Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 32


32, Say rượu...!
Editor: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Khi trở về, đôi bầu bạn tìm kiếm hài tử đó tất nhiên là thất vọng ly khai.

Tại thế giới đối giống cái mà nói hung hiểm không gì sánh được này, giống cái ấu tể lưu lạc bên ngoài đâu có dễ dàng tìm về như vậy?
Thấy đôi bầu bạn tìm kiếm hài tử đó khổ sở rời đi, trong lòng Vô Tình đột nhiên có chút phiền muộn.

Vì vậy hắn ôm huyền cầm gần đây mới làm ra, nhảy lên ngọn cây hoa gạo trong viện, bắt đầu đàn tấu.

Nghĩ đến người cha kia khi thấy mình thì lộ ra vẻ thất vọng, nước mắt đảo quanh viền mắt của nam tử rồi lại nỗ lực chịu đựng không khóc lên.

Hắn không thể tưởng tượng mất đi một hài tử có thể mang đến bao nhiêu thống khổ, cũng không biết có phải đã từng có một người mang theo tâm tình giống như vậy đang tìm mình hay không.

Hắn không biết mình năm đó là bị thất lạc, hay bị bỏ rơi.

Nếu như hắn năm đó chỉ là thất lạc, vậy phụ mẫu hắn có tìm hắn như vậy hay không? Rồi câu hỏi đã luôn chôn dấu dưới đáy lòng lần thứ hai bị nảy lên —— hắn có phải là một dã hài tử (“dã” trong “hoang dã”) không ai cần hay không? Hắn có phải bị phụ mẫu vứt bỏ hay không? Nhớ kỹ khi còn bé, hắn có bao nhiêu ước ao nhìn những hài tử có thể ở trong lòng phụ mẫu làm nũng…
Tiếng đàn bắt đầu trở nên có vẻ hổn độn, Vô Tình nhắm mắt, hắn cũng không biết lúc nào tâm của mình lại trở nên yếu đuối như vậy.

Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, thế nào lại nghĩ tới? Hắn đã sớm không phải một hài tử nữa, đương niên hài tử nhu nhược đơn thuần kia đã sớm mất! Lẽ nào ở chỗ này bị coi là hài tử lâu, hắn lại thực sự biến thành hài tử rồi? Đem lực chú ý tập trung về huyền cầm, Vô Tình khống chế khí tức có chút loạn của mình.

Trước đây lão nhân dạy hắn đã nói, sát thủ không thể sát khí đầy người, phải biết thu liễm; nếu như xen lẫn trong trong đám người mà khác với người thường, sẽ dễ dàng bại lộ.

Luyện đàn, luyện phong thái tao nhã, là một loại phương thức để hắn tu thân, đương nhiên cũng có thể trở thành công cụ giết người.

Hắn mang theo mặt nạ diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn các loại vai diễn, buồn cười chính là những kẻ kia đến lúc chết vẫn không biết hắn thực sự là ai.


Có đôi khi hắn nghĩ, nếu như hắn không phải sát thủ, nếu như hắn chỉ là hài tử của một gia đình bình thường, như vậy hiện tại có thể đã cưới vợ sinh con, trải qua cuộc sống nam canh nữ chức (chồng làm ruộng, vợ dệt vải); có thể đang ở nhà cha mẹ còn khoẻ mạnh, có thể cho hắn báo hiếu…
Bất quá trên thế giới này không có “Nếu như”, vận mệnh của hắn đã định như vậy.

Làm một cô nhi, hắn đã rất may mắn rồi: hắn không có chết đói đầu đường, cũng không có bị bán vào tiểu quan quán; sau khi bị tổ chức nhặt về, cũng không có chết khi huấn luyện; cho dù đối tượng của nhiệm vụ mỗi lần đều có giá trị vũ lực so với chính mình cao hơn không ít, hắn cũng đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ; cuối cùng, dù tổ chức phái người tới giết hắn, hắn cũng không phải là còn sống rất tốt đấy ư? Nghĩ tới đây, Vô Tình nghĩ có thể Lão Thiên (ông trời) còn có mắt, không thể yêu cầu quá nhiều.

Trên thế giới này hạnh phúc hay bất hạnh đều là cảm giác mà thôi, hắn có cần gì phải quan tâm nhiều như vậy không.

Không ai sẽ đi thương xót cho một sát thủ lãnh huyết vô tình, cho dù biến thành dạng này cũng không phải hắn có khả năng khống chế, nhưng thì tính sao? Hắn đã là như vậy, hắn chính là hắn, hắn không cần bất luận kẻ nào thương xót!
Làm xong bữa cơm, Utherus đi tới tiền viện, vốn định gọi A Tình ăn cơm, rồi lại nghe được tiếng đàn của A Tình.

Đàn này là A Tình tự làm, một loại nhạc khí rất thần kỳ, gảy ra từ khúc rất êm tai.

Bất quá ngày từ khúc hôm nay, Utherus nghe được có điểm đau lòng; rõ ràng từ khúc vốn vui tươi, vì sao sẽ có cảm giác khổ sở? Từ khúc này giống như là kể cố sự bình đạm của một người, nhưng dưới vẻ bình đạm lại ẩn dấu đau xót không thể diễn tả bằng lời…
“Phựt ——” một cây cầm huyền đột nhiên đứt, tiếng đàn du dương bị cắt đứt.

Nhìn thoáng qua ngón tay bị cầm huyền cắt phải, Vô Tình ôm lấy cầm từ trên cây hạ xuống.

“A Tình, tay ngươi.” Đột nhiên tiếng đàn đình chỉ khiến Utherus từ trong đau xót phục hồi tinh thần lại, vẫn quan tâm người ở trên cây đánh đàn, tự nhiên là phát hiện ngón tay bắt đầu rỉ máu.

Cầm lên bàn tay vừa ôm đàn, Utherus cẩn thận kiểm tra ngón tay bị cắt, sau đó há mồm ngậm vào.

Cảm giác được sự ấm áp trên đầu ngón tay, Vô Tình vươn tay kia, vuốt ve hai gò má cương nghị của Utherus — người này thực sự đã chiều hư mình rồi, bằng không hắn cũng sẽ không bởi vì thấy đôi bầu bạn tìm hài tử đó mà tác động tâm tình, mộng đến việc đã không có khả năng, người quả nhiên là sinh vật dễ được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng tham không đáy.

“Bôi chút thuốc sẽ không sao nữa, đi vào ăn cơm đi.” Nhìn chằm chằm vào mắt Utherus một hồi, Vô Tình nói, “Được rồi, lấy rượu lần trước Phỉ Lợi đưa tới ra, ta muốn uống.” Hắn hình như đã lâu chưa từng uống rượu, ngày hôm nay để hắn phóng túng một hồi đi.


“Được.” Utherus buông ra ngón tay ngậm trong miệng, hôn trán A Tình một chút, liền xoay người vào nhà lấy các thứ.

Rượu là phu phu Phỉ Lợi lần trước tới nói lời cảm tạ đưa tặng, thứ này thường là do giống cái dùng trái cây hoặc ngũ cốc sản xuất, cũng nhiều giống cái thích.

Bất quá nghe nói rượu thứ này dễ say lòng người, A Tình còn không có trưởng thành nên cũng không thể cho hắn uống nhiều lắm…
Cho ăn cơm ăn rất an tĩnh, bất quá còn hơn bình thường, đêm nay bầu không khí có cảm giác ưu thương nhàn nhạt.

Sau khi ăn xong, thu thập sạch sẽ bàn cơm, chỉ để lại một bầu rượu và một cái chén.

Một chén rượu uống cạn, Vô Tình cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình.

“A Tình trước đây sống thế nào?” Utherus vẫn luôn ở một bên, hỏi ra điều y vẫn chôn dấu dưới đáy lòng, vốn y cho rằng mình có thể đợi được ngày nào đó A Tình nguyện ý nói ra.

Bất quá đã trải qua chuyện ngày hôm nay lại nghe được từ khúc A Tình đàn, y nghĩ mình không thể tiếp tục bị động như thế, y hẳn là càng phải quan tâm A Tình hơn mới đúng.

Đồng thời, Utherus cũng vô pháp tưởng tượng một giống cái ấu tể là làm sao sống sót ở bên ngoài, A Tình nhất định là chịu không ít khổ, nếu như không phải trong lòng khổ quá sâu thì làm sao có thể lan đến cả từ khúc mà hắn đàn tấu? Trách không được A Tình biểu hiện thành thục như vậy, so với ấu tể trong bộ lạc này thậm chí so với giống cái trưởng thành đều hiểu chuyện hơn nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, Utherus rất hối hận mình không có sớm gặp được A Tình, như vậy hắn có thể sẽ không khổ như vậy.

“Hửm? Ngươi muốn biết à?” Vô Tình cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm.

Rượu không gắt, hương thuần ngon miệng, nhưng cũng cực kỳ say lòng người, hắn uống không ít, nhưng cũng không nếm ra được nó ủ bằng cái gì.

Hắn không cố giữ tỉnh táo nữa, để mặc cho rượu từ từ gây mê ý thức của mình, từ lúc nào mà hắn cũng không dám uống say nữa? Có thể hôm nay hắn sẽ buông thả một hồi, bởi vì nơi này không còn có ai muốn lấy mạng hắn nữa.


“Ta trước đây sống thế nào? Trước đây, mỗi một lần mở mắt thấy mặt trời của một ngày mới, ta lại nghĩ đó là một kỳ tích, ta còn sống, đó là một kỳ tích.” Thừa dịp men say, Vô Tình bắt đầu kể câu chuyện của mình, “Ở nơi đó đồng loại và rượu là sinh vật nguy hiểm nhất, vận mệnh của ta là giết hay bị giết; để sống, ta phải trở nên mạnh hơn; để sống, ta phải giết, giết chết địch nhân của ta, giết chết bằng hữu của ta; cuối cùng chỉ còn lại ta một mình, ừ —— sống; tại trên đời này, độc chỉ còn mình ta…”
“A Tình, ngươi uống say.” Nghe được A Tình nói ngôn ngữ kỳ quái, cảm giác được tâm tình của người nói càng ngày càng trầm trọng, Utherus đoạt cái chén trong tay Vô Tình, đem người ôm vào trong lòng.

A Tình đây là uống say rồi đi, bằng không thế nào lại nói những thứ làm cho người khác nghe không hiểu?
“Đưa chén cho ta, ta không có say; trước đây để học phương pháp giải rượu, ta đã chịu không ít khổ! Từ lúc luyện thành, sẽ không say bao giờ… Ngươi không phải muốn nghe ta nói chuyện trước đây ư? Đưa chén cho ta, ta sẽ tiếp tục nói.” Vô Tình vừa nói, vừa muốn đi đoạt cái chén trên tay Utherus.

“Chuyện trước đây A Tình không muốn nói thì đừng nói nữa, ta không muốn biết nữa.” Utherus có chút hối hận vấn đề tối nay đưa ra.

A Tình vừa nói, y không thể hiểu nổi: vì sao nguy hiểm nhất chính là đồng loại, vì sao muốn giết, A Tình đến tột cùng là từ đâu tới đây? Mặc dù có vô số nghi vấn, nhưng y chắc là đã hiểu giết chóc và cô độc trong lời nói của A Tình.

Thấy bộ dạng của A Tình hiện tại y càng không dám tiếp tục hỏi, này sự tình đã biết rồi thì phải làm thế nào ni, bất quá chỉ là dẫn ra hồi ức không hay của A Tình mà thôi.

“Không! Ta muốn nói!” Vô Tình bắt đầu giãy dụa trong lòng Utherus,, dựa vào cái gì y không muốn biết nữa, sẽ không cho hắn nói? Việc này hắn cho tới bây giờ còn chưa từng nói với ai, ngày hôm nay có thể nói cho y nghe, y nên nghe cho rõ vào!
“Được, ngươi nói.” Utherus ôm lại người trong lòng, A Tình thực sự là say, đều bắt đầu đùa giỡn tính tình tiểu hài tử rồi; tuy rằng rất khả ái, nhưng nhìn cũng rất đau lòng.

Hiện tại cũng chỉ có thể theo hắn náo loạn, đợi hắn mệt mỏi tự nhiên sẽ ngừng; Utherus sủng nịch nhìn người trong lòng, chính quả nhiên không nên cho A Tình uống nhiều rượu.

“Ừ, ngươi rửa tai mà nghe.” Vô Tình kéo kéo tai Utherus, “Ta luôn một mình, ta một người đi tới chỗ cao, nhưng mới phát hiện còn có nơi càng cao hơn, vì vậy ta từ nơi rất cao rất cao — nhảy xuống tới…” Vô Tình ngửa đầu, nhìn trời một hồi, sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha, Utherus ngươi nói vận mệnh ta vốn đã như vậy có phải không—— đã định trước sẽ một người như thế, sống, không được yên vui; chết, cũng không chết tử tế được!”
Nghe đến đó, Utherus không khỏi nhíu mày, nào có người tự rủa mình, còn rủa ác như thế.

Rốt cuộc là cuộc sống kiểu gì mới có thể cho ngươi cách nghĩ đáng sợ như thế? Chính bởi vì điều này, bình thường ngươi mới có thể như vậy, tùy ý mà sống sao? Ngươi đã chỉ quan tâm ngày hôm nay có vui sướng hay không, như vậy ngày mai của ngươi hãy để ta tạo ra cho ngươi đi, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quên đi đau xót của ngày hôm qua…
“Không được, không được, Utherus ngươi mau mau ly khai ta đi, có lẽ đem ta ném đi.

Đó, phụ mẫu ta đều ném ta đi rồi, bọn họ nhất định là đã biết ta không phải cái gì tốt đẹp, nên… Ừ, ngươi là người tốt…” Vô Tình tiếp tục giãy dụa trong lòng Utherus, đáng tiếc rượu đã bắt đầu có tác dụng, cả người bắt đầu không có lực, đầu cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

“Ném đi?! Ta sẽ không đem ngươi ném đi.” Utherus chăm chú ghìm chặt cánh tay, vươn một tay vỗ nhẹ lưng A Tình, cẩn thận trấn an người trong lòng.

Ném đi? Y thế nào bỏ được đem hắn ném đi, có thể gặp gỡ A Tình là phúc đức đời trước đã tu luyện.


Phụ mẫu? Utherus không quá hiểu từ này, chắc là là phụ thân và cha đi.

Bọn họ thế nào sẽ đem hài tử của mình ném đi? A Tình thế nào lại nghĩ như vậy?
“Ngoan, mau buông ra, lão thiên gia đang nghiêm phạt ta cái tên xấu xa này, nếu như liên lụy ngươi, sẽ không tốt đâu, ha hả…” Vô Tình chôn đầu vào ngực Utherus, cười nhẹ: thích một người người xấu, Utherus ngươi sẽ không sống tốt được, cho nên mau buông tay đi.

Đau lòng, so với tận mắt thấy A Tình thụ thương thổ huyết thì còn muốn đau lòng hơn.

Nghe được A Tình cười nhẹ, Utherus chỉ cảm thấy lòng mình đang rỉ máu.

Dù cho chỉ là một ít lời say không rõ, nhưng đau xót đều rõ ràng không gì sánh được.

Utherus nghĩ mình trở nên nhát gan rồi, y dĩ nhiên không có dũng khí tiếp tục nghe A Tình nói hết chuyện.

Cúi đầu che lại đôi môi đỏ mọng đang muốn mở, Utherus cố sức hôn: A Tình, quá khứ này hãy để nó đi qua đi*, ta nhất định sẽ làm ngươi quên đi hết những đau xót này.

Tuy rằng ta không biết quá khứ ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì, cảm ơn Ông Trời để cho ngươi còn sống, đồng thời còn cho ta gặp ngươi.

Ngươi còn sống đích thật là một kỳ tích, ta có thể gặp ngươi càng là một kỳ tích!
(*quá khứ hay để nó đi qua: câu này chơi chữ, từ “quá khứ” tách ra là “quá” và “khứ” nghĩa là “đi qua”.

Nguyên văn câu: Quá khứ hãy để nó “quá khứ” đi)
Sau đó không biết hôn bao lâu, đợi khi Utherus dừng lại thì, phát hiện người trong lòng đã an tĩnh ngủ.

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng là do bị y hôn đến ngất xỉu.

Utherus ôm người trở về phòng, cẩn thận đặt ở trên giường.

Múc tới một chậu nước ấm, Utherus giúp tiểu bảo bối đang ngủ lau rửa mặt và tay chân, an tĩnh tại bên giường nhìn người ngủ say, có thể chiếu cố người mình thích như vậy, y nghĩ cũng là một loại hạnh phúc lớn lao…
End – chương 32.

Bình Luận (0)
Comment