, nhanh lên cứu anh hai, nhanh lên, còn có Liêu Kỳ Phàm, hai người bị thương rồi, rất nghiêm trọng, nhanh lên.”

Ba nam nhân trên xe mặt nhanh chuyển thành tái mét, dùng toàn lực nhấn ga, xe tăng lên tốc độ nhanh nhất, nhưng mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh.

Triển Chiêu, Liêu Kỳ Phàm, hai người nhất định phải cố gắng.

Nhưng trước mắt là cái gì, khói đặc cuồn cuộn từ toà nhà bay ra tán loạn.

“Không.” Xe mất tốc độ trong phút chốc tông thẳng vào tòa nhà.
Bình Luận (0)
Comment