Bạch Diệc Phi đồng tử có phần co rút khi thấy nam tử cất bước lại gần mình tiếu ý hiện ra, hắn nhận ra là người nào đôi nhãn đồng yêu dị đặc trưng mái tóc màu xanh kia, hắn đả từng cùng y giao thủ tại nhiều năm trước.
“ Thật không ngờ là ngươi, huynh đệ các ngươi thật đúng cho ta bất ngờ”
Thiên An môi nhích lên độ cong, nói: “ bất ngờ dành cho ngươi còn ở phía sau đây, nợ máu của Bách Việt lẫn của ta đêm nay cũng nên thu hồi rồi”
Bạch Diệc Phi siết chặt hai chuôi kiếm, rồi nói: “ mọi thứ đều do ngươi bày ra”
Thiên An từ trong không gian lấy ra Tiêu Luyện và Thừa Ảnh, như sóng gợn không gian hai chuôi kiếm từ không gian bên trong chuôi ra làm cho Huyết Y Hầu ngưng trọng nhìn, đại nảo như sấm rền khi thấy được hai vỏ kiếm mở ra để lộ hai chuôi kiếm.
Hắn kiến thức hơn người lại mấy năm qua cũng biết được La Võng luôn truy tìm một người, trên giang hồ thất quốc một kiếm khách không rõ thân phận hiện thân sau các chiến trường các nước. Y mang một đôi song kiếm là vô hình chi kiếm trong truyền thuyết, hắn vạn phần không ngờ người đó lại chính là Việt vương Thiên An.
Chỉ thấy dưới mặt đất mộc lên từng sợi gai băng lạnh lẻo lao đến Thiên An mà đến, các sợi dây leo như vật sống mang theo hàn khí lạnh lẻo công kích đối phương. Nhưng hàn băng lạnh lẻo lao đến lại hóa thành sương khói biến mất đi, khống băng của Bạch Diệc Phi đáng sợ song lại gần Thiên An lại quỷ dị tiêu thất.
Bạch Diệc Phi gương mặt ngưng trọng hơn bao giờ hết khi nhìn quanh người Thiên An xuất hiện hai mươi hai ngọn hỏa diễm khác nhau lơ lửng, năm xưa hắn từng tập kích đối phương nhưng không thể cầm xuống.
Nhiều năm qua Thiên An vẫn để cho hắn kiêng kỵ vô cùng, nhìn gai băng khổng lồ lại như bọt biển tan biến hóa thành sương khói bị những ngọn hỏa diễm này đốt cháy đi, hơn nữa tự tận sâu linh hồn hắn lại cảm nhận được uy hiếp chí mạng.
“ Cheng” hoa lửa bắn ra khi bốn thanh trường kiếm va chạm, trong chớp mắt kiếm chiêu không ngừng hiện ra quang ảnh lập lòe, hai người trong chớp mắt giao thủ.
Bạch Diệc Phi càng đánh càng kinh hãi khi khí lực mà đối phương thể hiện trên cơ mình rất nhiều, mỗi một kích va chạm mang theo lực bạt sơn hà, đáng nói hơn linh hồn hắn như bị vật gì đè nén.
Càng lại gần hai mươi hai ngọn hỏa diễm kia càng làm hắn kiêng kỵ vô cùng, hàn băng của mình có thể dập tắc cả nóng bỏng hỏa diễm lại không tài nào dập tắt được những ngọn lửa bên trong có những hư ảnh kỳ lạ kia.
Bị bứt lui về sau nhìn Thiên An trong tay hai chuôi kiếm một phát sáng không rõ thân kiếm còn một chỉ có chuôi kiếm màu vàng, hắn biết đây là vô hình chi kiếm Tiêu Luyện, Thừa Ảnh.
Thiên An thả người theo sau, có dị hỏa cơ bản chính là khắc chết Bạch Diệc Phi hắn không sợ một chút nào song kiếm hướng về yết hầu đối phương mà đến.
Bạch Diệc Phi võ công cao thâm đáng sợ nội lực thâm hậu, khống băng là sở trường của hắn chí âm chí nhu chí hàn. Rất ít hảo thủ giang hồ có thể chịu được hàn băng của hắn, chưa kể hắn còn một tay song kiếm, nhất là Mị Hỏa Thuật thông qua ánh mắt tấn công tâm thần đối phương.
Những điều này đều là vô dụng trước Thiên An, hàn băng của hắn có thể qua được dị hỏa sau, chưa kể dị hỏa của hắn còn đối với linh hồn uy hiếp như Cửu Long Lôi Cương Hỏa, Vẫn Nạp Tâm Viêm hay Tịnh Liên Yêu Hỏa, Đế Viêm..
“ Keng keng keng keng” chói tay ma sát hoa lửa không ngừng vang lên khi bốn chuôi kiếm không ngừng giao thoa với nhau.
Bạch Diệc Phi đồng tử co rút thành cây kim thân ảnh vội lui về phía sau gương mặt có phần trắng bệch, khi trong người lại phát hiện một đóa hỏa diễm đang cháy liền vội trấn áp nó, tinh thần khi lại gần Thiên An giao thủ lại bị đóa hỏa diễm có chín con rồng bạc kia càng kéo dài từ nó lại cho hắn đầu như búa bổ.
Càng đáng sợ là ngọn hỏa diễm màu đen có khô lâu hình dáng kia lại cắn nuốt hết thảy trụ băng giống như một cái hố đen không thấy đáy.
Thiên An làm sao để hắn được như ý muốn truy gắt không tha, có Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lẫn Sinh Linh Chi Hỏa gia thân hắn còn sợ sao, chưa kể long thân cường đại không cần phải ngáng, còn thêm cả nội thiên địa. Lần này hắn quyết không thể để cho Bạch Diệc Phi rời đi như năm xưa.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi trượt đi Cửu U Phong Viêm gia thân một đôi hắc hỏa chi dực dài hơn mười mét hiện ra làm cho tốc độ di chuyển của hắn càng nhanh hơn, ngay khi tiếp cận Bạch Diệc Phi song kiếm liên miên công kích bỏ qua phòng thủ của mình.
“ Cái gì” Bạch Diệc Phi hoảng sợ khi trường kiếm của mình bắt lấy sơ hở của Thiên An nhanh như thiểm điện một kiếm đâm vào lồng ngực, song không có cảnh xuyên nhập da thịt như hắn tưởng mà lại như đâm vào thứ cứng rắn vô cùng.
“ Phốc” Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu khi một kích không thành để hắn nhận lấy trên người thương tích, đáng nói là trên người không một chút vết thương lẫn cảm giác đau đớn.
Chỉ một thời gian hắn mới cảm nhận được đau đớn khi đối phương dừng lại công kích, đem tay lau đi máu tươi nhìn về hai thanh trường kiếm kia hắn biết hai chuôi vô hình chi kiếm này đáng sợ.
Bạch Diệc Phi nhìn cánh tay của mình chảy ra máu tươi nhỏ xuống trường kiếm, hiện giờ có ngu đi nữa hắn cũng biết đây là một cái bẫy do đối phương bày ra, mục đích là đem hắn diệt trừ.
Thiên An thực lực mạnh mẻ khống băng chi lực đều không có cách đả thương được đối phương, hắn biết mình chạy không được. Chiến ý trong người kéo lên ánh mắt khẻ nhắm lại cho đến lần nữa mở ra dị biến phát sinh.
“ keng keng keng keng keng keng” Liên miên công kích công qua thủ lại hoa lửa không ngừng nảy sinh, bóng ảnh không ngừng hiện ra sương mù giăng kín khắp cả khu vực, cả chiến trường chỉ còn lại hai thân ảnh một đỏ một xanh như thiểm điện công kích.
Sở hữu long thân khí lực mạnh mẻ lại có Sinh Linh Chi Diễm cùng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa gia thân, cơ hồ hắn có sức hồi phục biến thái. Mặc dù những dị hỏa uy lực không có như trong Đấu Phá song vẫn có tác dụng phục hồi, càng đánh càng hăng.
Bạch Diệc Phi cũng không phải đèn đả cạn dầu, nhưng hắn thua Thiên An rất mặc hắn dùng khống băng thế nào đều bị dị hỏa cắn nuốt sạch sẻ, càng đánh ưu thế lại nghiêng về Thiên An nhiều hơn, chưa kể dị hỏa không chỉ có nóng bỏng hỏa diễm mà còn lửa độc, uy hiếp tinh thần khơi gợi yêu hỏa…
Ngay lúc này bốn thanh trường kiếm lần nữa giao thoa cuốn chặt vào nhau, gương mặt Bạch Diệc Phi trở nên trắng bệch, hắn có khổ mà không nói được. Không chỉ lo cùng Thiên An đối kháng mà còn áp chế tâm hỏa trong người, lại thúc dục hàn băng chống đở hỏa diễm nóng bỏng.
Tinh thần lại bị công kích, khí huyết sôi trào theo mỗi lần đón đở chặt chém của đối phương. Hàn băng lạnh lẻo bao bọc cơ thể đang bị ăn mòn khi hai mươi hai đóa dị hỏa kia lại gần hơn, hắn chỉ có thể cắn răng gánh chịu đón nhận lấy công kích này.
Liên miên hoa lửa lẫn thanh âm ma sát kim loại hòa lẫn với tiếng vụn vở băng tinh vang lên, khi thân ảnh Thiên An lắc mình cấp tốc xuất hiện bên người Bạch Diệc Phi. Ngay lập tức hắn dời đi thân hình nhưng bị Thiên An bám theo song kiếm huy kích. Bạch Diệc Phi tận lực không cùng Thiên An cận chiến đồng thời khống băng năng lực của mình hóa giải đi băng tinh giam cầm phủ đệ.
Hàn khí lạnh lẻo hiện ra gai băng tầng tầng lớp lớp lao đến công kích, song chúng đều bị oanh vở lạnh lẻo khí tức cũng giảm đi khi nhiệt lượng nóng bức từ người hắn tỏa ra,cộng thêm đầu long ảnh hoàng kim uốn lượn quanh người Thiên An đem gai băng phá vở.
Bạch Diệc Phi đồng tử mở lớn khi nhìn đôi song kiếm của mình bị đầu long ảnh trên người y phá đi gai băng gặm chặt lấy, mặc cho hắn câu thông danh kiếm thả ra hàn khí lạnh lẻo đều không cách nào làm gì đem đầu long ảnh này đánh thoát ra. Một chân tụ lực huy cước đá lên người Thiên An sau đó nhờ đó búng người nhảy về phía sau.
“ Uỳnh” Vang dội thanh âm vang lên ngay khi Bạch Diệc Phi nhảy người về sau lôi long phủ lên tiên thuật chakra lao đến chặn lấy đường lui của hắn, lôi điện chi lực đem gai băng do hắn tạo ra oanh thành mảnh vở, mà không chỉ có vậy phong long, địa long, hỏa long, thủy long cùng đồng loạt từ người Thiên An theo chakra chuyển đổi thuộc tính tràn ra lao đến công kích.
Từ người Bạch Diệc Phi hàn khí lạnh lẻo so với trước còn đáng sợ hơn lấy hắn làm trung tâm từ dưới đất một cột gai băng không lồ mọc lên cấp tốc đem năm đầu long ảnh cuốn lấy đồng thời còn chặn đứng đòn công kích của đối phương.
“ Ngu xuẩn” Thiên An, quát lớn: “ bạo”
“ Ầm ầm ầm ầm ầm” Năm thanh âm như kinh thiên phích lịch, năm đầu long ảnh lập tức phát nổ đem gai băng khổng lồ oanh thành mảnh vỡ vụn, hàn khí lạnh lẻo cũng khét lẹt mùi cháy tứ tung khắp nơi, sương mù xuất hiện khắp nơi.
“ Phốc” Bạch Diệc Phi đầu tóc bù xù y phục cũng không còn nghiêm chỉnh như trước mà có nhiều vết xướt lẫn cháy khét, miệng phun ra một ngụm máu tươi hắn không ngờ đối phương còn một chiêu như vậy. Cả thân ảnh trượt dại trên gai băng đổ nát,trên lồng ngực đả xuất hiện hai chuôi kiếm vô hình.
Bạch Diệc Phi ánh mắt giờ phút này không có kinh hoảng, chỉ có bình tĩnh hết sức bình tĩnh, tràn đầy không cam lòng khi đến hiện giờ hắn đả vô lực xoay xở. Cất lời: “ thua dưới tay ngươi, không oan”
Bạch Diệc Phi giờ phút này hắn trấn định lạ thường, từng hình ảnh không ngừng hiện ra từ lúc nhỏ bên cạnh phụ mẫu đến khi lớn lên. Thế tập công tộc, cho hắn tôn quý huyết mạch, cùng vô thượng tự ngạo trái tim.Đối với mình mưu đồ, hắn cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi, cũng không có hối hận qua.
Tuy hắn cùng Cơ Vô Dạ làm đồng minh nhưng hắn cũng lén lút mưu đồ cho mình, Cơ Vô Dạ đâu biết được Triều Nữ Yêu chính là biểu muội hắn, đến cả Thoa Y Khách cũng có quan hệ thậm chí Phỉ Thúy Hổ cũng có chút qua lại với hắn, trong tay hắn binh mã 10 phương chưởng quản binh lực tiền tuyến.
Chỉ cần Cơ Vô Dạ khởi sự thành, đến ngày đó hắn sẻ bước ra khỏi đêm đen chính tay kết liễu Cơ Vô Dạ đối với quyền lực hắn cũng mong muốn, chẳng qua hắn ẩn nhẫn che dấu sâu hơn mà thôi.
Năm xưa Cơ Vô Dạ là khách khanh của Hàn Vương An một tay nâng hắn lên thượng vị địa vị tương đối lớn, nhiều năm nay nương theo Cơ Vô Dạ hắn cũng lớn mạnh thế lực của mình, luận âm mưu thế lực đều không thua bất cứ ai nhưng hiện giờ mọi thứ đả không còn quan trọng nữa rồi.
Tứ công tử, Hàn Vũ phủ đệ.
“ Ầm” Đại môn nhanh chóng bị vở nát từ bên ngoài một nhóm Cấm Vệ Quân nhanh chóng tiến nhập vào bên trong phủ đệ, mà trên các tường thành xuất hiện những thân hắc y không ngừng dạ nhập vào bên trong đem những tên lính trong phủ đệ mạt sát hoặc chế trụ lấy.
Hàn Vũ lúc này đang ở bên trong gian phòng của mình, cùng với Hàn Thiên Thừa đánh cờ trên tay cầm lấy một khỏa quân cờ gương mặt đăm chiêu lấy.
Đột nhiên Hàn Thiên Thừa xoay đầu, khi bên tai hắn nghe được một vài thanh âm từ xa truyền lại, lông mày nhíu lên ngưng trọng nhìn về cánh cửa. Mà Hàn Vũ nhìn thấy hắn biểu hiện cũng dời mắt theo.
Sau đó thấy được một tên quân lính chạy vội vả vào trong hốt hoảng hành lể nói: “ Khởi bẩm công tử, Cơ Vô Dạ cho người tấn công phủ đệ”
“Cái gì” Hàn Thiên Thừa cả kinh, thân ảnh vội đứng dậy đi đến nắm lấy thanh cung lẫn tên nỏ.
“ Cơ Vô Dạ điên rồi sao” Hàn Vũ có phần trấn định hơn lên tiếng, hắn không nghĩ ra Cơ Vô Dạ lại tấn công phủ đệ hắn.
Đây là việc làm không khôn ngoan, hơn nữa chỉ có hắn mới cho Cơ Vô Dạ lựa chọn, về phần Hàn Phi hai người thâm thù đại hận hơn nữa Hàn Phi sẻ tuyệt không cho phép Cơ Vô Dạ còn sống được.
“ Không ổn, trừ khi..” Hàn Vũ mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lúc này không chỉ có mỗi tứ công tử Hàn Vũ phủ đệ là bị quân sỉ danh nghĩa của Cơ Vô Dạ thăm viến, mà cơ hồ phàm là có tiền quý tộc người ở Tân Trịnh đều được ghé thăm cả. Từng rương xe ngựa chất đầy tài bảo nhanh chóng được vận chuyển đến Thanh Y Lâu một cách bí mật.