Sở quốc đất cũ, Phú Lăng thành.
Phú Lăng thành là một trong mười lăm tòa thành trì lớn nhỏ của Tương Quận, chiếm lấy dân cư đông đúc. Bên trong có đến 7 vạn dân chúng sinh hoạt, nhưng từ khi Sở Khảo Liệt vương đồng ý giao ra bốn quận theo Việt vương yêu cầu để đổi lấy hòa bình, dân chúng trong đây không ít người đả bỏ đi.
Trong ánh trời chiều một khung xe ngựa chậm rải trên tuyến đường đất rộng lớn, càng lại gần tường thành thấy được hàng ngàn nam tử bị xích sắc trói buộc tay chân đang ra sức khuân vác những tảng đá hay cây gỗ sửa sang lại con đường vào thành.
Phía trước không xa là một cửa thành rộng lớn, tường thành sụp đổ hư hại ở nhiều nơi, dòng người tấp nập qua lại thỉnh thoảng truyền đến ầm vang “ ongong” đinh tai thanh âm từ những khung máy móc trên đường.
“ Ầm” Một tiếng nổ vang dội tại một tường thành phát ra, theo đó bụi mù một mảnh cùng với vô số gạch đá toái vở, đến khi khói bụi tán đi một mảnh tường thành vốn có đả bị nổ sụp đi.
Không chỉ có một mà còn rất nhiều tiếng nổ khác vang vọng to nhỏ khác nhau, từng mảng tường sụp đổ mặt đất cũng có phần rung chuyển đi. Phá thành tháo dở sửa sang lại tuyến đường là công việc trọng điểm của tòa thành này hiện giờ được chú mục.
Cho đến khi khung xe ngựa vào thành tìm được một gian nhà trọ tửu lầu nghỉ ngơi thì sắc trời đả tối, song toàn thành cũng không có nghỉ ngơi như các tòa thành khác, trong đêm vẫn đinh tai nhứt óc những âm thanh vang lên.
Rất nhiều hàng binh di chuyển tiếp tục lao động. Người dân trong thành tụ tập tại nhiều nơi thành từng nhỏm nhỏ ê a thanh âm trong đêm.
Bọn họ thời gian đầu ai nấy đều kinh hoảng sợ hải, nhưng khi có thông cáo dán lên các tường thành cũng khiến bọn họ an tâm đi.
Cho đến ba tháng trôi qua thì những người dân cũng đả làm quen được với những thứ đáng sợ lại lạ mắt xuất hiện ở nơi này.
“ Khách quan là người mới đến nơi này” một tên tiểu nhị bồi bạn đi đến tươi cười, nhìn phía trước một nử tử tuyệt sắc, nử nhân này khiến hắn cũng mê mẫn nhưng mà hắn biết chỉ bằng mình cóc ghẻ còn ăn không được con thiên nga này.
“ Ân” Tú Nương gật đầu, ánh mắt khẻ liếc qua gian tửu lầu người bên trong đều là bình dân bách tính, không có một ai là giang hồ nhân thủ, nhãn châu xoay chuyển rồi nói: “bọn họ là đang đọc lên bộ chữ Việt”
Tên tiểu nhị đi đến đem chiếc khăn trên vai lau đi chiếc bàn sập, cười nói: “đúng vậy nha, vị Việt vương kia thật tài trí, bộ chữ viết thật dể nhớ chỉ đọc mấy lần là có thể hiểu được, trước đây tiểu nhân còn không thể biết được tên mình là gì, bây giờ có thế viết được cả tên lẫn họ rồi”
Tú Nương hiện giờ là Cục Tình Báo đại boss chấp chưởng Thiên Võng tổ chức, cơ quan này là Thiên An giao cho nàng.
Toàn bộ tình báo của Đại Việt đều do nàng chưởng khống cả, là tai mắt phát hiện những mầm họa tiềm tàng giăng một tấm lưới vô hình kiểm soát hết thảy Đại Việt.
Nàng đi đến nơi này chính là bắt đầu thiết lập cứ điểm lẫn bổ sung thủ hạ dưới trướng của mình, quan trọng hơn tìm ra những tên ẩn giấu phía sau gián điệp, có trà trộn vào Đại Việt hay không mà diệt trừ trong trứng nước.
Tú Nương nhìn tên tiểu nhị kính phục không một chút giả tạo, liền dò hỏi: “ khi ta vào thành thấy rất nhiều người bị đuổi đi chửi bới oán trách, không ít quý tộc văn nhân nhã sỉ, rốt cục là chuyện gì?”
Tiểu nhị cười nói: “ đám quý tộc này là phản đối biến pháp của Việt vương, nên bị cưỡng ép rời khỏi nơi này, khách quan có điều không biết vị bệ hạ này là một vị quân vương kỳ lạ nha, thật hiếm có”
“ Ồ, nói một chút” Tú Nương truy hỏi, tay áo lại lấy ra một đồng tiền
Tên tiểu nhị con mắt sang lên, đem tay thu lấy, cười nói: “ tất cả quan lại quý tộc trong thành buộc giao ra khế đất và khế ước bán mình của nô bộc, chỉ được giữ lại một phần ít tài sản, lại đem phân phát cho đám dân chúng ta, chỉ cần ai nguyện ý nhận đất làm ruộng liền được nhận lấy.”
Ngừng một chút y lại nói tiếp: “đáng nói hơn lại đem tiền bạc cướp được phân phát cho chúng ta, lại mở trường dạy chữ, xây dựng các Y Xá khám chữa bệnh cho dân chúng, kể cả hàng binh bị bệnh cũng được chữa trị, ngươi nói hắn có kỳ lạ không? Nhất là còn cho chúng ta chọn lấy người tin tưởng vào triều làm quan, giám sát các quan lại, còn cả nử nhân cũng được vào triều.. thật quái lạ”
Tú Nương gật đầu, nói: “ đây đều là chính sách có lợi cho bách tính, lại chạm đến lợi ích của đám quý tộc quan lại”
Tiểu nhị gật đầu cười đáp: “ đúng vậy nha, không chỉ miễn thu thuế má, lại mở trường dạy miễn phí chữ viết, còn ban họ thị cho chúng ta tự do chọn lấy. Lương thực trong thành phân phát cho người nghèo, những ai không có việc làm được thu nhận vào các xí nghiệp công xưởng được trả lương đều đặn.
Nhà cửa lẫn vụ mùa cũng được những người Sở hàng quân chúng ta thu lấy, thậm chí còn xây nhà cho chúng ta, dạy chúng ta những nghề nghiệp mới, chỉ cần không vi phạm những điều luật khắc ghi trên bia đá, khách quan ngươi nói chúng ta còn hận sao?”
Tú Nương gật đầu, lại nghe bên tai một khách nhân khác trong tửu lầu chen lời: “ cuộc sống bây giờ có gì không tốt, Sở quốc còn tại đám quý tộc quan lại kia ỷ thế hà hiếp nghỉ cách bóc lột chúng ta.”
“ Đúng vậy” Một hán tử to con, diện mục cương trực bồi tiếp: “ Nhưng Việt quốc đây, từ khi chiếm thành chưa từng đồ sát bất kỳ một bách tính vô tội nào, lại phân phát lương thực, phát các giống cây trồng dạy nông dân chúng ta cách thức gieo trồng, mấy đứa trẻ nhà ta được đi học miễn phí, một điều mà trước đây ta chưa từng dám nghĩ”
“ Chính là” tên bên cạnh râu quai nón, tiếp lời: “ đám quan lại quý tộc áp bức chúng ta nhiều năm như vậy, những vùng đất màu mở đều bị bọn chúng cưỡng đoạt chỉ những vùng cằn cỗi lại chừa cho chúng ta. Nhưng giờ đây chỉ cần có người muốn làm ruộng đều được nhận đất, lảo Hà nhà bên cạnh ta bị bọn chúng ép buộc phải bán con mình làm nô, bây giờ tốt rồi khế ước bán thân cũng bị xé bỏ”
“ Phá bỏ tường thành, ta thật không hiểu nha, Việt vương lại cho phá bỏ, ngài ấy là có ý gì chứ” một lảo già bên một cái bàn khác khó hiểu.
Lời hắn nói xong làm cho rất nhiều người bên trong gian phòng hưởng ứng, bọn họ ở đây trí óc đơn thuần rất ít người có thể nhìn rõ ra được dụng ý sâu xa của việc này.
Tú Nương liền nói: “ Theo ta thấy,Việt vương chính là muốn phá bỏ ngăn cách giữa các tòa thành, các tuyến đường thông thương với nhau, khi đó đi lại càng thêm dể dàng, hàng hóa qua lại càng thêm nhanh chóng”
“ Ồ, thì ra là vậy sao?” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Có lý lắm”
“ Vậy đây là dụng ý của Việt vương”
“ Nhưng mà phá dở tường thành rồi, nhở có địch nhân xâm phạm thì sao?”
“ A Trung, ngươi ngốc à, không thấy những thần uy đại pháo kia sao?”
“ Đúng đó, Đằng Long quân đoàn thanh danh hiển hách nhất Sở quốc ta còn không phải bị đại pháo của Việt vương đánh chạy thê thảm”
Phá dở tường thành xây dựng các con đường rộng lớn huyết mạch thông thương trên quốc thổ, là chuyện điên rồ trong mắt thế nhân trung nguyên, song bọn họ tầm mắt hạn hẹp làm sao biết được.
Không có rào cản các tuyến đường thông thương qua lại dể dàng, sinh ý càng ngày càng nhiều, đi lại dể dàng, quan trọng hơn binh mã có thể dể dàng di chuyển từ đông sang tây, nam lên bắc không một chút trở ngại.
Nếu ở trung nguyên đó là tìm đường chết hành vi, nhưng với Thiên An hắn đếch sợ. Còn trông cho có người đem quân đến để hắn thịt một chút.
Tường thành là trọng yếu phòng thủ, trong chiến loạn thời đại vũ khí lạnh thì nó có rất to tác dụng.
Nhưng kể từ khi đại pháo ra đời, thuốc nổ đem ra nó chắn khác nào là cái bia cố định là lồng giam tù túng để cho đại pháo gặt hái sinh mạng cả.
Đương nhiên để cho ổn thỏa hắn chỉ cho tháo dở những tường thành ở sâu trong nội địa trước, vẫn giữ lại những tòa thành tiếp giáp biên giời các nước.
Một nguyên do nữa là nhân lực của Đại Việt hiện giờ thiếu thốn, mà thổ địa thu về bây giờ lại rộng lớn vô cùng, còn cả đám dân chúng Sở quốc bên trong, ai biết có trà trộn gián điệp không.
Nếu sơ xảy là công nghệ bí phương bị đào đi thì hắn phải phí tâm lao lực không ít đây, chỉ có ăn chậm no lâu.
Từng bước thôn phệ thổ địa nước Sở giao ra, đồng thời tua vòi ra bên ngoài trung nguyên hấp lấy của cải làm cho Đại Việt càng cường thịnh hơn.